Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 287




“mùi hôi thối bay thẳng tới”

Sao Đế Đô.

Hai người Hoắc Kiếm và Cơ Sơ Vũ đi tới cửa Xưởng Đen, cửa chính đóng chặt, phía trên vẫn dán biển báo đang sửa chữa và chỉ có một công nhân vệ sinh ở phụ cận.

Họ đi qua và hỏi công nhân vệ sinh về chuyện có bất kỳ trận so tài gì ở sàn đấu của Sao Đế Đô.

“Cái gì mà thi đấu trên sàn đấu?” Không rõ lắm.” Công nhân dọn dẹp chỉ nói rằng mình không biết.

Hai người liếc nhau một cái, cuối cùng Cơ Sơ Vũ cố ý hạ thấp giọng nói: “Chúng tôi muốn đánh trên sàn đấu của Xưởng Đen, mấy chỗ khác của cậu có loại tranh tài thế này không?

Công nhân vệ sinh nhìn lên và nhìn kỹ họ, sau đó gật đầu: “Có chứ.”

Đúng thật, Xưởng Đen Sao Đế Đô đóng cửa một năm, trước kia Cơ Sơ Vũ đã đoán được bọn họ nhất định còn có cứ điểm khác.

“Sao Sa Đô, Sao South Pasadena có Xưởng Đen hết, cậu hoàn toàn có thể đến đó để thi đấu.” Công nhân vệ sinh nói từng chữ một.

Cơ Sơ Vũ, Hoắc Kiếm: “...”

Công nhân vệ sinh xì một tiếng: “Tuổi còn trẻ, chắc hồi xưa xem phim cảnh sát bắt cướp quá nhiều rồi.”

Hai người ăn ngay món đuổi khách không cho vào thế nên đành quay đầu rời đi.

Người công nhân vệ sinh nhìn bóng lưng họ rời đi bèn chậc chậc.

Hai người này có tướng tá đàng hoàng, dù là quần áo trên người hay là giày dưới chân thì giá cả chả hề rẻ, vừa nhìn đã biết là sinh viên trường quân sự có xuất thân thế gia. Loại người này mà đến Xưởng Đen kiếm chút phí từ sàn đấu á? Vật liệu cơ giáp có khan hiếm đến đâu cũng có thể mua được mà còn muốn nói chuyện với mình?

“Thế nào?” Công Nghi Giác thấy hai người trở về bèn vội vàng hỏi.

“Ngoài một công nhân vệ sinh ở cửa ra vào, trong bóng tối còn có 6 người canh giữ, bên trong có thể còn có người đang hoạt động.” Hoắc Kiếm cho hay.

Vừa rồi hai người đi qua chính vì muốn tìm hiểu tình huống xung quanh, ban đầu kế hoạch là lấy được quyền hạn của anh em Sơn Cung thì hai người bọn họ sẽ đi vào được. Nhưng mà từ ngày hôm đó nhận gửi tin tức sang thì bọn họ vẫn không nhận được quyền hạn ra vào Xưởng Đen, cho nên họ mới tới trước tìm hiểu tình huống, xem có thể lén lút đi vào không.

“Chúng ta trực tiếp đánh ngất xỉu mấy người bên ngoài rồi đi vào?” Tư Đồ Gia nói, “Có mấy người mà thôi.”

“Mục tiêu là tìm được cái chìa khóa kia, không phải đi vào là xong.” Cơ Sơ Vũ nói.

Trong lúc bọn họ thương thảo, anh em Sơn Cung phát bốn thẻ ID cho Cơ Sơ Vũ, nói là có thể ra vào Xưởng Đen Sao Đế Đô.

Trên thực tế, bốn thẻ ID này không phải do anh em Sơn Cung đi xin. Trước đó họ muốn sử dụng quyền hạn của mình để xin hai thẻ ID cho khách du lịch, nhưng không ngờ được động thái lực của họ đã được truyền cho tổng chỉ huy.

Ứng Du Tân biết kế hoạch chém giết tinh thú ở Sao Tây Tháp của anh em Sơn Cung, bởi vậy hôm đó chú ấy gọi ngay tới và hỏi bây giờ bọn họ hiện tại đang làm cái gì.

Hai anh em không dám giấu giếm, nói cho Ứng Du Tân biết những gì đã xảy ra ở địa điểm thi đấu Sao Tây Tháp.

