“Ứng Tinh Quyết gặp chuyện”
Trong đấu trường Huyền Phong có tiếng gió rất lớn mà khi đó hai người dựa vào rất gần. Đó là chưa kể Sơn Cung Ba Nhận thì thầm vào tai cô khi cậu ta tắt bộ khuếch đại âm thanh bên trong cơ giáp. Vì những chuyện này mà ống kính tuyệt nhiên không thu được gì, dù sao miệng cơ giáp cũng chả nhúc nhích lúc nói chuyện, có ai mà nhìn ra được.
“Đội chủ lực còn có người bị nhiễm bệnh.”
Một câu nói của Sơn Cung Ba Nhận đã khiến Vệ Tam đơ người thành công, lúc này mới tạo cơ hội cho hai anh em đắc thủ.
“Người bị nhiễm bệnh là ai?” Nếu gỗ đã đóng thuyền, bị loại, Vệ Tam cũng không còn rối rắm nữa. So với việc lấy vị trí thứ nhất thì chuyện có người bị nhiễm bệnh vẫn quan trọng hơn, dù sao cũng liên quan đến toàn bộ Liên bang.
“Chúng tôi không biết những người bị nhiễm bệnh là ai, hoặc những vị nào.”
Vệ Tam: “... Không biết mà mấy cậu đá tôi ra khỏi cuộc thi?”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Sơn Cung Dũng Nam đi tới từ bên ngoài.
Ánh mắt Vệ Tam dừng trên người Sơn Cung Dũng Nam đi vào từ sau, hai người này bị khuyết tật trí tuệ à? Chỉ vì lý do này mà dùng trò lấy hai chọi một nhằm loại cô luôn?
Hiện giờ không một ai trong hai trường Damocles và South Pasadena hưởng được lợi.
“Đừng nhìn tôi như vậy.” Sơn Cung Dũng Nam còn chưa rửa mặt, trên người dính máu và chất nhầy tinh thú, “Hai chúng tôi đi ra khỏi cuộc đấu với cậu là có nguyên nhân hết.
Vệ Tam dựa vào tường, ra hiệu cho bọn họ nói tiếp.
“Lãnh đạo Quân Độc Lập gửi tin nhắn, nói trong đội chủ lực của trường quân sự còn có người bị nhiễm bệnh. Ngay lúc tranh tài sẽ có những người bị nhiễm bệnh thừa dịp mọi sự chú ý đặt hết ở trong đấu trường mà hành động ngay ở bên ngoài đấu trừing.” Sơn Cung Ba Nhận nhìn Vệ Tam, “Cho nên chúng ta phải ra ngoài trước tiên, đề phòng tai nạn xảy ra.”
Đầu lưỡi Vệ Tam đặt giữa răng, bỗng nhiên bật cười một tiếng: “Kênh liên lạc trên quang não của chúng ta đã bị che mất trong đấu trường, sao mấy cậu biết được tin này? Hay là biết trước trận đấu, cho nên từ lúc hợp tác huấn liện nên cố ý chống lại tôi?”
“Cũng không phải là thế, tôi thực sự muốn đánh một trận với cậu. Nhưng đúng là chúng tôi vào đấu trường rồi mới nhận được tin nhắn phía cao tầng gửi.” Sơn Cung Ba Nhận giơ tay lên để lộ quang não của mình, “Quang não của chúng tôi có thể nhận được tin từ Quân Độc Lập.”
Nghe vậy, Vệ Tam nhướng mày nhìn Sơn Cung Dũng Nam: “Lúc trước ở đấu trường rừng mưa nhiệt đới, cậu cũng nhận được tin nên phải chặt đứt nấm ham m.uốn và chấp nhận có thêr mình sẽ bị loại?”
Sơn Cung Dũng Nam gật đầu: “Cậu cũng biết Kosai Musashi là người bị nhiễm bệnh rồi. Nấm ham m.uốn dường như cũng bị nhiễm bệnh, cho nên mới biến dị thành nấm ham m.uốn khổng lồ được. Theo tư liệu cho thấy, nấm ham mu.ốn lớn nhất chỉ bằng một phần năm quy mô của đấu trường rừng mưa nhiệt đới lần trước. Đây là những gì chúng tôi biết sau này. Khi đó tôi chỉ nhận được mệnh lệnh là chặt đứt gốc rễ của nấm ham m.uốn và không để cho Kosai Musashi tiếp cận nó.”
“Mấy người bị nhiễm bệnh bên ngoài sân muốn làm gì?” Vệ Tam lướt qua chủ đề này, tiếp tục hỏi.
Hai anh em Sơn Cung lắc đầu, nói không biết.
