“cửa”
Một lần nữa tiến vào phạm vi biển của con tinh thú kia, bốn người càng thêm cảnh giác so với trước.
Thực lực cơ giáp của Vệ Tam giảm xuống, ngay cả vũ khí cũng chỉ kịp đổi sang một thanh đao cấp 3S bình thường. Song, mục đích của bọn họ đã từ chém giết con tinh thú này biến thành tìm hiểu trong cơ thể nó có vấn đề gì.
Kế hoạch lần này vẫn là Sơn Cung Ba Nhận dẫn tinh thú há miệng, nhưng người đi vào lại biến thành Vệ Tam và Sơn Cung Dũng Nam, Ứng Tinh Quyết phụ trách phòng tuyến cuối cùng, điều khiển tinh thú há miệng để thả hai người ra ngoài.
“Ở phía trước.” Ứng Tinh Quyết nói với ba người, lúc này đây anh không mù quáng phóng cảm giác mà điều tra được vị trí tinh thú kia ở đâu, anh lập tức thu cảm giác lại.
Sơn Cung Ba Nhận bay qua đầu tiên, cậu ta ở trên trời nhìn xuống mặt biển rồi chợt quay đầu bay trở lại.
“Anh, làm sao vậy?” Sơn Cung Dũng Nam hỏi.
“Con tinh thú kia đang đi săn.” Sơn Cung Ba Nhận trả lời, “Những tinh thú khác bị nó táp một miếng là hoàn toàn chả có cơ hội phản kháng. Anh nghi là tinh thú xúc tu lúc trước đã bị nó ăn.”
“Loại tinh thú với thể tích này nếu cứ hoạt động nhất định cần săn bắt một lượng lớn tinh thú, nhưng số lượng tinh thú xung quanh coi như vẫn ở trạng thái cân bằng.” Vệ Tam suy nghĩ một chút, “Có lẽ con tinh thú này có thời gian ngủ đông.”
“Động tĩnh lớn như vậy, tôi thấy hiện tại khẳng định nó không ở trong thời kỳ ngủ đông.” Sơn Cung Ba Nhận nhìn chuyển động xa xa, “Chúng ta còn muốn tiếp tục không?”
“Tiếp tục.” Vệ Tam Nhìn sang Ứng Tinh Quyết, “Sau khi chúng tôi đi vào 1 tiếng, anh lại điều khiển con tinh thú kia.”
Mặc dù họ mang theo tín hiệu di động trong người và giao tiếp được, nhưng nói không chừng vào bên trong con thú là bị hỏng luôn; cho nên chuyện quan trọng là cần xác định thời gian trước.
Ứng Tinh Quyết nói được.
Bốn người bố trí một lần nữa, Sơn Cung Ba Nhận lao xuống, cho nửa người chìm xuống biển và quất roi vào tinh thú. Có lẽ con thú này đang săn bắt nên nào có chú ý đến cuộc tấn công này, nó cứ mau chóng nuốt chửng tinh thú xung quanh.
Vệ Tam nhìn xem ở gần đó, tinh thú há miệng quá nhanh, nếu các các cô muốn còn nguyên vẹn đi vào thì còn phải tìm dạng cơ hội như lần trước.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Sơn Cung Ba Nhận, cuối cùng cậu ta cũng thu hút sự chú ý của con tinh thú này, đổi thành dạng nó đuổi theo cậu ta.
Sơn Cung Ba Nhận cố ý làm chậm tốc độ bay lên không trung, chính là vì để cho nó sinh ra ảo tưởng nó táp được cậu ta.
Tinh thú mắc câu thật, theo đà cậu ta nổi lên mặt nước, nó há miệng muốn cắn cậu.
Ngay bây giờ!
Vệ Tam và Sơn Cung Dũng Nam tăng tốc rơi vào miệng con tinh thú này, Sơn Cung Ba Nhận bay tứ tung ở phía trước còn tinh thú thì khép miệng lại và ngã xuống biển.
Vừa tiến vào trong miệng tinh thú là Sơn Cung Dũng Nam thấy có chút khác biệt với suy nghĩ trước của mình, bọn cô cũng không vừa vào là rơi vào chất nhầy ăn mòn ngay.
Sơn Cung Dũng Nam chỉ vào hai khoang miệng và hỏi: “Lần trước cậu đi vào cũng thấy như vậy?”
“Không có.” Vệ Tam nắm lấy thành bên trong tinh thú, cố định vị trí của mình, “Lần trước chỉ có một khoang bị chất nhầy bao phủ, có thể là vì nguyên nhân ăn uống.”
