Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 239




“rừng đá nổi”

Trong đấu trường, gió quỷ quái hoành hành, mọi người kéo bước chân nặng nề chạy về phía mục tiêu chung.

Gió quá lớn, ngày thường chỉ cần một tiếng đi bộ thì bây giờ mất hơn hai tiếng, mà là dạng không có tinh thú nào xuất hiện.

Khu đất trống này không có bất kỳ sự che chắn nào chả giống như rừng liễu kỳ lạ. Dù mấy cành liễu cứ tấn công chả phân biệt, nhưng cây liễu ngăn chặn hầu hết gió nên họ cũng chẳng bị gió thổi đi, về cơ bản là các sinh viên quân sự tay trong tay đi về phía trước.

Bên trong đội ngũ hiếm khi im lặng thế này, nếu không cần thiết thì không ai nói chuyện, bởi vì một khi mở miệng là tất bị gió thổi bụi đầy miệng.

Quá bình tĩnh.

Kim Kha nhìn vào bản đồ, bây giờ họ vẫn còn hơn phân nửa chặng đường đến đích. Ngoại trừ rừng rậm kỳ lạ thì họ vẫn luôn đi bộ trong môi trường này, rồi cũng chả mở miệng nói chuyện được. Đi bộ hai ngày, đội ngũ càng thấy ngột ngạt.

Các trường quân sự khác có lẽ rơi vào tình huống tương tự. Ngoại trừ ngày đầu tiên và ngày hôm sau có chùm tia sáng và tiếng phát thanh xuất hiện, đến ngày thứ ba, mọi thứ như thể đứng yên, chỉ có gió lớn và tro bụi mới có thể chứng minh rằng thời gian vẫn đang trôi đi.

Hoàn cảnh của đấu trường Huyền Phong nói nhiêu khê thì không nhiêu khê, tuy bên trong có nhiều dạng hoàn cảnh nhưng tình trạng vẫn được cố định.

Nếu có người nhìn vào bản đồ trong thời gian thực từ trên cao, họ sẽ thấy rằng mặt đất bằng phẳng không có thứ gì che chắn như bây giờ trải dài toàn bộ đấu trường. Tất cả các trường quân sự muốn gấp rút đuổi tới bục ở điểm đích thì chắc chắn phải đi một chặng đường như vậy.

“Còn cóoo bbbao lâuuu mới đii ra đượcccc?” Thiếu gia Liêu không nhịn được đã hỏi, cậu ta vừa há miệng là uống đầy một ngụm gió. Cậu ta là người nói nhiều, mấy ngày nay phải nhịn làm cậu ta nghẹn muốn chết.

Kim Kha không trả lời cậu ta ngay mà chờ gió thoáng dừng lại mới nói: “Rất nhanh là đi tới rừng đá nổi rồi.”

Tại thời điểm này, người của trường Damocles vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết về rừng đá nổi, chỉ nghe thấy một từ “rừng” thì nghĩ là đi vào đó là gió sẽ bị ngán lại không ít.

Nửa tiếng sau, đám người ngửa đầu nhìn vào cảnh tượng phía trước: “...”

“Làm cái này chết người chắc” Liêu Như Ninh hoảng sợ.

“Để tới được điểm cuối phải đi qua rừng đá nổi.” Kim Kha cho hay.

Bục ở điểm cuối mỗi giải đấu không cố định. Ban tổ chức sẽ dựa trên sức mạnh tổng thể của các trường quân sự tại thời điểm đó để chọn vị trí của bục đích. Sinh viên tham gia giải này gần như là những người mạnh nhất so với các giải trước, độ khó tự nhiên tăng lên tương ứng.

Rừng đá nổi này y như nghĩa đen, có vô số đá khổng lồ trôi nổi trong không khí, tạo thành một khu rừng đá.

Những viên đá nổi này không có lực hấp dẫn đặc biệt mà chúng bị gió thổi mạnh lên, có thể tưởng tượng được gió phía trước mạnh nhường nào. Nếu gió luôn luôn ở đó thì cũng còn tốt, quan trọng là những cơn gió đôi khi dừng lại.

Một khi gió dừng lại, tất cả các hòn đá được thổi sẽ ngay lập tức rơi xuống đất, nếu không tránh vội thì con người sẽ bị nện tới mức tổn thương.

