Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 259




“thế giới trong thế giới”

Trường Samuel bên này còn đắm chìm trong sự khiếp sợ khi chỉ huy chính bị người phe mình vỗ ngất, bên trường Damocles đã nhận được mệnh lệnh của Kim Kha và đồng loạt lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với người của trường Samuel phía trước.

Shaω Eli hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt cảnh giác của bọn họ, còn tưởng rằng bọn Kim Kha dự định để cho người của trường Samuel đi trước, trong lòng gã vẫn còn bội phục sự thông minh của mình. Lúc này xoay người toan rời đi, thế mà Tập Ô Thông và một đám người khác cứ mãi đứng tại chỗ chả cục cựa.

“Đứng đây làm gì?” Shaω Eli đưa lưng về phía đám người Vệ Tam, không ngừng ngáy mắt và nói nhỏ với Tập Ô Thông, “Tụi nó đã để cho chúng ta đi trước!”

Ngoại trừ chỉ huy chính Cao Học Lâm, người có uy tín lớn nhất trong đội ngũ trường Samuel là Tập Ô Thông, mặc dù cậu ta hay im lìm.

Tập Ô Thông đã chả còn nhìn Shaω Eli, cậu nhìn lăm lăm vào bọn Kim Kha. Kể từ khi Vệ Tam hỏi xong câu đó, những người của trường Damocles đã cảnh giác hẳn, cậu ta chẳng biết khi nãy Shaω Eli nói xong thì có vấn đề gì mà lại lập tức khiến đám người Vệ Tam và Kim Kha cảnh giác như vậy.

“Ảnh chiếu trên đấu trường Willard hệt như thật, hành vi cử chỉ của Shaω Eli này ngu y như người thật đấy.” Liêu Như Ninh hạ giọng nói với Vệ Tam.

Vệ Tam nhìn Shaω Eli và Cao Học Lâm được dìu bèn cau mày, nếu người của trường Samuel ở bên đối diện là giả thì họ cần gì phải đánh ngất Cao Học Lâm, hành động này quá bất ngờ.

Cho dù đó là sự khiêu khích không giải thích được của Cao Học Lâm hay là chuyện Shaω Eli bỗng ra tay, tất cả đều có phần không phù hợp với hành vi của hai người này lúc thường. Cũng bởi vì không phù hợp, có lẽ phía đối diện... không nhất thiết phải là giả.

Nhưng lại có lẽ họ là đồ giả mạo, không hợp lẽ thường vì hình chiếu diễn không tốt.

“Bằng không ra tay thử trước?” Hoắc Tuyên Sơn nhìn chằm chằm người bên kia và đề nghị.

Vệ Tam lắc đầu, rồi là hô một tiếng Shaω Eli: “Cậu có biết chúng tôi đã giết bao nhiêu tinh thú không?”

Shaω Eli quay đầu, hứ một tiếng: “Biết trường Damocles tụi bây ghê rồi, trong vòng một ngày đã chém không ít tinh thú cấp cao. Tụi này đi trước được chưa?”

Đã lùi hết lại như rồi, họ sẽ không níu kéo không buông, Shaω Eli lặng lẽ chạm vào mặt của mình, gã luôn cảm thấy mình sẽ bị đánh. Sau tất cả thì đây cũng là đấu trường Willard, người của trường Damocles nhất địn muốn lấy lại danh dự ở chỗ này.

Mấy người từ trường Damocles nghe được lời này của Shaω Eli thì càng thêm cảnh giác, bọn họ hoàn toàn chưa từng chém giết tinh thú cấp cao chân chính, cũng không có tiếng thông báo vang lên, sao trường Samuel biết được?

“Các cậu có ý gì?” Tập Ô Thông rốt cục nhìn ra ý thăm dò của Vệ Tam đối diện bèn không khỏi lên tiếng hỏi.

Kim Kha cau mày nhìn bọn họ, hoàn toàn không thể suy đoán được người bên kia có phải là trường Samuel thật hay không. Bất kể suy đoán ở những phương diện nào, chúng đều có lý do để kết luận hoặc là bọn họ chính là người thật, hoặc chính là người giả.

“Mấy giải đấu trước có xảy ra tình huống này không?” Vệ Tam nghiêng người hỏi Kim Kha.

