Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 222




“chuẩn bị tạo cái hố”

“Sĩ quan huấn luyện không quy định không thể nhúc nhích trên tường.” Shaω Eli nói trong đắc ý. Gã cảm thấy khá hài lòng với sự khéo léo của mình, gã đã trưởng thành rồi!

Vệ Tam ban đầu bị gió thổi đến đau đầu, lần này tung hết hỏa lực nhắm vào Shaω Eli. Cô leo lên một lần nữa, nhưng lần này đổi sang tay khác và treo trên tường đối mặt với Shaω Eli.

“Tao cảnh báo mày.” Shaω Eli vẫn có chút chột dạ lúc đối đầu với Vệ Tam, “Mày ở chỗ này chơi không lại tao đâu.”

Vệ Tam cũng lười mở miệng, cứ thế đá thẳng qua một cú. Shaω Eli ngay lập tức trốn về phía sau, ngón tay của gã bám chặt vào đinh tròn, người dán vào tường, linh hoạt cứ như con thằn lằn.

“Đã nói trước rồi.” Shaω Eli không bị cô đá trúng bèn lập tức yên lòng, nói hống hách, “Người đáng gờm nhất ở đây chính là tao.”

Không bận tâm đến gã nói cái gì, Vệ Tam phát hiện cái đinh tròn mình đang nắm có chuyện khác thường, không phải nó co rút lại mà là cái gai đâm trên đó muốn trồi lên.

Lúc này, đinh tròn xung quanh có thể nắm được đã bị người của các trường quân sự nắm hết. Vốn dĩ đinh tròn không nhiều lắm, nhiều người như vậy mà muốn đu hết ở trên tường, có thể tưởng tượng được chật chội làm sao.

Nếu không rời đi thì gai đâm ra thì sẽ làm lủng ngón tay, Vệ Tam không còn cách nào khác trong khi Shaω Eli đối diện thì cứ hậm họe léo nhéo.

Cô buông thẳng đinh tròn, nhào về phía gã.

Shaω Eli còn tưởng rằng Vệ Tam muốn đánh mình nên bắt đầu quơ quàng hai chân, chuẩn bị đánh trả, kết quả là cô nhao cả người tới, ôm lấy hai chân gã.

“!”

Shaω Eli hét lên: “Mày buông ra!”

Gã có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu đựng được trọng lượng của thêm một người nữa.

Đương nhiên Vệ Tam sẽ không buông ra. Hồi nãy Hoắc Sở đã nói rồi, rơi xuống đất sẽ phải tính thời gian lại lần nữa, cô không muốn tính thêm lần nữa đâu.

“Buông ra!” Shaω Eli đong đưa hai chân điên cuồng nhằm cố gắng thoát khỏi Vệ Tam, “Mẹ kiếp, quần của tao sắp tuột rồi!”

Vệ Tam kiên định ôm Shaω Chân của Eli, chỗ đâm ra ở đinh tròn vẫn chưa thụt vào: “Ai ai cũng biết cậu mặc quầ.n lót màu hồng mà, không cần kích động.”

“Nói xằng gì thế!” Shaω Eli dùng tay bám lấy đinh tròn, không để mình rơi xuống, “Hôm nay tao mặc quầ.n lót màu vàng!”

Đám người trên tường: “...” Ủa rồi tự phun ra màu qu.ần lót của mình luôn.

“... Được rồi, tôi biết rồi.” Vệ Tam ôm chân gã và nói với vẻ nghiêm túc, “Cậu có thể đừng kích động nữa được không? Cứ làm tiếp là hai đứa mình ngã xuống hết giờ.”

Shaω Eli ngay lập tức không dám động đậy nữa. Nhưng ngón tay gã bấu vào đinh tròn đã đạt đến giới hạn, cứ tiếp tục như vậy vẫn sẽ rơi xuống thôi.

Vệ Tam ngửa đầu nhìn cái chỗ đâm trên đinh tròn dần dần thụt lại, lúc này mới nói với Shaω Eli, “Cậu ném tôi lên lại đi.”

“Mày kêu tao ném là tao ném chắc.” Shaω Eli vẫn còn mạnh miệng.

“Không tung cũng được, chúng ta ngã xuống cùng nhau.” Vệ Tam nói với vẻ chả là chuyện quan trọng gì cho cam.