“Bên trong tinh thú chẳng những có chất nhầy nhân tạo còn có một cánh cửa?” Ứng Du Tân nghe xong lời của bọn họ, cơ hồ một giây sau đã có suy đoán, “Cho nên bước đi này do Công Nghi Liễu để lại.”

Sơn Cung Ba Nhận cẩn thận nói: “Chúng cháu cũng chỉ suy đoán.”

“Không có gì đáng ngại, tôi sẽ duyệt chuyện ID cho các cháu, bốn người trong đội chủ lực của trường Quân sự Đế Quốc? Tôi sẽ nhờ người phụ trách nhà máy Xưởng Đen Sao Đế Đô dẫn bọn họ đi điều tra.” Ứng Du Tân nói thẳng, “Nhưng mà Quán Rượu Gió đã bị hủy, mặc dù năm đó giấu chìa khóa ở đó nhưng đoán chừng đã không thấy từ trước hoặc bị người trước mang đi.”

“Ứng Tinh Quyết và Vệ Tam cho rằng có thể ở bên trong thứ gì hay chỗ nào có tính biểu tượng.” Sơn Cung Dũng Nam nói, “Nếu có bản vẽ mặt phẳng kế hoạch Quán Rượu Gió trước đó, có lẽ phát hiện nhanh hơn.”

“Tôi sẽ liên lạc với người phụ trách bên kia về chuyện này.” Ứng Du Tân đồng ý.

...

Chờ đội chủ lực của trường Đế Quốc lấy được thẻ ID và đi tới cổng Xưởng Đen, người công nhân vệ sinh cau mày: “Sao còn mang theo hai người tới đây, muốn gây sự à?”

Sau khi mấy người để lộ thẻ ID, người kia sững sờ rồi ngay lập tức quay đầu để thông báo cho những người ở trong bóng tối. Lúc này có một người ra, người này muốn dẫn bọn họ đi vào một chỗ khác, không phải đi qua cái cửa này.

“Tôi là người phụ trách tầng 1 của Xưởng Đen. Giấy phép kinh doanh của Xưởng Đen bây giờ vẫn còn ở phía Quân khu 1, không có cách nào để mở cửa, xin vui lòng thông cảm.”

Đoàn người đi theo người này vào một nơi, mặt đất đột nhiên nứt ra lộ một lối đi.

“Tôi chịu trách nhiệm mang theo các cậu tới tầng thứ nhất, ngoài ra đây là bản thiết kế của Quán Rượu Gió trước đây và một số hình ảnh cũ còn lại, mấy cậu có thể xem. Nhưng khi đó Quán Rượu Gió chỉ có hai tầng hầm và trệt; trong khi Xưởng Đen tổng cộng có tầng 5 dưới lòng đất, 3 tầng phía sau được xây dựng thêm.” Người này vừa đi vừa giới thiệu.

Hoắc Kiếm tiếp nhận bản thiết kế giấy, có hai tầng dưới mặt đất cộng với một trệt một lầu là tổng cộng có bốn tầng, hai tầng trên mặt đất đã bị ngọn lửa thiêu rụi từ lâu. Ban đầu hai tầng dưới lòng đất là nơi lưu trữ rượu trong quán bar, sau đó được chuyển đổi thành tầng 1 và 2 của Xưởng Đen.

“Nếu chìa khóa vẫn còn thì chỉ có thể ở tầng 1 và tầng 2 dưới lòng đất.” Cơ Sơ Vũ nói.

“Cậu cho rằng ở đâu?” Hoắc Kiếm nhìn về phía Công Nghi Giác bên cạnh.

Công Nghi Giác: “... Tôi cũng không phải Công Nghi Liễu, không biết tâm tư của ông ấy.”

“Chẳng phải ông ấy là tổ tiên của cậu à? Theo lý thuyết, có lẽ cậu suy đoán được tí tâm tư của Công Nghi Liễu.” Tư Đồ Gia suy nghĩ một hồi rồi bảo, “Nhưng mà lần trước nấm dịch tím do Công Nghi Liễu để lại đã bị đám người của trường Damocles tìm được, hình như bọn họ cũng rất hiểu tổ tiên của cậu.”

Công Nghi Giác: “...”

Mấy người tìm kiếm một lần nữa ở tầng 1 và tầng 2 dưới lòng đất, cũng nhìn hình ảnh vô số lần mà vẫn không có bất kỳ đầu mối nào. Cuối cùng họ chỉ có thể gọi cho kênh liên lạc của Ứng Tinh Quyết.

Vệ Tam vừa đúng lúc đứng bên cạnh, cô vừa mới nói chuyện với bọn Kim Kha trường Damocles qua điện thoại.