Kim Kha lắc đầu: “Hình thức của hoàn cảnh trong đấu trường nhằm hết vào những người gia nhập. Giống như thế giới ảo, chúng ta cùng nhau vào chung một thế giới.”

“Tớ hy vọng họ là giả.” Vệ Tam nhìn người của trường Samuel đối diện và thì thầm.

Nếu họ là đội ngũ trường Samuel thật sự, đó mới là một vấn đề lớn.

“Tôi đi so sài với tổng binh của họ.” Đinh Hòa Mỹ đột nhiên đứng ra, “Chỉ huy chính, tôi có thể giành chiến thắng.”

Kim Kha và Vệ Tam liếc nhau, cuối cùng gật đầu.

“Cậu Eli, cậu nghe thấy rồi đấy. Tổng binh của chúng tôi sẽ khiêu chiến với tổng binh của các cậu. Nếu mấy cậu thắng thì tụi này sẽ để trường Samuel đi trước, thế nào?” Kim Kha nhìn Shaω Eli.

Shaω Eli nhìn về phía Tập Ô Thông, phát hiện Kim Kha bên kia hỏi thẳng ý kiến của gã chứ không phải Tập Ô Thông, thế là gã ưỡn ngực ngẩng đầu và vung tay lên ngay: “Không được!”

Mọi người: “...”

“Đến cùng thì cậu muốn làm gì?” Jill Gil Wood quay đầu hỏi Shaω Eli, chỉ huy chính bị đánh ngất xỉu rồi, giờ cũng từ chối luôn đề nghị của trường Damocles.

“Làm thế thì chắc chắn chúng ta sẽ thua.” Shaω Eli lấy làm chắc cú, “Cho dù thắng hay thua cũng phải để cho trường Samuel đi trước thì tao mới đồng ý.”

Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có một câu dâng lên: thái quá!

“Có thể, các cậu so tài với tôi một trận.” Vệ Tam nhường ra một chỗ ra hiệu cho Đinh Hòa Mỹ đi ra.

“Cái này… là đồng ý rồi?” Shaω Eli ngây ngẩn cả người, vừa mới nói cho đã để trải nghiệm cảm giác chỉ huy một chút, nhưng giờ nói xong thì gã cũng hối hận.

Chẳng lẽ mình có thiên phú làm chỉ huy thật?

Cái đầu không chứa được nhiều thứ của Shaω Eli có vẻ không nghĩ thông.

Trường Samuel và trường Damocles lùi lại hết, giành chỗ cho hai tổng binh.

“Họ có ý gì đây?” Jill Gil Wood nhìn vào đội chủ lực của trường Damocles và thì thầm với Tập Ô Thông bên cạnh.

Tập Ô Thông cũng không rõ ràng, nhưng cậu ta biết chắc một điều: “Người đối diện đang thăm dò chúng ta.”

Về phần thăm dò cái gì, phải có có liên quan đến mấy câu vừa rồi được Vệ Tam hỏi.

“Lúc tranh tài thì tỉnh táo một chút, đừng có nghĩ đến chuyện trước kia.” Trước để Đinh Hòa Mỹ đi ra ngoài, Kim Kha nhắc nhở, “So tài xong mà có vấn đề thì lập tức lui về.”

Đinh Hòa Mỹ gật đầu, chị ấy tiến vào cơ giáp, tiến lên chống lại tổng binh của trường Samuel.

Có thể trở thành tổng binh thì trình độ cũng không khác nhau là mấy, được coi là sinh viên số một trong đội tuyển trường. Cơ giáp của Đinh Hòa Mỹ được Vệ Tam điều chỉnh một lần, hiện tại chị ấy dùng càng lưu loát hơn trước kia.

“Tổng binh của đội tuyển trường này... dường như tỷ lệ tấn đã được cải thiện.” Jill Gil Wood quay đầu hỏi cơ giáp sư tiểu đội tổng binh phía sau, “Giờ có thể phân tích tỷ lệ tấn công hiệu quả của chị ta được không?”

Người này gật đầu: “Đã tăng 1% so với trận đấu trước đó.”

Jill Gil Wood: “Mới nửa tháng đã cải thiện được nhiều như thế?”