“Không biết? Lãnh đạo các cậu không gửi tin chi tiết nói cho mấy cậu biết à?”
“Đầu tiên, không phải là của các cậu mà là lãnh đạo của chúng ta.” Sơn Cung Ba Nhận chỉ vào chính mình, sau đó chỉ vào Vệ Tam sửa. Kế đó cậu ấy đứng dậy, “Bởi vì cách tổ chức vận hành, rất nhiều người không biết danh tính của nhau Quân Độc Lập. Chúng tôi cũng không biết có bao nhiêu người thuộc Quân Độc Lập, chỉ dựa vào thông tin liên lạc trênh kênh mã hóa. Lần này chúng tôi nhận được thông tin bí mật nhất, không có nguồn gốc, không có ký tên, bên kia cũng chỉ biết cái này nên để cho tụi mình điều tra trước, đề phòng có chuyện gì.”
Lời này thì Vệ Tam là tin.
Dù Quân Độc Lập đang gánh vác tất cả mọi thứ vì Liên bang, nhưng những người bên trong không phải ai cũng là dạng tốt bụng.
Lấy Ngư Thiên Hà mà nói, bất kể nhìn từ phương diện nào thì bà ấy cũng là người tốt. Cơ mà lúc đó bà ấy bắn chết Quân Độc Lập tại bến cảng Sao Phàm Hàn thì chả có tí nương tay là mấy.
Làm như vậy đơn giản chỉ vì hai điều, một là thoát khỏi nghi ngờ, để cho mình và Quân Độc Lập thoát được; hai là lo lắng rằng mấy người thuộc Quân Độc Lập này không chịu nổi thẩm vấn.
Năm người trong đội chủ lực của trường Damocles đã thảo luận riêng, hiển nhiên bọn họ thấy Quân Độc Lập như có một ý tưởng sẵn sàng hy sinh hết thảy mọi thứ cũng phải giành chiến thắng trong cuộc chiến bí mật này.
Thấy Vệ Tam trầm tư, Sơn Cung Ba Nhận cũng không quấy rầy mà chỉ nói: “Tôi đi ra hiện trường trực tiếp trước. Thêm bạn bè đi, khi nào có tin tức sẽ báo cho cậu.”
“Thông tin được mã hóa?”
“... Cũng được.” Sơn Cung Ba Nhận mất một thời gian giúp Vệ Tam cài lại bảng mã hóa thông tin liên lạc rồi mới đi ra ngoài.
Hai anh em này, một người đi xem trận đấu, một người vào phòng vệ sinh rửa mặt. Vệ Tam đứng một hồi rồi trèo tường trở về, chuẩn bị đi về phòng ngủ của sân diễn tập. Cơ mà trước tiên cô phải bỏ dịch dinh dưỡng vào túi, để ngừa chuyện không có dịch dinh dưỡng uống.
Bây giờ cô sống bằng cách uống dịch dinh dưỡng nên đã lâu không có chuyện chảy máu cam khi mình kích động trong một thời gian dài.
Trên đường đi, cô cũng không mở quang não xem trực tiếp. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn hiện tại trường South Pasadena và trường Damocles đang trong tình trạng bối rối, thôi thì cô cứ không xem, mắc công lại nhồi máu cơ tim.
...
Trong phòng ngủ không có ai, chỉ có một mình cô, trách sao mà thấy quạnh quẻ. Vệ Tam lắc đầu trở về phòng, lấy ra dịch dinh dưỡng trong thùng rồi nhét hết vào túi đựng đồ.
Vệ Tam còn để lại một ống trong tay, hơi dùng sức vặn một cái rồi đi ra khỏi phòng, cùng lúc đó cũng ngửa đầu đổ dịch dinh dưỡng vào miệng.
Cô nhìn thoáng qua cơ giáp đất sét được Ứng Thành Hà đặt trong phòng khách, bỗng nhiên vô nhớ tới cái gì nên nhanh chóng mở quang não và gửi tin nhắn cho Sơn Cung Ba Nhận: [Cậu đang xem livestream? Ứng Tinh Quyết không có ở đó sao?]
Đại khái Sơn Cung Ba Nhận đang tìm bóng dáng của Ứng Tinh Quyết, hồi lâu sau cậu ta mới trả lời Vệ Tam: [Ứng Tinh Quyết không có ở đây, tôi hỏi thăm thì hôm nay anh ta không tới.]
Không có ở đó à?
Vệ Tam ngồi xuống, lia qua mấy phân đoạn của truyền thông vài ngày trước trận đấu, đúng thật rất dễ dàng tìm được bóng dáng Ứng Tinh Quyết. Dẫu gì cũng là Ngôi Sao Đế Quốc, mặc dù không tham gia thi đấu thì vẫn được chú ý rất nhiều; anh mà có đứng ở góc thì vẫn có truyền thông chụp ảnh.
