“mạng sinh viên trường quân sự mà tụi bây cũng dám muốn?”
“Đây là thứ gì?”
Nhân viên phụ trách nhận báo cáo của bộ phận kiểm soát không phận đi nhận ca đêm như thường lệ, trong lòng cậu ta ngứa ngáy không thể chịu đựng được trận đấu hôm nay trên đấu trường Willard, nên cứ ghi chép lại câu được câu mất chứng cứ trên kênh liên lạc.
Cậu ta cúp máy thông báo, đang toan tải hình ảnh vào chỗ tìm kiếm dữ liệu trên mạng thì ngẩn cả người lúc phóng to hình ảnh.
Đây không phải là Lục Tụ à?
Chẳng lẽ là quá nhớ trận đấu cho nên hoa mắt rồi?
Nhân viên cố sức dụi mắt rồi nhìn lại, vẫn thấy cơ giáp trong ảnh vẫn có dáng như cũ: “...”
Sơn Cung Ba Nhận lại bị loại à? Không, chỉ mới một đêm thôi mà, sao bị loại được?
Nhân viên này nhanh chóng mở phòng phát sóng trực tiếp mà mình đăng ký, muốn xem xem Sơn Cung Ba Nhận của trường South Pasadena trong livestream có còn ở trong đấu trường hay không, kết quả là giữa livestream chỉ là mảng tối đen và có bốn chữ to nhấp nháy--- không có tín hiệu.
Cậu chàng đột nhiên đứng dậy, ngay cả ghế cũng xô ngã khiến đồng nghiệp thiu thiu buồn ngủ bên cạnh bị đánh thức theo: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Có vẻ như có chuyện đã xảy ra rồi!” Nhân viên lập tức gọi điện thoại cho trưởng phòng giám sát, khẩn trương báo cáo chuyện này.
Người giám sát cũng đang xem livestream, vừa nghe tin tức này thì lập tức tiếp tục báo cáo.
“Lục Tụ ra ngoài làm gì?” Đồng nghiệp cũng nghe được lời của nhân viên bèn nhìn lại bức ảnh, dù có buồn ngủ thì giờ cũng đã tỉnh, “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sơn Cung Ba Nhận bị loại?”
Phía họ vẫn đang điên cuồng báo cáo còn bức ảnh này đã lan truyền khắp Tinh Võng, người ở nhà hồi nãy chụp được ảnh đã đăng hình lên với tiêu đề là “Thật giả chuyện Lục Tụ xuất hiện bên ngoài đấu trường.”
Trời đất con mẹ nó quỷ thần ơi, Lục Tụ, rõ ràng là Lục Tụ!
Tin tức lan truyền quá nhanh, thậm chí một số người bên Sao Willard còn chưa kịp nghĩ biện pháp che giấu là kênh liên lạc của các quân khu liên tục gọi tới, ngay cả quân đội tuần tra trên sao ở gần đó cũng được điều động sang.
“Cái gì gọi là bên quân khu không liên lạc được với người ta? Không phải là trận đấu đột nhiên bị gián đoạn một hồi sao? Mới có một tiếng mà?” Người phụ trách Sao Willard đứng dậy rời giường, ông chắp tay sau lưng đi khắp nơi, “Môi trường thế giới mô phỏng trên đấu trường Willard lớn như vậy nên có chuyện chả phải cũng là bình thường à? Cũng không phải chưa từng xuất hiện, chỉ vì một tấm ảnh không thấy rõ mà kinh động đến cả người trong quân khu.”
“Thống đốc, đại, đại tướng gọi tới.”
Người đứng đầu Sao Willard: “...”
Ông vội vàng mặc áo khoác của mình rồi chạy đến bàn làm việc và bấm nút nhận cuộc gọi.
“Cho đến bây giờ còn không liên lạc được với người ở hiện trường trực tiếp, Lục Tụ thì xuất hiện ở bên ngoài. Hiện tại anh dẫn đội quân đi xem đã xảy ra chuyện gì.” Cơ Nguyên Đức nói lạnh căm, “Nếu như bên kia xảy ra chuyện, chỉ có mỗi chức thống đốc của anh là hỏi được!”