“Vấn đề nằm ở cơ giáp.” Nam Phi Trúc cho hay, “Tính năng cơ động cơ giáp của tổng binh này đã đạt tới hoàn mỹ.”

Shaω Eli, người đã dựng tai lên bên cạnh lắng nghe họ nói chuyện, bĩu môi. Kể từ lúc Nam Phi Trúc để lại ấn tượng “tàn tàn không có tài năng làm cơ giáp sư” trong lòng gã, gã cảm thấy quái dị khi giờ đây nghe được cậu ta phân tích cơ giáp.

Mục đích của Đinh Hòa Mỹ là để cho đối phương bị loại. Nếu đối thủ bị loại và kênh phát thanh không xuất hiện trong khi đối thủ biến mất, thì ắt sẽ giống như những tinh thú giả. Cũng vì thế mà đội ngũ trường Samuel ở phía đối diện cũng là giả mạo.

...

Tóc tách…

Trong khoang cơ giáp, mồ hôi ở thái dương Đinh Hòa Mỹ chảy xuống theo khuôn mặt. Họng súng của chị ấy đang chỉa thẳng vào đèn năng lượng của tổng binh đối phương, ngón tay khẽ nhúc nhích, tiếng súng vang lên.

Đèn năng lượng tắt, phía bên kia bị loại.

Một phút trôi qua mà chả có âm thanh thông báo vang lên, Đinh Hòa Mỹ đứng dậy nhưng vẫn không nghe thấy tiếng phát thanh. Chị ấy cúi đầu nhìn tổng binh trường Samuel đã bị loại thì thấy người này biến mất ngay trước mắt mình.

Giả!

Đinh Hòa Mỹ cấp tốc lui về.

Lần này, ánh mắt của người của trường Damocles nhìn về phía trường Samuel bên kia đã thay đổi.

“Giả, vậy thì giết hết, nếu không họ chắc chắn sẽ chặn đường của chúng ta.” Có người nói.

Còn bên trường Samuel phía đối diện.

[Tổng binh của đội tuyển trường Quân sự Samuel bị loại.]

“Chỉ biết thua.” Shaω Eli lầm bầm, may mắn là gã đã cơ trí, bảo dù thắng hay thua cũng để trường Samuel đi trước.

“Người trường Damocles mấy người muốn đổi ý?” Nam Phi Trúc giận dữ kêu, “Bọn họ muốn ra tay!”

Shaω Eli khiếp sợ nhìn qua, quả nhiên người của trường Damocles có dáng vẻ muốn rục rịch.

“Vệ Tam, mày đừng có mặt dày thế chứ! Đã thống nhất rồi!” Shaω Eli cố gắng lý luận cho ra lẽ với Vệ Tam.

“Bọn họ không nhịn được?” Liêu Như Ninh muốn tiến lên ra tay trước bị Vệ Tam giữ lại.

“Chờ một chút đã.”

“Mày vừa nói dù có thắng hay thua cũng để cho tụi này đi trước. Giờ lại muốn ra tay à? Làm người không thể như vậy!” Shaω Eli xông tới, vừa nói vừa chỉ vào tổng binh nằm trên mặt đất đã bị loại, “Tổng binh tụi tao bị loại vô ích.”

Hoắc Tuyên Sơn híp mắt nhìn Shaω Eli giả đang chỉ vào một nơi trống không: “Cậu ta đang làm gì vậy?”

Kim Kha cau mày: “Có gì đó không đúng.”

Vệ Tam đã đi về phía Shaω Eli.

“Mày, mày đang làm gì thế?” Shaω Eli sợ bèn lùi lại vài bước, “Bây giờ chúng ta mà đánh nhau cũng không hợp lắm. Còn một trận tranh tài ở phía sau nữa, có thể thương thượng tí không?”

Cũng không thể lặp lại tình huống bị loại giống trận trước, bằng không gã sẽ bị thầy cô đánh tới chết?

Vệ Tam không để ý tới gã mà đi thẳng tới nơi tổng binh vừa biến mất, cô đưa tay sờ qua.

Giống như một cái công tắc, cơ giáp tổng binh ban đầu đã biến mất trên mặt đất lại lần nữa xuất hiện trước mắt cô, mà người của trường Samuel phía đối diện vẫn đứng y nguyên ở đó.