Sau khi tìm xong, Vệ Tam phát hiện mấy hôm nay Ứng Tinh Quyết toàn ở hiện trường trực tiếp, sáng nay anh cũng ở đây.
Lam Phạt có một kênh hóng chuyện, ngoại trừ người dẫn chương trình hay tán dóc về các trường quân sự, ống kính còn thỉnh thoảng lia qua và nhắm ngay Ứng Tinh Quyết, hiển nhiên họ biết sở thích của khán giả.
Vệ Tam nhanh chóng vào xem và thấy Ứng Tinh Quyết cúi đầu nhìn quang não, sau đó xoay người rời đi lúc hơn 10 giờ sáng.
Khi đó các trường quân sự còn đi trên con đường trống trải, không có hứng thú xem tiếp thì cũng coi như là chuyện thường.
Tầm mắt Vệ Tam dừng lại ở mô hình cơ giáp đất sét được Ứng Thành Hà tôn thờ. Thật lâu sau cô mới đứng dậy, quyết định đến chỗ ở của Ứng Tinh Quyết một chuyến.
Ngay cả khi những người giám xát không cho bọn họ tiếp xúc thì chỉ cần nhìn một cái là được.
Toàn bộ sân tập không có đội ngũ sinh viên của mấy trường quân sự, ngay cả đội thành viên dự bị và đội y tế trường đã tới hiện trường rực tiếp. Trong lúc tranh tài thì bọn họ ăn ở ngay đó, nơi này có vẻ hơi trống rỗng, về cơ bản chả gặp được mấy ai.
Mặc dù không có ai, Vệ Tam vẫn theo bản năng trốn tránh, cô lặng lẽ lẻn vào địa phương gần như đang giam lỏng Ứng Tinh Quyết.
Chả có người bảo vệ tầng tầng lớp lớp khác nhau như trong tưởng tượng, không có ai trong tòa nhà.
Không biết vì sao, trong lòng Vệ Tam bỗng nhiên nặng nề hẳn, quá lơ là.
Cô tăng tốc đi theo thang để leo lên tầng của Ứng Tinh Quyết, tai cô dán vào phía sau cửa hành lang, chả có ai.
Vệ Tam nhanh chóng kéo cửa hành lang ra rồi đi vào tầng này. Toàn bộ lối đi được lót bằng thảm lông thật dày, cô không đi thẳng đến cửa phòng Ứng Tinh Quyết ngay mà mà mở khóa vào một căn phòng khác, rồi mở của sổ ở phòng này ra và lặng lẽ nhảy đến bên cửa sổ phòng Ứng Tinh Quyết.
Cô lấy một cái gương nhỏ khỏi túi của mình, đặt nó ở góc dưới cùng của cửa sổ, từ đó thông qua gương để nhìn vào cảnh trong phòng.
Vừa nhìn, Vệ Tam biết tin tức Sơn Cung Ba Nhận được là có ý gì.
- --Những người bị nhiễm bệnh ngoài sân muốn ra tay với Ứng Tinh Quyết.
Trong phòng, Ứng Tinh Quyết ngã trên giường không còn ý thức gì, kế đó còn mấy người, một trong số đó là giáo viên trường Đế Quốc đã dạy bọn họ trong lúc huấn luyện chung.
Đôi mắt của những người này được phủ một lớp màu xám, hiển nhiên chẳng có người bình thường nào trong tòa nhà, và họ chả biết kiêng dè gì.
Thấy những người này muốn tiến lên kéo Ứng Tinh Quyết ra ngoài, Vệ Tam phá tung của sổ vào ngay.
Cô nhảy qua cửa sổ để vào đã khiến mấy người trong phòng sợ hãi. Họ hoàn toàn không nghĩ rằng có ai vào đây, rõ ràng là toàn bộ người trong tòa nhà đã được chuyển đi rồi.
“Các người đối xử thô bạo với Ngôi Sao Đế Quốc như vậy, e không tốt lắm đâu.” Vệ Tam nói từ từ rồi đưa tay nhấc Ứng Tinh Quyết lên. Một chỉ huy mạnh mẽ như vậy mà lại có ngày té trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, cũng không biết đám người bị nhiễm bệnh này đã làm gì với anh ấy nữa.
Ứng Tinh Quyết mất đi ý thức, tuyệt nhiên không có khả năng đứng vững, nay bị Vệ Tam nhấc lên thì dù có vịn thắt lưng cũng vô ích, thế là anh ngã ngay vào trong ngực cô.
