“dây chuyền”
Mấy ngày so tài xong nói chung là giai đoạn lỏng lẻo nhất, lúc này cũng còn cách rất lâu mới tới trận tranh tài tiếp theo. Tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, về cơ bản là xem phát lại cảnh trực tiếp, từ đó tìm ra vấn đề và ưu thế của mình cũng như các trường khác.
Vệ Tam mượn xe bay của Shaω Eli đi một vòng trở về xong, cô cúi đầu gửi cho Ứng Tinh Quyết một tin nhắn, nói muốn loại bỏ thuốc thuốc nổ nén trên máy ghi dữ liệu thu nhỏ.
Ứng Tinh Quyết nhận được tin này bèn cúi đầu chuẩn bị gửi tin nhắn: Được, khi nào…
Anh còn chưa gửi xong câu này, ngoài cửa sổ liền truyền đến vài tiếng gõ.
Gần như trong nháy mắt, Ứng Tinh Quyết đã biết ngay người ngoài cửa sổ là ai. Anh tiến lên mở cửa sổ, quả nhiên Vệ Tam ở bên ngoài.
“Có thể đi vào được không?” Vệ Tam nắm hai tay ở mép cửa sổ và hỏi.
Cô hỏi rất kỳ lạ, đây không phải là lần đầu tiên Vệ Tam trèo cửa sổ. Trước đó cô toàn vào thẳng chứ có hỏi anh đâu.
Mi mắt trên dưới của Ứng Tinh Quyết giật giật, vươn tay ra chỗ Vệ Tam bên ngoài cửa sổ: “Vào đi.”
Vệ Tam nhìn chằm chằm ngón tay thon dài sạch sẽ của Ứng Tinh Quyết một lúc lâu, cuối cùng cầm lấy tay anh, nương theo lực của người ta để nhảy vào trong phòng. Tiến vào rồi, cô buông tay anh ra rất nhanh.
Tay Ứng Tinh Quyết rũ xuống bên ống quần, ngón áp út và ngón út hơi cong lại: “Để tôi gọi anh ta tới ngay.”
Vệ Tam gật đầu: “Tôi ở đây.”
Anh liên lạc với người đàn ông trung niên đêm qua đã đến. Vệ Tam đứng trong phòng im lặng chờ đợi, tầm mắt dừng lại trên vách tường đối diện, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bên kia, trong phòng khách, hai người Hoắc Kiếm và Cơ Sơ Vũ đi ra hết và lặng yên không một tiếng động đứng ở phía sau cửa phòng Ứng Tinh Quyết.
Kể từ khi Ứng Tinh Quyết gặp chuyện không may hai lần, bọn họ luôn chú ý động tĩnh trong phòng Ứng Tinh Quyết sau khi anh trở về để đề phòng tình huống tương tự lại phát sinh. Bởi vậy khi trong phòng Ứng Tinh Quyết có thêm một người, hai người lập tức xáp tới.
“Ngồi ở đây chờ một chút.” Ứng Tinh Quyết gửi tin xong rồi thì kéo một cái ghế trong phòng, bảo Vệ Tam ngồi xuống, sau đó xoay người đi về phía cửa phòng.
Anh kéo ra một nửa cửa là nhìn thấy Hoắc Kiếm và Cơ Sơ Vũ đứng ở bên ngoài: “Tôi không sao.”
Cơ Sơ Vũ đứng bên trái vừa đúng lúc có thể nhìn thấy bên trong cửa một chút, cậu ta thấy có một đôi chân.
Khe cửa không lớn, cậu ta cũng chả thấy là ai cơ mà nhìn đôi bốt chiến đấu thì biết đấy là giày của Damocles.
Trong đầu Cơ Sơ Vũ trong nháy mắt hiện ra một cái tên.
“Chúng tôi ở phòng khách.” Hoắc Kiếm nói một câu rồi lôi kéo Cơ Sơ Vũ rời đi.
Cửa được đóng lại, Tư Đồ Gia đứng ở phòng khách chờ: “Bên trong có ai?”
Vị trí của Hoắc Kiếm làm hắn chả thấy gì, hắn quay đầu nhìn về phía Cơ Sơ Vũ.
“Vệ Tam.” Cơ Sơ Vũ ngồi xuống trả lời.