“Rõ!” Thống đốc Sao Willard thẳng lưng, đưa tay chào và trả lời.
...
“Bên ngoài nhìn rất bình thường.” Sơn Cung Ba Nhận lái Lục Tụ nhìn xuống dưới, khu dân cư không có gì khác lạ.
“Liên lạc được với người ta?” Vệ Tam giương mắt hỏi Ứng Tinh Quyết bên cạnh.
Hai người bọn họ cách rất gần, dù sao Lục Tụ cũng là cơ giáp chiến đấu, không gian bên trong ban đầu được thiết kế cho một người dùng. Ngay cả khi tháo đồ trong đó ra rồi thì bốn người vẫn phải chen chúc ở đây y thế.
Ứng Tinh Quyết “ừ” một tiếng: “Sao Willard có người nhà họ Ứng, tôi bảo bọn họ tập hợp ở phố Đông, các quân khu bên kia cũng nhận được tin rồi, có quân đội chạy đến từ hành tinh gần bên cạnh.”
“Vậy chúng ta đi phố Đông?” Sơn Cung Ba Nhận hỏi.
“Đi thôi.” Ứng Tinh Quyết rũ mắt nhìn khoảng cách không đến một nắm đắm giữa anh và Vệ Tam, “Chúng ta phải đi tìm người của viện Bình Thông và trường Samuel.”
Rõ ràng hai đội ngũ này đi ra trước nhưng vẫn không liên lạc được với thế giới bên ngoài, vẫn chờ đến khi bọn anh đi ra thì Ứng Tinh Quyết mới gửi tin tức khẩn đến các quân khu.
Mấy người nhà họ Ứng là do Ứng Thanh Đạo để lại cho Ứng Tinh Quyết, từ lần Ứng Nguyệt Dung giao lệnh bạc cho anh, thế lực nhà họ Ứng ẩn giấu trên các hành tinh sẽ do Ứng Tinh Quyết chỉ huy.
Trên thực tế, lệnh bạc là một cái usb chứa danh sách phân phối thế lực với tất cả các cách liên lạc và mật khẩu.
Bốn người đến phố Đông, đúng thật có một nhóm người ở đó chờ Ứng Tinh Quyết.
Số lượng không nhiều, chỉ có 50, nhưng tất cả đều có cấp SS trở lên.
Họ mang theo máy bay đến, Ứng Tinh Quyết không nói nhiều, anh đưa những người này quay đầu lại bay tới hiện trường trực tiếp từ hướng khác.
...
Bên ngoài hiện trường trực tiếo, trường Samuel và viện Bình Thông vừa ra khỏi đấu trường là ra ngoài ngay, họ muốn tìm nơi có tín hiệu nhằm gọi người tới giúp đỡ nhưng còn chưa đi được bao xa thì họ gặp ngay đội bảo vệ.
“Đội bảo vệ của Sao Willard?” Lộ Thời Bạch nhìn một đám người đối diện thì có loại cảm giác hoang đường dở khóc dở cười, anh ta cười nhạo một tiếng, “Làm sao, thống đốc Sao Willard muốn phản bội?”
Sao Willard quá nhỏ, mặc dù tất cả các khoang mô phỏng của Liên bang đến từ đây nhưng chả mấy ai coi trọng hành tinh này. Nói cho cùng đây chỉ là một ngôi sao nhỏ mạnh về thương mại hóa khoa học và kỹ thuật mà thôi.
“Các anh xuống tay với sinh viên năm trường quân sự lớn, có nghĩ tới quân khu phía sau trường quân sự không?” Lộ Thời Bạch nhìn người dẫn đầu, “Nếu nhớ không lầm, anh là đại đội trưởng đội bảo vệ Sao Willard, trước kia cũng từng đi ra chiến trường. Chẳng lẽ không biết chọn đại một quân khu nào thì họ cũng nghiền nát được Sao Willard của các anh? Cho dù là hiện tại, các anh có cản được liên thủ của hai trường quân sự chúng tôi?”