Cô vừa nhận được tin nhắn từ Kim Kha, nói rằng họ không chỉ tìm thấy chìa khóa mà còn có một đống vật liệu hiếm. Nhưng mấy người cứ nhất định muốn tới cùng một chỗ, thậm chí xin nghỉ với lý do giả và cũng đã nói xong luôn trong cùng một ngày.

Vệ Tam có thể tưởng tượng bộ dáng thầy Hạng vừa ha ha, vừa chấp chuyện bọn họ xin nghỉ.

“Không tìm thấy bất cứ điều gì đặc biệt.” Hoắc Kiếm bảo, “Chúng tôi đã tìm kiếm ở tầng 1 và tầng 2 dưới lòng đất, nơi này hồi trước đã được cải tạo, hầu như không có gì còn lại.”

“Em đến xem.” Ứng Tinh Quyết chủ động nghiêng người nói với Vệ Tam.

Vệ Tam nhìn vào bản vẽ mặt phẳng của họ và hình ảnh trong tay. Từ bản vẽ, đúng là thực sự có một sự khác biệt đáng kể so với cấu trúc của Xưởng Đen bây giờ. Còn phần ảnh chụp là một số hình ảnh của những vị khách uống rượu đã tổ chức sự kiện tại Quán Rượu Gió vào thời điểm đó.

Hầu hết khách uống rượu là những người bình thường, có thêm mấy người nhìn giống như sinh viên trường quân sự, còn lại không có gì đặc biệt.

“Bức ảnh thứ hai, để tôi nhìn lần nữa đi.” Vệ Tam nói.

Hoắc Kiếm giơ bức ảnh thứ 2 lên sát ống kính, bức ảnh trên cho thấy bọn họ đang tổ chức bữa tiệc tối gì đó. Tất cả mọi người cầm mấy bình rượu trong tay, đằng sau đó là kho rượu, có vẻ như bữa tiệc được tổ chức dưới lòng đất. Những người trẻ tuổi chiếm đa số, trên khuôn mặt ít nhiều mang sự phí khách tuổi trẻ và căm tức chuyện thế thường.

Thứ thu hút Vệ Tam không phải là cái này, mà là bức tranh vẽ trên tường phía sau bọn họ, trên đó có một bức tranh vẽ ngón giữa dựng thẳng.

Trên bức tranh này có vẽ ngón giữa to và nhỏ làm Vệ Tam không khỏi nhớ tới bức thư Hoắc Tuyên Sơn và Ứng Thành Hà tìm được, Công Nghi Liễu rất chăm chỉ mắng người.

“Có bức tranh này trong Xưởng Đen không? Cứ tìm thử, chìa khóa sử dụng vật liệu biến dạng được, độ dẻo dai rất cao.” Vệ Tam chỉ vào khung tranh được lồng kính và nói.

Bên cạnh, người phụ trách nghe Hoắc Kiếm muốn tìm bức tranh này thì nói ngay: “Bức tranh này lúc trước đặt ở tầng dưới đất nên không bị lửa thiêu rụi. Bởi vì rất nhiều người của Xưởng Đen thích, cảm thấy có ý nghĩa châm chọc cực mạnh nên chúng tôi treo ngay cửa chính chỗ sảnh chính. Vừa rồi các cậu bước vào từ một lối đi khác nên không thấy.

Mấy người: “...”

Cái gì gọi là tìm được không tốn tí công sức gì.

Họ ngay lập tức vội vã đến cửa chính của sảnh chính tầng 1, người phụ trách cũng muốn tìm một người nào đó để đi lên lấy bức tranh xuống thì Cơ Sơ Vũ nhảy thẳng lên lấy nó xuống luôn.

Người phụ trách: “...”

Cơ Sơ Vũ đã gặp qua bộ dáng thống đốc Sao Willard lấy chìa khóa, sau khi cậu ta lấy được khung tranh bèn đưa tay sờ sờ xung quanh khung. Không có gì bất ngờ, dùng sức đè lên một chút chỗ khung tranh đối diện với với ngón giữa là đã thấy cái gì đó lỏng ra.

Cậu ta tách mạnh nó thì bẻ được một mảnh nhỏ, bên trong đúng thật là có nhét chìa khóa.

Mấy người nhất thời thở phào nhẹ nhõm không hiểu làm sao, Cơ Sơ Vũ nói với Ứng Tinh trong cuộc gọi: “Tìm được rồi.”