Tư Đồ Gia thở phào nhẹ nhõm, vậy thì không phải là phường trộm cướp gì, nhưng mà: “Vì sao Vệ Tam luôn phải trèo cửa sổ? Xưa nay cậu ta không bao giờ đi cửa chính.”
“Tôi nghe nói cô ấy thích leo tường tại trường Damocles.” Hoắc Kiếm đột nhiên bảo, “Có thể là vì dở hơi.”
Trước kia Hoắc Kiếm cũng không có hiểu trường Damocles, kế đó gặp Hoắc Tuyên Sơn trong huấn luyện và thi đấu. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, hắn âm thầm lên diễn đàn của trường Damocles lướt lướt và xem được cái tin này ở trong diễn đàn.
...
“Rạng sáng chúng tôi đi tìm bác sĩ Tỉnh.” Vệ Tam nói, “Thuốc nổ nén này do bọn họ đặt vào thật.”
“Vì muốn kiểm soát cô?” Ứng Tinh Quyết hỏi.
“Không khác lắm.” Vệ Tam ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Chính xác hơn là kiềm chế người bị sương bọ đen lây nhiễm.”
Ứng Tinh Quyết nhíu mày: “Bọn họ có thể xác định tình huống của cô?”
“Kết quả xét nghiệm dịch dinh dưỡng đã được đưa ra, bên trong có biến thể của sương bọ đen, có người hoặc là người bị nhiễm làm gì đó trong dịch dinh dưỡng.” Vệ Tam cúi đầu nhìn cổ tay mình, vết dao cắt đã tốt, nhìn không ra dấu vết, “Để phòng ngừa tai nạn, bọn họ thêm thuốc nổ nén vào máy ghi dữ liệu thu nhỏ.”
Ứng Tinh Quyết đứng đối diện Vệ Tam, anh nhìn cô: “Trước đó bọn họ không nói cho cô biết.”
Vệ Tam chống tay lên bàn làm việc: “Khí đen trong máu tôi anh đã thấy rồi đấy, tôi bị nhiễm bệnh, chỉ có điều tạm thời không bị sương bọ đen nuốt chửng.”
“Ở Sao Huyễn Dạ, cảm giác của tôi diệt được sương mù bọ đen.” Ứng Tinh Quyết nhìn mắt Vệ Tam, “Có lẽ thử xem.”
Vệ Tam vươn một tay ra, không sao cả: “Vậy anh thử đi.”
Ứng Tinh Quyết không nắm thẳng tay Vệ Tam mà lấy ra một con dao phẫu thuật ở trong hộp y tế bên cạnh bàn và một cái hộp nuôi cấy. Anh nhẹ nhàng đè chặt ngón trỏ của cô: “Tôi rạch lên trên đó…”
Anh còn chưa nói xong, Vệ Tam đã vươn tay kia nắm lấy tay Ứng Tinh Quyết rồi dùng sức rạch một đường, máu trên ngón tay trong nháy mắt nhỏ vào trong hộp nuôi cấy.
Thấy Ứng Tinh Quyết nhíu mày, Vệ Tam cười thấy chả làm sao cả: “Vết thương ngoài da mà thôi, bôi chút thuốc là được rồi.”
Anh lặng thinh thật lâu rồi thì thầm: “Sẽ đau.”
Vệ Tam hạ mắt nhìn ngón tay bị đang bị thương: “Chiến sĩ độc lập thường xuyên bị thương, tí này không tính là gì.”
Ứng Tinh Quyết không vội thử, mà nâng tay Vệ Tam và im lặng bôi thuốc cho cô.
“Nếu để Cơ Sơ Vũ nhìn thấy chỉ huy trường Đế Quốc giúp tôi bôi thuốc, cậu ta tức chết mất.” Vệ Tam nhìn động tác bôi thuốc của Ứng Tinh Quyết bỗng nhiên nói.
Ứng Tinh Quyết không tiếp lời cô, chỉ hạ mắt cẩn thận lau sạch thuốc dư tràn ra xung quanh vết thương chỗ ngón tay.
Sau đó, Ứng Tinh Quyết mới dùng cảm giác bao trùm máu trong hộp nuôi cấy. Như anh thấy, khí đen dần dần tiêu tán nhưng sức sống cũng đột nhiên theo đó biến mất.
“Thế nào?” Vệ Tam thấy anh thu cảm giác bèn hỏi.