“Thì ra mày muốn tháo cơ giáp.” Shaω Eli thở phào nhẹ nhõm, “Nhân viên cứu hộ vẫn chưa đến, mày muốn tháo… thì cứ tháo đi.”

Vệ Tam đứng dậy nhìn về phía trường Damocles: “Bọn họ là thật, tổng binh vẫn còn đây.”

Kim Kha sửng sốt, cậu ấy cũng tiến lên và sờ thử như Vệ Tam, cơ mà cậu ấy lại chau mày: “Chỗ này… không có cái gì cả.”

Vệ Tam nhìn thấy cậu ấy sờ cơ giáp tổng binh rồi thu tay về, kế đó lại bảo không sờ thấy gì.

“Các cậu cần phải thoát khỏi chỗ kích hoạt.” Sắc mặt Vệ Tam sa sầm hẳn, “Ngay từ đầu chúng ta đã bước vào một thế giới mô phỏng khác rồi.”

Không ngờ gan lớn đến mức thiết lập thế giới trong thế giới ở trận đấu được phát sóng trực tiếp toàn Tinh Võng, che đi năm giác quan của tất cả mọi người trong trường Damocles.

Bây giờ hoàn cảnh đã thay đổi, không thể trở lại địa điểm ngày hôm qua. Thậm chí Vệ Tam còn hoài nghi đám tinh thú mà họ đã giết hôm qua cũng là tinh thú thật.

“Ý mày là sao?” Shaω Eli ở bên cạnh nghe với mặt dại cả ra.

Mặc dù Kim Kha không sờ được nhưng cậu ấy tin Vệ Tam: “Bây giờ cậu có thấy được không?”

Vệ Tam gật đầu, sau đó nói với Tập Ô Thông đạo: “Ngày hôm qua chúng tôi không nghe thấy có bất kỳ tiếng thông báo nào về việc Damocles chém giết tinh thú cấp cao; còn trường Samuel chém giết tinh thú thì cũng chỉ nghe thấy một lần.”

Tập Ô Thông ngạc nhiên: “Chúng tôi chỉ gặp tinh thú giả một lần và lần đó không có thông báo.”

“Vừa rồi tất cả chúng tôi đều thấy tổng binh của trường Samuel biến mất chẳng còn đâu, cũng chả nghe được kênh phát thanh.” Kim Kha lên tiếng, “Còn phải xin bạn Tập để cho Cao Học Lâm tỉnh lại trước đã.”

“Có thể họ đang lừa chúng ta đó.” Nam Phi Trúc đến gần hơn một bước, lặng lẽ nói với Tập Ô Thông, “Huống hồ bọn họ gặp chuyện cũng có dính dáng gì tới chúng ta đâu.”

“Có thể là đấu trường gặp sự cố, có hại hết cho mọi người.” Ngay từ đầu Tập Ô Thông đã thấy kỳ lúc Vệ Tam dò la, bây giờ nghe Vệ Tam và Kim Kha nói là đã giải thích được những câu hỏi trước đó, trường Damocles cho rằng bọn họ là hình chiếu.

“Nói không chừng người của trường Damocles mới là hình chiếu.” Nam Phi Trúc nhíu mày.

“Để chỉ huy chính tỉnh dậy trước đã.” Tập Ô Thông lấy ra một chai thuốc và đặt dưới mũi Cao Học Lâm. Một phút sau là anh ta đã tỉnh lại.

Cao Học Lâm vừa mở mắt ra đã giãy dụa đứng dậy: “Người của trường Samuel nghe lệnh, bây giờ giết hết tất cả người của trường Damocles.”

Anh ta thậm chí còn không đổ lỗi cho Shaω Eli đã đánh ngất mình trước đó. Vừa tỉnh dậy là anh ta muốn giải quyết người trường Damocles ngay.

Tập Ô Thông nhìn ánh mắt Cao Học Lâm rồi suy nghĩ một chút, cuối cùng dùng tay làm thế đao, chém anh ta ngất xỉu rồi nói với Kim Kha: “Hình như chỉ huy chính của chúng tôi điên rồi.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cao Học Lâm:???