“Nếu bốn chìa khóa đã được tìm thấy, nhà họ Nam chắc sẽ không có chìa khóa.” Vệ Tam nói, “Để tôi gọi Shaω Eli đi ra.”

Tính toán thời gian, Shaω Eli đã vào đó được một lúc rồi.

Vệ Tam gọi sang nhưng chẳng ai nghe máy, cô không khỏi nhíu mày và tiếp tục nhắn tin cho gã: [Chúng tôi đã tìm được chìa khóa, nhà họ Nam không có.]

Mà ngay lúc này ở Sao Bạch Ải, nhà họ Nam.

Shaω Eli đang quang minh chính đại tưới “phân” cho vườn rau nhà họ Nam.

Từ sau khi nhận được tin nhắn bên Vệ Tam, Shaω Eli đã bắt đầu ra tay. Gã bỏ ra giá cao mua một cái thân phận công nhân phụ rách vườn rau nhà họ Nam, nghênh ngang đi thẳng vào.

Vừa vào đã bị người quản lý yêu cầu tưới thức ăn dinh dưỡng, với Shaω Eli mà nói thì đây rõ ràng chính là tưới phân trong truyền thuyết!

Mùi hôi thối kéo dài, không biết trong thùng có cái gì mà dinh dính và bẩn thỉu.

Để không cho người ta phát hiện ra bất thường, Shaω Eli chỉ đành bóp mũi lúc cần cù tưới dinh dưỡng cho vườn rau.

Nhưng loại thức ăn phát triển xấu xí như vậy mà ăn được à? Trong lòng Shaω Eli vô cùng nghi hoặc, đồ ăn nhà gã thì trong như nước, ngay cả lúc ăn sống cũng ngọt ơi là ngọt!

Shaω Eli không khỏi đồng tình lắc đầu, nhà họ Nam thoạt nhìn rất nghèo, ngay cả đồ ăn cũng chỉ có thể ăn loại này.

“Người mới?” Công nhân bên cạnh nhìn Shaω Eli bóp mũi thì hỏi.

“Đúng, vừa mới tới.” Shaω Eli gật đầu.

“Tôi đã ở đây nửa tháng, bây giờ đã quen với nó rồi. Chú em tưới vài ngày cũng sẽ quen thôi.”

Shaω Eli vừa siêng năng tưới dinh dưỡng vừa hỏi thăm: “Anh đến lâu như vậy có thấy nhà họ Nam có kiến trúc hay thứ gì có tính biểu tượng không?”

“Cái gì mà kiến trúc, thứ gì?” Đối phương bày ra vẻ mặt mơ hồ.

“Thì... Nhà họ Nam có gì đặc biệt?” Shaω Eli tổ chức lại ngôn ngữ mình một phen rồi nói.

“Cái này à, không có. Bình thường mấy anh đây ở trong vườn rau và chỗ ở bên kia, không đi vào trong nhà họ Nam.”

Shaω Eli: “...” Gã cảm thấy mình bị công nhân kia lừa gạt, rõ ràng tên đó nói sau khi vào là đi khắp nhà họ Nam cũng chả sao.

Thật vất vả lắm mới hoàn thành công việc, Shaω Eli thừa dịp ăn cơm mà đi thẳng vào bên trong nhà.

Tránh những người xung quanh, Shaω Eli nhón chân đi tản bộ lòng vòng, muốn xem nhà họ Nam có gì đặc biệt.

Nhưng đi một vòng, gã cảm thấy nhà này chả có nhiều tiền, số người trong nhà còn ít hơn nhà gã nhiều lắm. Ai nấy im lặng làm việc của mình, ngay cả bước đi cũng cứng nhắc như thước đo.

Shaω Eli là chiến sĩ độc lập hạng nhẹ, nếu gã ẩn nấp người mình cho kỹ và không để ai phát hiện thì vẫn làm được. Lẻn ra ngoài sảnh chính, gã lấy kính viễn vọng một mắt ra và nhìn vào những người bên trong.

Tìm thấy Nam Phi Trúc và cha cậu ta, ừm… Chắc là cha cậu ta, đang nói chuyện.

Shaω Eli chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy một chút.

“Năm nay... số lượng không đủ.”

“... Nguy hiểm.”

Cuối cùng gã chỉ nghe xong một câu nói của Nam Phi Trúc.

“Phân trong vườn nên tránh xa nhà trong một chút, mùi hôi thối bay thẳng tới.”

Tác giả có lời muốn nói:

Shaω Eli: “…”