“Khoảng cách lớn, chắc cơ giáp đi vào được.” Hoắc Tuyên Sơn quan sát rừng đá nổi một hồi mới bảo.

Kim Kha gật đầu: “Cơ giáp đi vào được, nhưng mà cơ giáp hạng nặng phải cẩn thận. Cơ giáp các cậu có thể tích lớn nhất, cũng thiếu sự linh hoạt. Nếu gió ngừng đá rơi xuống, các cậu cần chú ý lúc đứng trên mặt đất. Lúc này các chiến sĩ độc lập hạng nhẹ của tiểu đội phải quan sát chiến sĩ độc lập hạng nặng cùng đội.”

Phổ biến cho tốt rồi, trường Damocles bắt đầu vào rừng đá nổi, tất cả mọi người ở trong cơ giáp.

Đá trong rừng không phải lúc nào cũng lơ lửng cố định, những tảng đá nhỏ hơn một chút luôn di chuyển theo gió, những tảng đá lớn hơn cũng không ngừng nhấp nhô. Chỉ vì số lượng lớn nên nhìn vào toàn bộ những tảng đá đang di chuyển lại có vẻ giống như một khu rừng đá.

Trông khu rừng đá nổi này cứ như thể toàn bộ đá trong đấu trường đã được chuyển đến đây.

Đội chủ lực xung phòng, dẫn đầu lái cơ giáp tiến vào rừng đá nổi. Sau khi đi vào, họ phát hiện khoảng cách chung quanh lớn hơn một chút so với lúc nhìn từ xa.

Tốc độ tiến lên của mọi người rề rà vì chả quen với môi trường này.

Vệ Tam nghiêng đầu tránh một viên đá vụn bị gió thổi bay. Hai chân cô không dừng lại mà đi phía trước, đứng bên cạnh cô là Ứng Thành Hà. Có rất nhiều đá vụn trong rừng đá nổi, cô nâng đao chặn một vài viên đá nhỏ, nói với Ứng Thành Hà và Kim Kha: “Nâng lá chắn của Rùa lên đi.”

Ứng Thành Hà và Kim Kha làm theo, hai đầu cơ giáp đột nhiên có tấm chắn như là mai rùa dựng lên, đầu rùa rụt ngay vào, chỉ để lại một đôi chân ở bên ngoài. Nhìn từ xa, cơ giáp này giống như con rùa đen khổng lồ rụt dựng cả thân lên, bên ngoài chỉ có hai chân ngoài chống đỡ và xoay lòng vòng.

Đây cũng là lần đầu tiên khán giả xen phát sóng ở hiện trường trực tiếp nhìn thấy Rùa Bất Tử giơ lá chắn rùa, nhất thời bị tạo hình này làm cho cho choáng váng.

Hóa ra Rùa Bất Tử thực sự là một con rùa, trước đây khán giả còn nghĩ đây chỉ mang ý ám chỉ thôi.

Sau khi Rùa Bất Tử vào trạng thái rùa, một khi nó gặp phải nguy hiểm thì chỉ cần nằm sấp rụt chân, sức mạnh phòng thủ tăng lên đến 100%. Với trạng thái này, cơ giáp bị ném đá một vài lần cũng không gây ra nhiều thiệt hại.

Vệ Tam chuyên tâm quan sát tình hình di chuyển phía trước. Những viên đá này không chỉ có hình dạng khác nhau mà ngay cả thành phần cũng khác nhau; một số tảng đá có độ dày ít và trọng lượng nhẹ thì ở hết trên cùng, có một số bay quá cao, cô chỉ có thể nhìn thấy một chấm đen.

Mọi người đi chưa đầy 20 phút thì đã bị bị Kim Kha hô dừng lại: “Phía trước có tinh thú.”

Liêu Như Ninh nhìn xung quanh song chỉ nhìn thấy một tảng đá bay chứ có vật gì đâu. Cậu ta không thể không hỏi: “Đâu?”

“Trên tảng đá.” Cảm giác của Kim Kha bao trùm xung quanh, “Là con ếch đá biến dị. Chú ý đến những tảng đá nổi lớn, chúng rất giỏi hòa làm một thể với đá.”

Tất cả mọi người ngay lập tức nâng cao cảnh giác, nhưng không ai có thể phân biệt được tảng đá nào có mấy con ếch đá biến dị. Dù đá ở đây có độ dày và vật liệu bên trong khác nhau, nhưng màu sắc bên ngoài y như nhau vì quanh năm được mài giũa. Và đá nổi quá nhiều, còn tiếp tục di chuyển theo gió, làm họ chả thấy rõ gì cả.