Hai người đứng bên trong miệng tinh thú nhìn một cái khoang miệng, một trong số đó còn thấy được cả tí mảnh thịt vụn, còn một cái khác thì vẫn bị chất nhầy màu xám bao phủ.
“Đây là thực quản của nó, còn cái khác thì sao?” Sơn Cung Dũng Nam hoàn hồn rồi hỏi.
“Nếu là chất nhầy nhân tạo thì hiển nhiên là có người bỏ vào.” Vệ Tam dừng một chút lại nói, “Đương nhiên, cũng có thể là nó tự mình ăn hết ngoài ý muốn.”
“Chúng ta đi vào xem một chút.” Sơn Cung Dũng Nam cúi đầu nhìn lớp sơn phủ mới được thêm vào trên cơ giáp của mình.
Khi tinh thú này bơi, miệng nó ổn định đáng kinh ngạc, hai người cảm thấy xóc nảy dữ dội chỉ mỗi khi nó rơi xuống nước.
Vệ Tam không vội vã đi qua, biết Ứng Tinh Quyết ở bên ngoài nên cô cũng chẳng lo chuyện ra ngoài làm sao. Cô ngồi xổm xuống, quan sát thành trong khoang miệng tinh thú.
Lần trước cô không kịp quan sát kỹ tình huống bên trong, lần này có chuẩn bị bèn có thời gian quan sát nó.
Cây đao cắt lên trên rồi kéo ngang nhưng chả có vết trầy xước gì.
Vệ Tam cúi đầu nhìn vách trong khôi phục hoàn hảo thì nhíu mày. Có chất nhầy nhân tạo ở phía trước, cô rất nghi chỗ khác trong người nó cũng có vấn đề.
“Lớp sơn phủ hữu ích.” Sơn Cung Dũng Nam quay đầu nói với Vệ Tam, một tay cô ấy đã đụng phải chất nhầy mà nào có bị ăn mòn.
Vệ Tam đứng dậy đi qua, hai người cố gắng đẩy chất nhầy ra thì mới phát hiện chất nhầy có quá nhiều.
“Tôi đi trước.” Vệ Tam nói dứt khoát, “Cậu chờ ở bên ngoài, mở kênh liên lạc đừng có đóng.”
“Biết rồi.”
Ngay sau khi họ bước vào và miệng nó khép lại, tín hiệu bên ngoài bị gián đoạn cho đến khi họ bị ngắt kết nối.
Tín hiệu của hai người bên trong ngược lại có thể kết nối với nhau, cũng nhìn thấy nhau trên quang não.
Vệ Tam lái cơ giáp vào trong chất nhầy tựa như tiến vào một loại “biển” sền sệt khác. Cô từ từ chen về phía trước, tạm thời vẫn bình an.
Cơ giáp đã được xử lý chống thấm, chất nhầy không thể tràn vào khoang cơ giáp được, tốc độ di chuyển về phía trước của Vệ Tam càng ngày càng nhanh, cô luôn có cảm giác không có điểm cuối.
...
“Vệ Tam, chúng ta còn 30 phút nữa!” Trong kênh liên lạc, Sơn Cung Dũng Nam vội la lên, “Cậu còn chưa phát hiện ra cái gì?”
Bởi vì dùng quang não bảo mật nên cô ấy chỉ nhìn thấy được Vệ Tam trong khoang cơ giáp, không nhìn thấy tình huống bên ngoài cơ giáp.
“Tôi biết.” Vệ Tam tiếp tục di chuyển về phía trước, tốc độ tăng lên một lần nữa, nhưng cô bị hạn chế bởi chất nhầy nên hành động chẳng thể nào thoải mái.
“Cậu làm vậy là không có thời gian trở về.”
“Nhất định phải có điểm cuối.” Chẳng biết Vệ Tam lấy làm chắc chắn từ đâu, cô nhìn Sơn Cung Dũng Nam và nói với cô ấy trên quang não.
Vừa dứt lời, Vệ Tam nhìn cách đó không xa rồi bước nhanh ra chỗ này.
“Làm sao vậy?” Sơn Cung Dũng Nam thấy sắc mặt Vệ Tam khác thường bèn hỏi.
“Nơi này có một cánh cửa.” Vệ Tam đã đi ra khỏi “biển chất nhầy”, nhìn một cánh cửa đá đối diện, cô sững sờ.
“Cửa?”
Vệ Tam nhìn thoáng qua thời gian trên quang não rồi đóng kênh liên lạc, chụp một tấm ảnh của phía cửa, sau đó nhanh chóng xoay người và tiến vào “biển chất nhầy.”