Anh ta nói tới lời cuối cùng, giọng điệu đã mang theo một sự cảnh báo mạnh mẽ.
Tuy nhiên, đại đội trưởng đội bảo vệ phía đối diện cứ thờ ơ, chả có để ý tới những lời Lộ Thời Bạch nói. Ánh mắt hắn ta nhìn lăm lăm vào vào những sinh viên trường quân sự này một cách máy móc rồi vẫy tay ra hiệu hành động.
Những người ở cả hai trường quân sự còn cho rằng họ sẽ sớm đánh bại nhóm bảo vệ, kế đó đi ra ngoài liên lạc với quân khu và trường học.
Dù sao cũng chỉ là đội bảo vệ trên một ngôi sao nhỏ mà thôi, cũng không phải là đội bảo vệ của Sao Đế Đô. Phần lớn bọn họ là chiến sĩ độc lập cấp A và S, người mạnh nhất chỉ có đại đội trưởng đội bảo vệ này với cấp 3S.
Ngoài dự liệu của mọi người, thực lực của đội bảo vệ này mạnh đến đáng sợ, nhân số cấp 3S không ít hơn 6 người, còn có chiến sĩ độc lập cấp SS khác. Trong lúc nhất thời, viện Bình Thông liên thủ với trường Samuel vẫn bị người ta đè ép.
“Họ cũng tiến hóa?!” Shaω Eli khiếp sợ, “Toàn bộ đội bảo vệ tiến hóa được hết? Tại sao trên người tôi lại không có chuyện tốt xảy ra như vậy.”
“Không phải tiến hóa.” Jill Gil Wood lạnh lùng cảnh cáo, “Lộ Thời Bạch, anh đừng có vào cơ giáp, đừng dùng cảm giác.”
Lộ Thời Bạch nhíu mày, anh ta không hiểu: “Có ý gì?”
Jill Gil Wood nhìn ánh mắt đại đội trưởng đội bảo vệ chuyển sang màu đen bèn không khỏi ngửa đầu cười một tiếng: “Điên rồi?”
Những người bị nhiễm bệnh này lại dám trắng trợn hiện hình tức nắm chắc sẽ giết hết toàn bộ bọn họ ở chỗ này?
Đúng thật như đã nói ở trên, vì sao người bị nhiễm bệnh bạo động, không chờ đợi nổi nữa?
Nhóm bảo vệ này có lực mạnh, cứ thế nghiền ép hai trường quân sự, hơn nữa lúc Lộ Thời Bạch chỉ huy thì thấy có gì đó sai lệch, anh ta luôn cảm thấy trong cơ thể có cái gì đang mất đi.
“Thu lại sạch toàn bộ cảm giác!” Jill Gil Wood nổi giận đá văng một chiến sĩ độc lập đội bảo vệ, kế đó cô nàng quay đầu quát với chỉ huy của hai trường quân sự, “Họ có thể hấp thụ cảm giác của mấy cậu!”
“Cái gì?”
Các sinh viên quân sự nghe vậy thì hoảng lên, nhất là các chỉ huy, những người đã quen với việc giải phóng cảm giác trong trận chiến ngay cả khi họ không phụ trách chuyện đánh nhau.
Tông Chính Việt Nhân nhìn sâu vào Jill Gil Wood, rồi quay lại và ra lệnh cho tất cả các chỉ huy của viện Bình Thông thu cảm giác, rút lui đến đằng sau.
Tập Ô Thông cũng làm theo.
Chẳng qua số lượng chiến sĩ độc lập cấp 3S của đội bảo vệ chiếm ưu thế, thậm chí thực lực của đại đội trưởng nọ mơ hồ trên cả Tông Chính Việt Nhân. Nếu tiếp tục đánh, e là sinh viên trường quân sự chỉ có nước thua.