Và tại thời điểm này, những người bị nhiễm bệnh trong phòng cuối cùng đã phản ứng lại, toàn bộ bọ họ vây lấy xung quanh.
Vệ Tam ngược lại có lòng khi đặt Ứng Tinh Quyết ở trên giường, nhưng nhiều người bị nhiễm bệnh như vậy thì hễ mà cô chẳng để ý là anh bị kéo ra ngoài ngay. Thế là suy nghĩ một tí, cô vẫn ôm lấy anh luôn cho xong.
Cũng may là cả tầng lầu không cao, không có cách nào dùng cơ giáp.
Vệ Tam cứ như vậy nửa ôm Ứng Tinh Quyết, nửa ra tay với những người bị nhiễm bệnh đối diện. Nhân số nhiều cũng không tính là chuyện gì, trong đó trình độ của người bị nhiễm bệnh phần lớn không cao. Cơ mà chỉ có người thầy chỉ đạo của trường Đế Quốc kia là có thực lực mạnh, là chiến sĩ độc lập hạng trung cấp 3S.
Cô vì bảo vệ Ứng Tinh Quyết trước chuyện bị người ta cướp mang đi, đã không ít lần ăn nắm đấm của giáo viên hướng dẫn này.
Vệ Tam xoay người dùng lưng ngăn cản một đá của thầy hướng dẫn nọ, cố chịu bị đá tới cửa sổ và nhân cơ hội này nhảy xuống với anh.
“Ứng Tinh Quyết, tỉnh.” Vệ Tam quay đầu nhìn người bị nhiễm bệnh cũng đi theo, “Nếu không tỉnh, tôi sẽ đốt tóc anh đi đấy.”
Người hôn mê hoàn toàn không có bất kỳ ý thức nào, chỉ ngã vào cái người nào đó đang cố gắng đe dọa bằng lời nói. Anh nhắm mắt lại như thể chỉ ngủ thiếp đi.
Cơ giáp Vô Thường không lách vào giữa hai người được, Vệ Tam không thể dùng cơ giáp, chỉ đành cứ thế khiêng người bỏ chạy. Đồng thời cô còn gửi tin nhắn cho Sơn Cung Ba Nhận: “Má, các cậu mau tới đi. Ở sân tập thể dục, đám người bị nhiễm bệnh này hãm hại Ứng Tinh Quyết!”
Đúng là xui quá, chuyện gì cũng bị cô đụng trúng.
Sơn Cung Ba Nhận đứng lên chỗ hiện trường trực tiếp và liếc mắt với Sơn Cung Dũng Nam. Kế đó họ lập chạy tới sân diễn tập.
Trên sân khấu giải thích, Lộ Chính Tân nhìn thoáng qua anh em Sơn Cung rời khỏi cửa đường hầm đi ra. Ông thu hồi tầm mắt, yên lặng nhìn màn hình phát sóng trực tiếp.
...
Vệ Tam điên cuồng chạy đến một địa điểm đậu máy bay dùng chung. Cô đập vỡ một cánh cửa phía sau máy bay rồi nhét Ứng Tinh Quyết vào.
May mắn thay, trên đường trở về từ đấu trường là cô đã sửa xong Vô Thường, bằng không lần này cô rồi đời chắc.
Vệ Tam tiến vào cơ giáp đối đầu với đám người này.
Sân tập không có ai từ đầu chợt có rất nhiều người túa ra không ngừng. Không cần phải đoán, tất cả những người này là những người bị nhiễm bệnh.
Vệ Tam nhìn người xuất hiện càng ngày càng nhiều, đột nhiên có chút hiểu được quyết định của Quân Độc Lập năm đó. Bình thường ai nấy ở đây có lộ ra cái gì đâu, ai mà biết được thật ra bọn họ chẳng còn là người bình thường nữa.
Người mạnh nhất trong này còn là thầy chỉ đạo nọ của trường Đế Quốc, Vệ Tam chỉ cần kéo anh em Sơn Cung tới đây là được.
Dường như những người bị nhiễm bệnh cũng nhìn ý định của cô, bọ bắt đầu tấn công trong nôn nóng và bất thường.
Chỉ là một chiến sĩ độc lập cấp 3S thì Vệ Tam còn chưa sợ, cô có năng lực ngăn trở.
Chẳng qua những người bị nhiễm bệnh này đột nhiên dừng lại giống như nhận mệnh lệnh gì đó, Vệ Tam còn chưa kịp nghĩ chuyện gì xảy ra thì bọn họ lại bắt đầu động đậy.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mỹ nhân Tinh Tinh ngủ trong rừng: Không nói gì