Hai tay Vệ Tam cầm đao hình quạt, đột nhiên cô giơ tay cao và ném một thanh đao hình quạt trong tay ra ngoài với tốc độ cực nhanh vào một tảng đá màu xám tro. Khác với suy nghĩ của mọi người rằng đao nháng lửa khi đụng tảng đá, đao hình quạt chém tới lại đâm trúng thứ gì mềm mềm, chất nhầy màu xanh sẫm trong nháy mắt phun ra ngoài.

Đao hình quạt cắt trúng con ếch đá biến dị rồi thì bay trở lại vào tay Vệ Tam. Cô cúi đầu nhìn chất nhầy trên cây đao hình quạt, vừa rồi cô chém trúng đầu lưỡi của nó.

Lúc này, tất cả mọi người mới có một sự hiểu biết thực chất về con thú.

“Cẩn thận với lưỡi của con ếch đá biến dị, chúng thường chỉ có thể tích từ 2-3m, nhưng lưỡi có thể dài đến 10m. Chất nhầy trên đầu lưỡi có độc, ăn mòn được bề mặt cơ giáp. Nếu dính phải chất nhầy, điều quan trọng là phải tránh bị đụng phải lần nữa ở cùng một vị trí, bằng không sẽ làm tổn thương lớp bên trong cơ giáp.” Kim Kha nói nhanh.

Mọi người nghe những gì cậu ấy nói xong thì lòng cảnh giác đã dâng lên đến điểm cao nhất.

Loại tinh thú biến dị thể tích nhỏ này còn phiền hơn loại tinh thú thể tích lớn nhiều lắm.

Vừa rồi một đòn của Vệ Tam cứ như là một tín hiệu, có mấy con không chịu nổi đã bắt đầu tấn công đội ngũ phía dưới.

Lưỡi dài quăng ra từ mọi hướng mang theo chất nhầy màu xanh đậm có độc rõ rành. Các chiến sĩ độc lập tự đối phó với lưỡi tấn công tới, lúc sơ ý dính phải chất nhầy quăng trúng đúng thật là làm bề mặt cơ giáp bị ăn mòn.

Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn nhảy cao giẫm thẳng lên tảng đá, những tảng đá này không thể chịu được trọng lượng của cơ giáp bọn họ bởi vậy hai người không thể ở trên đó hơn 5 giây, cứ phải thay sang một tảng đá khác.

Nhảy cao sẽ dễ phát hiện con ếch đá lẩn quất trên đá nổi. Vệ Tam dùng đao hình quạt chống lại những tinh thú này chứ chẳng dùng đao để đánh áp sát.

Những chất nhầy này không phá hủy được cây đao tạo bằng tu di kim, Vệ Tam nhanh chóng đổi đá, ở phía trước mở đường cho người bên dưới.

Mấy con ếch không phát ra âm thanh, chúng chỉ bám vào đá, da màu xám bên ngoài gần như hòa vào đá, thậm chí cả lưỡi vươn ra cũng có màu xám tro.

Vệ Tam vừa mới chặt đứt đầu lưỡi của một con con ếch đá biến dị, còn chưa thu hồi cây đao hình quạt, thì trong miệng nó đã phun ra một khối chất nhầy màu xanh đậm.

Mặc dù thứ này không gây hại cho lớp vỏ Vô Thường, nhưng Vệ Tam lại ghét dính vào thứ chất nhầy tanh hôi mang theo axit sulfuric này. Cô trực tiếp thuận thế ngã xuống, tránh được khối nhầy màu xanh sẫm. Trong quá trình ngã xuống phía sau bỗng cô xoay người, giơ tay bám lấy đá nổi, mượn chút lực cản này để đứng trên một tảng đá nổi khác một lần nữa.

Hiện trường trực tiếp.

“Tính linh hoạt và lực lượng của chiếc cơ giáp Vô Thường này tựa hồ mạnh hơn hết các cơ giáp cấp 3S khác.” Tập Hạo Thiên quay đầu hỏi Ngư Thiên Hà, “Tôi nhớ rõ nấm dịch tím chỉ có hiệu quả nhất với vật liệu vỏ ngoài cơ giáp.”