“Mày! Mặt dày! Không biết xấu hổ!” Shaω Eli hét lên, nhưng gã nào chống đỡ được nữa, hai chân ráng sức vung lên trên.

Vệ Tam nhân cơ hội trèo lên, nửa đường còn mượn lực túm lấy quần áo của gã, lúc này mới trở lại vị trí ban đầu trong cơn gió dữ.

Nhưng Shaω Eli dính một loạt hành động như thế thì cũng chẳng gắng gượng được tới cuối, ngón tay gã trượt khỏi đinh tròn. Ngay giữa lúc ngàn cân treo sợi khi tóc sắp rơi xuống, Vệ Tam đưa tay nắm tóc gã.

Giây tiếp theo, sân tập vang tiếng la hét thê thảm của Shaω Eli.

“Đừng kêu nữa.” Vệ Tam nhìn Shaω Eli đang moi bám leo về, “Ồn ào chết mất.”

Shaω Eli bám vào đinh tròn bằng hay tay để treo toàn bộ cơ thể mình trên tường. Gã chẳng tuột luốt nữa nhưng gã lại không hài lòng, cắn răng đu trên tường, gã chửi thầm con mụ Vệ Tam chó chết!

Treo trên tường 2 tiếng trong gió lớn, chỉ huy và cơ giáp sư hoàn toàn chả kiên trì được, trong khi người cùng đội thì không nhúng tay vào. Thế là sau vài lần trượt xuống tại chỗ, mấy cơ giáp sư và chỉ huy này lần lượt điều chỉnh vị trí, xếp xen kẽ giữa các chiến sĩ độc lập trường khác, làm sao để không đến gần người của trường mình.

Giống như Kim Kha và Ứng Thành Hà, họ lần lượt xếp giữa trường South Pasadena và trường Đế Quốc, một khi họ sắp trượt xuống, hai trường này sẽ sẽ chủ động ra tay hoặc ra chân để giúp bọn họ chống đỡ một tí.

Chiến sĩ độc lập cũng không thể cứ mãi ở trong gió dữ lâu như vậy, thời gian dài nhất cũng không quá một tiếng. Còn sau đó thì họ vẫn tuột, lúc này lại phải dựa vào chỉ huy hoặc là cơ giáp sư bên cạnh hỗ trợ.

Nhưng một khi không chú ý, bọn họ cũng trượt chung theo xuống rất dễ dàng, tất cả các thời gian được tính lại một lần nữa, trở về không.

Rõ ràng chỉ là hai tiếng trừng phạt nhưng lại kéo dài cả ngày thì cả thảy mọi người mới hoàn thành hết. Khi xuống tới nơi, người nào người nấy run cả tay, không có ngoại lệ.

Điều này không giống như trước đây, bây giờ là duy trì một tư thế trong gió lớn và tất cả các lực lượng được tập trung vào ngón tay. Đám sinh viên trường quân sự xuống tới nơi là nằm co quắp trên đất ngay.

Ngay cả các sinh viên Đế Quốc luôn luôn quan tâm đến hình ảnh của mình mà cũng ngồi bệch xuống sàn, dù tóc rối bời cũng chả quan tâm.

Càng không phải nói đến trường Damocles, năm người nằm thẳng cẳng trên sàn nhà, ngón tay vẫn còn co rút.

“Sĩ quan huấn luyện quá độc ác.” Kim Kha nằm trên mặt đất, ngón tay không thể di chuyển nữa, cậu ấy nói trong sự suy yếu, “Nói là trừng phạt 2 tiếng, mà tụi mình treo trên tường gần 6 tiếng.”

“Tôi đói quá.” Vệ Tam hoàn thành nhiệm vụ trước bọn Kim Kha, đã được nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên trong đám người là Shaω Eli, gã vừa quen với hoàn cảnh này vừa là chiến sĩ độc lập hạng nhẹ. Ngoại trừ trước đó bị Vệ Tam suýt kéo xuống, về sau chỉ trượt xuống một lần vì gã bị Lộ Thời Bạch bên viện Bình Thông làm liên lụy.

Kể từ khi bắt đầu dính phạt, những người này đã chưa ăn bất cứ cái gì, thể chất cũng tiêu hao rất nhiều.

Tại thời điểm này Shaω Eli còn đi ngang cửa, ợ một cách phóng đại, hiển nhiên là đã ăn xong và trên đường đi về.