Khi Vệ Tam đi ra, trong lòng Sơn Cung Dũng Nam đã giống như bị lửa thiêu đốt, cô ấy hỏi cô: “Đó là cửa gì, mở ra bên trong sẽ có cái gì?”
“Tôi không mở nó.”
Sơn Cung Dũng Nam: “?”
“Thời gian đã đến rồi.” Vệ Tam nhìn cái miệng tinh thú chậm rãi mở ra. Cô chẳng đợi nó hoàn toàn mở ra là đã lôi kéo Sơn Cung Dũng Nam nhảy ra ngoài.
Sơn Cung Dũng Nam: “???”
Hai người vừa đi ra ngoài, Vệ Tam đã đi thẳng đến Ứng Tinh Quyết bên kia và cầm tay anh: “Không cần điều khiển nó nữa, chúng tôi né thoát được.”
Thoát thì chắc chắn có thể trốn thoát thật, nhưng phải mất một chút nỗ lực, chứ chẳng trốn thoát vào đất liền dễ dàng như lần trước.
Sơn Cung Dũng Nam chạy trong chật vật, thậm chí không có biện pháp mở miệng hỏi chuyện cánh cửa, mãi cho đến khi cô ấy thở hồng hộc chạy vào đất liền.
Cô ấy đi ra khỏi khoang cơ giáp, vịn thắt lưng thở hổn hển hồi lâu rồi cuối cùng chỉ vào Vệ Tam, xong lại chỉ sang Ứng Tinh Quyết: “Tôi cậu... Cho nên, vì không để anh ta sử dụng cảm giác quá mức, cậu không mở cửa? Dù sao cũng tới nơi rồi.”
“Cửa gì?” Ứng Tinh Quyết giương mắt đảo qua Sơn Cung Dũng Nam và hỏi.
Bị Ứng Tinh Quyết nhìn, Sơn Cung Dũng Nam có chút chột dạ thu ngón tay đang chỉ anh: “Vệ Tam đi xuyên qua chất nhầy, phát hiện bên trong có một cánh cửa, cậu ấy chưa mở cửa là đã đi ra rồi.”
“Có thể lần sau chúng ta lại tới.” Vệ Tam lấy quang não ra, “Tôi đã chụp lại bộ dáng của cánh cửa rồi.”
Ban đầu không có ý định chỉ đi một lần, Vệ Tam không có gánh nặng tâm lý gì.
“Tôi nói còn 30 phút nữa mà cậu vẫn còn kéo dài, muốn tiếp tục đi; đến khi nhìn thấy cửa thì tự cậu chạy ra ngoài.” Sơn Cung Dũng Nam hoàn toàn không thể lý giải nổi, đổi lại là cô, thế nào cũng phải đẩy cửa ra rồi nói sau.
“Tôi biết thời gian, cánh cửa không mở được trong thời gian ngắn.” Vệ Tam tung ra vài tấm ảnh, “Cần chìa khóa mới mở được.”
Những người khác nhìn qua, chỉ để phát hiện ra rằng có lỗ khóa trên cửa.
Ứng Tinh Quyết đứng bên cạnh lướt qua một bức ảnh khác, trên đó không thấy lỗ khóa mà chỉ có một hoa văn tròn nhô lên ở giữa.
“Giống như cơ quan lần trước thống đốc Sao Willard mở ra ở nhà chính.” Vệ Tam kéo lại, “Sau khi tôi kéo ra thì mới lộ ra lỗ khóa.”
“Vậy cần bốn cái chìa khóa?” Sơn Cung Ba Nhận nhìn lỗ chìa khóa trên cửa và nói, “Bên trong tinh thú này có chuyện gì, có người làm gì trong người nó?”
Việc này càng ngày càng thái quá, ban đầu bọn họ chỉ muốn chém tinh thú nhằm lấy được vật liệu từ tinh thú siêu 3S, kết quả biến thành tình huống hiện tại.
Vệ Tam trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nói: “Có thể tôi có chìa khóa.”
Anh em Sơn Cung: “???”
“Chìa khóa của thống đốc Sao Willard?” Ứng Tinh Quyết hỏi cô, khi thống đốc mở cửa, anh nhìn thấy nó khắc số “2” rất nhỏ, hầu như không dễ phát hiện.