Lộ Thời Bạch đứng phía sau với khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt, anh ta thấy rõ ràng hơn những người khác.
“Quý Giản.” Lộ Thời Bạch nói khẽ với Quý Giản, “Chúng tôi chặn người ở đây, cậu dẫn theo mấy người chạy đi, nhất định phải liên lạc với quân khu.”
“Bây giờ?” Quý Giản nắm chặt tay.
“Ngay bây giờ, thừa dịp bọn tôi còn chống được một chút.” Lộ Thời Bạch nghiến răng, “Chỉ cần cậu có thể liên lạc với quân khu, bọn Vệ Tam, Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề bên đấu trường trực tiếp. Có lẽ… sự tình còn có chỗ để vãn hồi.”
“Được.” Quý Giản đồng ý, cậu ta mang theo mấy chỉ huy muốn lặng lẽ vòng qua phía sau.
“Các cậu muốn đi đâu?” Nam Phi Trúc nhìn thấy động tĩnh của Quý Giản bên này thì lập tức đi tới hỏi.
Quý Giản dừng lại, nói nhỏ: “Các cậu quay lại đi!”
Quá nhiều người rất dễ thu hút sự chú ý của đội bảo vệ.
Tuy nhiên họ dừng lại như vậy đã mất luôn cơ hội tốt nhất, và, họ bị đội bảo vệ phát hiện.
Một chiến sĩ độc lập đội bảo vệ cơ hồ chặn ngang chặt đứt cơ giáp của sinh viên quân sự, phi thân tới và chém thẳng về phía Quý Giản.
Bởi vì khi nãy Quý Giản rời đi trong lặng lẽ nên hoàn toàn không có vào cơ giáp, cậu ta vừa quay đầu liền nhìn thấy đao của đối phương chém tới.
“QUÝ GIẢN!” Lộ Thời Bạch la lên trong sợ hãi.
Giờ phút này đao chiến sĩ độc lập nọ đã tới gần mặt Quý Giản.
“Keng…”
Bỗng một cây đao bay xéo tới, chém gãy cây đao của chiến sĩ độc lập đội bảo vệ.
Chiến sĩ độc lập này cúi đầu nhìn cây đao bị gãy trong tay mình với vẻ sững sờ, còn chưa phản ứng kịp.
Cơ giáp với hai màu trắng đen rơi xuống đất, lấy lại đao của mình rồi dịch chuyển đến chính diện chiến sĩ độc lập bảo vệ này, đâm thẳng và làm thủng luôn khoang cơ giáp, khi cơ giáp đâm đao vào là thấy ngay máu ở thân đao.
Ánh mắt chiến sĩ độc lập đội bảo vệ chuyển từ ngoài cửa sổ sang trong khoang cơ giáp, anh ta cúi đầu nhìn xuống mũi đao đã ngập một nửa vào phần trên ngực mình. Anh ta chỉ thấy trái tim lạnh thấu xương, tựa hồ bị băng lạnh đông cứng.
Đã xảy ra chuyện gì? Không phải mình muốn giết sinh viên trường quân sự nọ sao? Sao lại thành dạng này?
“Xoẹt…”
Mũi đao đột nhiên được ai đó rút về.
Thế nhưng mà… trái tim vẫn còn lạnh quá! Chả phải mình sẽ tự chữa lành vết thương được à? Mình, mình sẽ được chữa khỏi hẳn, mà sao còn đổ máu thế này.
Người trong khoang cơ giáp liều mạng lấy tay che ngực mình nhưng máu vẫn chảy đầy tay anh ta.
Cơ giáp của chiến sĩ độc lập này ngã ầm ầm ngã xuống đất, ngửa mặt lên trời, dần dần có máu chảy ra từ trong khoang cơ giáp.
Lúc này một giọng nói lạnh căm căm truyền ra từ trong cơ giáp kia: “Tụi bây cũng dám lấy mạng của sinh viên quân sự à?”