“Chắc là cấu trúc bên trong Vô Thường đã được thay đổi. Ngoài ra với vỏ cơ giáp trộn nấm dịch tím thì cùng một mức hiệu suất cơ động, đúng là giảm được trọng lượng khoảng 20%. So ra, trọng lượng tổng thể của Vô Thường cũng nhẹ hơn so với cơ giáp cỡ trung bình thường, chắc chắn sẽ linh hoạt hơn.” Ngư Thiên Hà giải thích.

“Thì ra là như thế.” Tập Hạo Thiên gật gật đầu, cũng coi như hoàn thành chuyện đặt vấn đề thay khán giả.

...

Trong rừng đá nổi, rất nhiều chiến sĩ độc lập hạng nhẹ đang nhảy trên đá, những chiến sĩ độc lập hạng trung có độ linh hoạt cao cũng đánh dằng dai với con ếch trên đá.

Đương nhiên hoàn toàn không có cách nào so sánh với tốc độ của hai vị phía trước. Hoắc Tuyên Sơn và Vệ Tam phụ trách giải quyết con ếch đá biến dị cấp cao, về phần con ếch đá cấp thấp thì giao cho thành viên đội tuyển trường phía sau.

“Ếch đá biến dị cấp 3S.” Hoắc Tuyên Sơn đứng trên một tảng đá nổi và nhìn chằm chằm con ếch cũng đang trông bọn họ lăm lăm.

Đến cùng cũng là chiến sĩ độc lập hạng nhẹ 3S, ngay cả khi không mở hai cánh thì thời gian cậu ta ở trên đá cũng lâu hơn Vệ Tam một nửa.

“Hai con, chúng ta mỗi người một con.” Hai tay Vệ Tam nắm lấy lưỡi đao hình quạt phủ đầy chất nhầy màu xanh đậm.

“Là ba con.” Hoắc Tuyên Sơn cúi đầu ý bảo cô nhìn phía dưới, có một con ếch cấp 3S biến dị ở trên mặt đất và bắt đầu đánh nhau với Liêu Như Ninh.

Không cần nhiều lời, hai người đã chọn được con ếch đá biến dị mà mình muốn ra tay.

Nhìn từ bề ngoài thì con ếch cấp 3S biến dị không khác gì so với mấy con ếch phổ thông ngoài tinh thần lực. Nhưng chờ cho đến khi chúng vươn lưỡi, là thấy được sự khác biệt hoàn toàn giữa bọn chúng.

Lưỡi của chúng phân nhánh rất sâu, gần như là có hai cái lưỡi, và, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào chúng cũng phun được chất nhày mà không cần thu lưỡi lại.

Lúc cây đao hình quạt của Vệ Tam ném về phía con ếch cấp 3S này, nó sẽ lập tức phun ra một khối chất nhầy nhớt cực kỳ trơn, vừa lúc đánh trúng cây đao hình quạt làm đao rớt xuống.

“...”

Vệ Tam phi người vọt lên, chỉ có thể đưa tay rút ra đao từ trong chất nhầy. Khi này hai đầu lưỡi của con ếch 3S ngăn trái ngăn phải con đường của cô, muốn kéo Vô Thường lại gần.

Tinh thú lấy vật liệu cơ giáp làm thức ăn được, từ đầu vỏ cơ giáp là vật liệu trên người tinh thú, rồi có thêm năng lượng, nên đối với tụi nó mà nói thì đây chính là thứ đại bổ.

Con con ếch đá biến dị cấp 3S này muốn dựa vào chất nhầy ăn mòn cơ giáp, sau đó từ từ nuốt chửng.

Sao Vệ Tam để cho nó như ý được, cô rút đao hình quạt, hai tay khép lại để biến bó thành đao tu di. Mặt bản đao rộng nên ngăn ngay được khối nhầy, còn có mấy khối nhầy bị bắn lại vào chỗ tảng đá, trong nháy mắt ăn mòn toàn bộ tảng đá.

Con ếch đá biến dị này thấy chuyện không đúng thì lưu luyến thu hồi đầu lưỡi.

Vệ Tam đang chuẩn bị thừa thắng xông lên nhằm chặt đứt lưỡi con ếch cơ mà gió lại ngừng ngay lúc này!

Khi gió dừng lại, rừng đá nổi không còn đá bay nữa, toàn bộ rơi thẳng xuống, biến thành đá rơi, cứ thế ầm ầm nện xuống đất.