Ứng Tinh Quyết nó nhỏ: “Khí đen và máu của cô đã hoàn toàn hòa lẫn với nhau.”
Cả hai phụ thuộc lẫn nhau, nếu anh sử dụng cảm giác để tấn công khí đen, đó cũng tương đương với chuyện tấn công Vệ Tam.
“Thử lại lần nữa, không cần lấy máu.” Vệ Tam đứng dậy lại vươn tay về phía anh.
Ứng Tinh Quyết cụp mắt nói tốt.
Lần này đây hai người nắm tay cùng nhau, cảm giác của Ứng Tinh Quyết theo lòng bàn tay thẩm thấu vào trong thân thể Vệ Tam.
Từ trước Vệ Tam vô cùng bài xích cảm giác Ứng Tinh Quyết khi nó tiến vào đầu cô, nên khi cảm giác của anh thẩm thấu vào, cô đã đè nén một sự xúc động không kiên nhẫn.
“Cô bắt đầu đi.”
Ứng Tinh Quyết dùng cảm giác cố gắng bao trùm tiêu diệt khí đen, hiển nhiên Vệ Tam vô cùng khó chịu. Đồng tử màu đen của cô không ngừng đen hơn, thậm chí mơ hồ có sự kích động được khuếch tán bốn phía.
“Vệ Tam?” Ứng Tinh Quyết chú ý được nên anh dừng cảm giác đang tấn công cô.
Nhưng giờ phút này ánh mắt Vệ Tam nhìn về phía anh đã lạnh như băng, như người xa lạ.
“Cô... “
Vệ Tam dùng ngay một tay đẩy Ứng Tinh Quyết đến trước vách tường. Một tay của cô còn đang nắm lấy tay anh, tay còn lại thì siết chặt ở bả vai anh, làm cho anh không thể cục cựa.
Khoảnh khắc Ứng Tinh Quyết đụng vào tường, người trong phòng khách cũng nghe được tiếng. Cơ Sơ Vũ lập tức đứng dậy và đứng ở cửa hỏi: “Tinh Quyết?”
“... Tôi không sao.” Ứng Tinh Quyết nhắm mắt lại, “Đợi lát nữa sẽ có người tới, cậu bảo chú ấy đi thẳng vào.”
Nghe thấy ngữ điệu của Ứng Tinh Quyết bình thường, nói chuyện rõ ràng, Cơ Sơ Vũ cuối cùng vẫn trở lại phòng khách và ngồi xuống. Nếu bên trong là Vệ Tam, chắc cô ấy cũng không làm gì.
Nếu vừa rồi cậu ta đẩy cửa mà vào chắc chắn sẽ phát hiện Ứng Tinh Quyết và Vệ Tam giờ phút này đang đứng mặt kề mặt, tư thái vô cùng mờ ám.
Khi Ứng Tinh Quyết ngừng dùng cảm giác tấn công, Vệ Tam còn chưa hoàn toàn khôi phục tỉnh táo. Ngược lại, cô bị lực lượng cảm giác của anh hấp dẫn, đẩy người ta đến trước vách tường và dán vào bên tai anh, cọ tới cọ lui như có như không.
Cô vô thức khao khát sức mạnh từ cảm giác này trên người anh.
Chán ghét sợ hãi đan xen khát vọng đè nén đã làm Vệ Tam đưa một tay ráng đè chặt lên vai Ứng Tinh Quyết, đồng thời nghiêng đầu dán mặt vào cổ anh cực gần. Hô hấp của cô phả vào làn da trắng lạnh của anh, một miếng da chỗ đó dần hồng lên.
Ứng Tinh Quyết ngửa đầu nhìn đèn trên trần nhà, trái táo ở cổ họng giật giật, thu cảm giác lại rồi gọi nhỏ: “Vệ Tam, tỉnh dậy đi.”
Không có cảm giác cấp siêu 3S, mắt Vệ Tam dần dần trở lại bình thường, cả người cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô chợt buông tay Ứng Tinh Quyết ra, lui ra sau một bước và nói trong chật vật: “Xin lỗi.”
Lưng Ứng Tinh Quyết đau nhức, vừa rồi Vệ Tam dùng ít nhất năm phần lực lượng khi ấn anh vào tường.