Lúc ấy Ứng Tinh Quyết tưởng rằng hai đó là phòng thí nghiệm thứ hai, nhưng phòng thí nghiệm trong nhà của thống đốc Sao Willard rõ ràng là làm ra còn trước cả cái phòng thí nghiệm ở vũ trụ ảo. Bây giờ xem ra đại khái nó dùng để chỉ đến cánh cửa thứ hai mở được.
Vệ Tam gật đầu: “Chìa khóa của thống đốc ở chỗ tôi, nhưng tôi còn có một cái khác nữa.”
Anh em Sơn Cung đã nín thinh, tâm tình có chút phức tạp: Tại sao trong bụng tinh thú lại có một cánh cửa? Sao vừa đúng lúc trong tay Vệ Tam còn có hai cái chìa khóa?
Ứng Tinh Quyết nói: “Chúng ta còn thiếu hai cái.”
“Có lẽ có thể hỏi Công Nghi Giác một chút.” Vệ Tam nhìn chằm chằm vào bức ảnh rồi cho hay, “Tôi cũng từng thấy hoa văn trên cánh cửa này rồi.
Ứng Tinh Quyết im lặng chờ câu nói tiếp theo của cô.
“Khi tôi phát hiện ra nấm dịch tím ở Sao Cốc Vũ, trên cửa văn phòng Công Nghi Liễu có hoa văn.” Vệ Tam suy nghĩ một chút, “Y hệt hoa văn trên cái cửa này. Mặt khác chìa khóa trong tay tôi là tìm thấy được ở trong nhà cũ Quý Từ, ban đầu chỗ đó thứ được Quý Từ giấu ở bên trong rồi bị Công Nghi Liễu tráo đổi, bỏ chìa khóa vào.”
Trong lòng Sơn Cung Ba Nhận có vô số dấu chấm hỏi, cậu ta nhìn Vệ Tam: “Các cậu thấy được chìa khóa khi nào ở nhà cũ Quý Từ?”
Chả phải lúc ấy bọn họ cùng đến tham quan à? Tại sao cậu ấy tìm thấy chìa khóa mà họ không biết gì cả.
Trong mắt Ứng Tinh Quyết bỗng nhiên mang theo ý cười: “Người bịt mặt cướp bóc ở nhà cũ Quý Từ tối hôm đó là bọn em?”
Sơn Cung Ba Nhận nghe thấy Ứng Tinh Quyết nói bèn lập tức nhớ tới tiêu đề của Sao Tây Tháp lúc đó: “Cho nên ban ngày các cậu đi tới để nghiên cứu địa hình một chút?”
Vệ Tam nắm chặt tay ho một tiếng: “Làm sao có thể chứ, ban ngày chỉ thuần túy là mang tâm tình kính ngưỡng đi tham quan nhà cũ của bậc thầy Quý Từ thôi.”
Sơn Cung Ba Nhận “Ừ” một tiếng: “Sau khi tham quan xong thì tạm thời nảy sinh ý định cướp bóc.”
Nghe bọn họ nói chuyện, Sơn Cung Dũng Nam chậm hạp hiểu ra và tổng kết ra nghi vấn lớn nhất trong lòng: “Vì sao thứ của Công Nghi Liễu và Quý Từ lại bị trường Damocles các cậu tóm được hết?”
Theo lý thuyết, người nên phát hiện ra mấy thứ này cũng phải là Công Nghi Giác cùng Quý Giản, tại sao nấm dịch tím và chìa khóa toàn bị Vệ Tam cầm được?
Vệ Tam giả bộ cao thâm khó lường nói: “Đại khái chính là vì duyên phận.”
Mấy người xuất hiện trên đấu trường một lần nữa, lần này không còn là vấn đề của một tinh thú hoặc chất nhầy, mà chính là suy nghĩ về nơi ở của hai chìa khóa khác.
Anh em Sơn Cung hoàn toàn không có đầu mối, sau khi trở về, Ứng Tinh Quyết hỏi rõ ràng Vệ Tam về quá trình lấy được chìa khóa ở nhà cũ Quý Từ và lúc lấy được nấm dịch tím.
“Hai lần đều nhắc tới tiền bối Ngư Thanh Phi?” Ứng Tinh Quyết trầm tư một lát, “Nếu Công Nghi Liễu đặt chìa khóa ở nhà cũ Quý Từ, có lẽ sẽ có chìa khóa đặt ở chỗ nào đó của bậc thầy Ngư Thanh Phi.”
Nhưng có quá nhiều đài tưởng niệm cho Ngư Thanh Phi trên khắp Liên bang.
“... Tôi biết một cái.” Vệ Tam bỗng nhiên nhớ tới một chỗ.