Gã hứng chịu ánh mắt hâm mộ ghen tị thảnh thơi đi qua. Nghe Vệ Tam nói đói bụng, gã “hảo tâm” cho hay: “Căng tin đã đóng cửa, cơ mà món thịt bò xào của bọn họ làm cũng ngon lắm.”

“Cho nên cậu trở về đưa đồ ăn cho đội viên Samuel?” Ánh mắt Vệ Tam dừng trên hai tay trống rỗng của gã và hỏi.

Sự khoe khoang của Shaω Eli nghẹn ứ lại trong miệng, tầm mắt gã dời thật chậm về phía các thành viên của trường Samuel đang nằm liệt trên mặt đất. Bọn họ đang nhìn hết vào gã, dễ thấy rằng họ đang ôm hy vọng gã sẽ mang đồ ăn cho mình.

“...”

Thực tế là gã chỉ muốn quay lại để khoe khoang một phen, thuận tiện xem dáng vẻ tuềnh tàng của mấy người trong trường Damocles.

“Xem ra không có rồi.” Vệ Tam tay chống sàn nhà đứng lên, đi tới trước mặt Shaω Eli và vỗ vai gã, “Lần sau đừng ăn một mình. Đù sao cũng là bạn học, cậu không cho tụi này thì thôi, nhưng ít nhất vẫn nên mang cho đội viên của Samuel chứ, đúng không?”

Shaω Eli vội vàng lùi lại một bước: “Mày đừng có mà ly gián! Tao, tao quên mất, thịt bò xào đó cũng thường thôi, không ngon lắm.”

Mặc dù những người của trường Samuel biết Vệ Tam đang thêm mắm dặm muối, nhưng vẫn sinh ra bất mãn trước hành động Shaω Eli quên mất đồng đội mà đi ăn no, họ chẳng có cái nhìn tốt về gã.

Ngay khi mọi người chuẩn bị trở về, Hoắc Sở đi đến một góc mở mấy cái thùng ra, bên trong chứa đầy đủ thức ăn, còn dùng cả hộp giữ nhiệt.

“Ăn xong đã rồi hãy về.” Hoắc Sở nhìn những sinh viên trường quân sự này, “Buổi tối là thời gian tự do hoạt động, các em có thể đi tới khoang mô phỏng.”

Giờ mà còn muốn tới khoang mô phỏng cái gì, nay họ chỉ muốn đi về và đánh một giấc thật ngon.

Mọi người đang ăn, Shaω Eli lén mở máy ảnh chụp lại bộ dạng chật vật của nhóm người này. Hễ là người có mái tóc dài hơn một chút là nó bị thổi tới mức dựng trái ngã phải.

Đặc biệt là mấy người ở trường Damocles, Shaω Eli tìm đủ góc chụp lén, nhưng gã không dám để những kẻ gian trá như Vệ Tam biết, bằng không lại bị lừa mất thêm một khoảng tiền.

Đến lúc đó lén lút phát tán ra ngoài diễn đàn, ngay cả tên bài viết cũng được Shaω Eli nghĩ kỹ, cứ gọi là “818 ảnh xấu xí của các sinh viên quân sự!”

“Cậu đang chụp cái gì thế?” Một giọng nói véo von đột nhiên vang lên sau lưng gã.

Shaω Eli bị giật mình, gã quay đầu nhìn thì ra là Ứng Tinh Quyết.

“Anh quan tâm tôi làm gì.” Shaω Eli ngẩng đầu lên, thể hiện thái độ bất khuất của mình.

Ánh mắt Ứng Tinh Quyết chỉ dừng lại trên người gã trong một cái chớp mắt, một giây sau, anh đã nói với Vệ Tam: “Cậu ta đang chụp lén các cô.”

Shaω Eli: “?”

Đường đường là chỉ huy của trường Quân sự Đế Quốc mà lại đi méc mới trường quân sự khác? Quá bất hợp lý!

“Đừng nói bậy nha! Tôi chỉ chụp ảnh lưu niệm cho đội viên chúng tôi thôi.” Trong tình huống khẩn cấp, đầu Shaω Eli nhảy số, phóng to công khai những bức ảnh xấu xí của đội Samuel mà gã vừa chụp được.