“Cảm giác của tôi không có cách nào giúp cô rồi.” Bàn tay buông thõng bên đùi nắm lại trong trống rỗng, thậm chí cảm giác của anh còn k1ch thích làm Vệ Tam tấn công, khiến cô chả còn tỉnh táo.
Vệ Tam giơ tay bóp gáy mình, cười cười: “Không sao, xem ra Quân Độc Lập muốn đề phòng thì cũng không sai.”
Hai người im lặng đứng đối diện, không ai lên tiếng nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, người đàn ông trung niên đến và lấy hộp công cụ ra. Ông hỏi: “Chỉ tháo thuốc nổ nén, không làm hỏng máy ghi chép này?”
Tầm mắt Vệ Tam dừng lại trên máy ghi dữ liệu mini kia, hỏi: “Nếu như không tháo ra mà chỉ cần thay đổi công tắc điều khiển thuốc nổ nén thì có được không?”
Người đàn ông trung niên ngẩn người, theo bản năng nhìn Ứng Tinh Quyết.
Ứng Tinh Quyết không mở miệng, thậm chí anh chỉ im lặng hạ mắt nhìn sàn nhà.
“Tôi muốn tôi tự mình kiểm soát thuốc nổ nén.” Vệ Tam tiếp tục.
Người đàn ông trung niên quay đầu: “Làm được điều này, trước đây tôi đã nghiên cứu máy ghi dữ liệu thu nhỏ đó nên cũng không mất quá nhiều thời gian.”
“Vậy làm phiền chú.”
Người đàn ông tháo rời thuốc nổ nén, tháo hệ thống điều khiển bên trong, sau đó lấy ra một cái gì đó có kích thước bằng một cái nút nhỏ từ hộp công cụ: “Sau khi bỏ thuốc nổ lại, chỉ cần nhấn nhẹ nút này là thuốc nổ nén trên máy này sẽ bắt đầu.”
Vệ Tam nhận lấy và đặt trong tay nhìn một chút: “Hơi nhỏ, dễ rơi.”
Người đàn ông cúi đầu cải tạo: “Có thể điều khiển bằng hệ thống kết nối quang não, nhưng tôi nghĩ rằng quang não có khả năng bị người ta xâm nhập. Cho nên nút điều khiển vật lý này sẽ an toàn hơn.”
Vệ Tam đứng ngay hộp công cụ do người đàn ông mang đến, cô nhìn và lên tiếng: “Mượn dụng cụ của chú dùng một chút.”
Cô ngồi xuống, tìm ra một chút vật liệu cơ giáp không sử dụng, dùng đầu kìm nhọn từ từ lắc lắc, thế là trên tay còn có mấy thứ khác.
Người đàn ông trung niên chợt ngẩng đầu nhìn thấy động tác của Vệ Tam: “Cô mà học máy móc thì nói không chừng sẽ là một người có tay nghề giỏi đó.”
Vệ Tam cười: “Sau này không làm cơ giáp nữa, chắc chắc đến học nghề của chú.”
Khi người đàn ông sửa máy ghi dữ liệu thu nhỏ, những thứ trên tay Vệ Tam cũng gần như đã hoàn thành.
Ban đầu chỉ là một thiết bị như cái nút với kích thước nút nhỏ, nay nó đã được Vệ Tam làm thành một món trông như dây chuyền.
Dây xích là dùng vật liệu cơ giáp vấn vít lại, mở nắp gập ở giữa là thấy được nút bấm, cái lớp ngoài hình hộp thế này để ngừa mình chạm nhầm.
“Làm xong rồi.” Người đàn ông trung niên đặt máy ghi dữ liệu mini xuống, cất công cụ và rời đi trước.
Sau khi rời đi, căn phòng lại chìm trong im lặng.
Cuối cùng là Vệ Tam phá vỡ sự im lặng, cô đứng dậy cười nói: “Người bị nhiễm bệnh vẫn còn quá nguy hiểm, đặc biệt là ở cấp độ cao như tôi. Đúng thật cần gông cùm một tí.”
Ứng Tinh Quyết không tiếp lời cô.
Vệ Tam cầm lấy “vòng cổ” trên mặt bàn và giơ ra đưa trước mặt Ứng Tinh Quyết: “Cái này cho anh, tôi hy vọng anh giữ đó.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Sẽ đau. (.
.)