Cao Học Lâm, người bị chụp tới nỗi mắt lác miệng méo, đã dừng ăn, Jill Gil Wood có có khuôn mặt dữ tợn đang gãi đầu trong ảnh cũng đặt bánh mì xuống và nhìn chằm chằm vào Shaω Eli với khuôn mặt chả có biểu cảm gì.

Shaω Eli nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Ai mà đi chụp người của trường Damocles chứ.” Dù sao cũng là đồng đội, sau này còn hợp tác, họ sẽ không thực sự ra tay với chính mình đâu.

Đám người Vệ Tam kia tàn nhẫn độc ác, không chừng âm thầm ngáng chân gã. Nên thôi, gây chuyện với đồng đội vẫn tốt hơn.

Vệ Tam và mấy người Kim Kha liếc nhau một cái, quên đi, chỉ số IQ ở tận dưới đáy đúng là danh bất hư truyền.

Thấy họ không truy cứu, Shaω Eli thêm hăng hái, gã còn chỉa thẳng mũi nhọn vào Ứng Tinh Quyết: “Anh đã bị cấm thi đấu rồi mà còn xen vào việc của người khác?”

Gã vừa nói, Hoắc Kiếm và Cơ Sơ Vũ đang ngồi dựa vào tường đã lập tức đứng dậy, nhìn lom lom vào gã.

Shaω Eli ưỡn ngực: “Các cậu còn muốn đánh nhau à?”

“Đủ rồi.” Tập Ô Thông quát bảo Shaω Eli ngừng hành vi khiêu khích lại, “Cậu yên tĩnh tí đi.”

Shaω Eli bĩu môi, rốt cuộc vẫn không mở miệng gây hấn nữa.

...

Một ngày huấn luyện treo trên tường, tới tối, bọn Vệ Tam cuối cùng vẫn quyết định đi khoang mô phỏng để huấn luyện.

Không riêng gì họ, những người trong các trường khác cũng đang kìm kén một hơi, tất cả đi đến tòa nhà mô phỏng hết.

Khoang mô phỏng lần này ở cùng một chỗ, ba khoang mô phỏng đặt song song, bên cạnh có chỉ huy và cơ giáp sư quan sát.

Đây mới thật sự là mô hình chủ đạo của khoang mô phỏng hiện nay, chiến sĩ độc lập huấn luyện bên trong, chỉ huy và cơ giáp sư quan sát dữ liệu; nào có giống như Sao Cốc Vũ khi toàn bộ toàn là phòng đơn.

“Hôm nay Ứng Tinh Quyết cứ ở mãi sân diễn tập là có ý gì?” Vào phòng, Hoắc Tuyên Sơn mới hỏi.

“Quan sát chúng ta.” Kim Kha đứng trong khoang mô phỏng bắt đầu điều chỉnh số liệu, “Anh ấy không tham gia cuộc đua nhưng có thể xem. Ứng Tinh QUyết không thể tham gia loại huấn luyện trong khoang mô phỏng này được.”

“Khoang mô phỏng phòng bên cạnh là của trường quân sự nào?” Vệ Tam đột nhiên hỏi.

“Là người của trường Đế Quốc.” Kim Kha suy nghĩ một chút thì trả lời.

Họ đang ở trong căn phòng trong cùng, và chỉ có một phòng bên cạnh.

Vệ Tam đi tới bên vách tường gõ gõ, phía bên kia không nghe thấy. Cô quay đầu nói với Ứng Thành Hà: “Tụi mình tạo cái hang ở chỗ này đi, thấy thế nào?”

Bọn người: “?”

“Vừa lúc tìm bọn họ nói chuyện chơi.” Vệ Tam lại gõ gõ vách tường.

“Các cậu mở hang đi, đừng để người bên ngoài phát hiện.” Kim Kha kéo ghế ngồi xuống, móc ra một cái dụng cụ che đậy đặt bên cạnh rồi bảo.

Liêu Như Ninh nhìn Vệ Tam, lại nhìn Kim Kha: “Không phải chứ, đang yên đang tự nhiên tạo cái hang làm gì? Có cái gì không thể liên lạc à?”

“Nói chuyện mặt đối mặt càng thân thiết hơn.” Vệ Tam lải nhải như không được bình thường.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy người trường Đế Quốc đang huấn luyện ngay trong khoang mô phỏng:???

- -----oOo------