Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 219




“gia nhập Quân Độc Lập”

Tàu vũ trụ di chuyển về phía trước, mọi người hiếm khi có thời gian để nghỉ ngơi, không phải lo lắng về cuộc đua, cũng không cần đi huấn luyện. Sinh viên trường quân sự về cơ bản được nghỉ ngơi trong phòng riêng của họ.

Tuy nhiên, Vệ Tam thì lại không.

Kể từ khi hoàn toàn phơi bày chuyện cô là vừa thợ vừa chiến sĩ trên đấu trường rừng mưa nhiệt đới, Hạng Minh Hóa và Giải Ngữ Mạn, còn có mấy quân khu, cũng không cho người đến hỏi tình huống của cô, giống như tập thể mất trí nhớ về chuyện này.

Theo lời Kim Kha nói thì bởi vì bọn quá khiếp sợ cho nên nhất thời không có biện pháp tiếp nhận, đành phải giả vờ giống như bình thường. Dù sao những người này cũng biết cấp bậc chân thật của Vệ Tam.

Nhưng đám cơ giáp sư của đội tuyển trường một không biết Vệ Tam là cấp siêu 3S, hai là trước đây Vệ Tam ở đấu trường cực hàn đã biểu hiện ra một chút manh mối. Cho nên chờ sau khi bọn họ biết được chuyện này thì tâm tình chỉ là thì ra là vậy.

Vì vậy lên tàu vũ trụ rồi, nhiều người vì tò mò nên tới tìm Vệ Tam để hỏi mấy vấn đề.

Vệ Tam nhàn rỗi nhàm chán, hơn nữa người tìm tới quá nhiều nên dứt khoát tập hợp các cơ giáp sư, mang theo Ứng Thành Hà, bắt đầu buổi trao đổi trả lời.

Bàn trong phòng họp được sử dụng như một gian hàng, các cơ giáp sư đặt các bộ phận được thiết kế và xây dựng của họ trên đó để trưng bày, đặt câu hỏi.

Toàn bộ những cơ giáp sư này có cấp A, vấn đề nghiên cứu hiển nhiên cũng là cơ giáp cấp A, vừa lúc Vệ Tam thực hành cơ giáp cấp bậc này nhiều nhất.

Phải biết rằng lúc trước ở Xưởng Đen, Vệ Tam tìm mọi cách để nhét hết vật liệu vơ vét được trên sân đấu vào cơ giáp của mình. Cô gặp phải đủ loại vấn đề vì để cho rất nhiều kết cấu kỳ lạ cổ quái ổn định lại, ngay cả các loại sách lộn xộn trong thư viện, cô cũng xem hết một lượt.

Nhiều cơ giáp sư như vậy với những ý tưởng kỳ dị trong đầu, lúc họ nói ra, Vệ Tam đa phần đưa ra được đề nghị. Có vấn đề cá biệt cô cũng không hiểu rõ lắm, nhưng Ứng Thành Hà bên cạnh hiểu biết càng toàn diện về kiến thức cơ giáp cấp 3S, nên anh trả lời được ngay.

Đây không chỉ là quá trình hai cơ giáp sư cấp cao hướng dẫn các cơ giáp sư cấp thấp, mà giống như là trao đổi với nhau. Vệ Tam và Ứng Thành Hà cũng có thể học được không ít thứ từ những cơ giáp sư cấp A này.

“Vệ Tam, những thứ này là do cậu tự học hết?” Cơ giáp sư của tiểu đội tổng binh hỏi cô khi sắp giải tán.

“Đại khái kiếp trước đã học được một phần.” Vệ Tam nói thao thao chuyện thần tiên xong, lại nói với cậu ta, “Cậu cũng không tệ, trẻ như vậy mà có mấy ý tưởng thiết kế rất xuất sắc.”

Cơ giáp sư của tiểu đội tổng binh thiếu chút nữa là khóc òa lên, người ta tự học thành tài, còn mình khổ học nhiều năm vẫn là cái bộ dạng quái quỷ này.

Nhưng mà mình thật sự không tệ á?

Đợi đến sân diễn tập ở Sao Bạch Ải, anh muốn lấy chiến sĩ độc lập của tiểu đội luyện tay ngay lập tức.

Các cơ giáp sư trong phòng họp dần rời đi, Vệ Tam ngồi ở bàn họp, lấy ra sổ sách và bút từ trong túi và bắt đầu tô tô vẽ vẽ trên đó.

“Vừa rồi kết cấu mà cơ giáp sư của tiểu đội tổng binh nói ấy, áp dụng động cơ của cơ giáp cấp A lên cơ giáp cấp B, là có thể tăng lên 20% tính năng cơ động của cơ giáp cấp B.” Vệ Tam vừa viết vừa nói với Ứng Thành Hà bên cạnh, “Tôi thấy khả thi đấy. Lại tiến hành hoàn thiện, chắc là có thể đề cao càng nhiều.”

“Loại kết cấu này sau khi hoàn thiện thì không tệ thật nhưng cũng chỉ sử dụng cho cơ giáp dưới cấp A. Những cơ giáp này vốn chỉ chiếm một nửa cảm giác điều khiển, cơ giáp cấp S trở lên thì có yêu cầu cảm giác càng cao hơn.” Ứng Thành Hà cảm thấy cái này không có ý nghĩa lớn đối với bọn họ.

“Đây là một loại xu hướng.” Vệ Tam ngẩng đầu nói, “Không phải bên cô Ngư đã nghiên cứu ra rồi sao?”

Nói đến chuyện này, Ứng Thành Hà sáng mắt: “Sau khi chúng ta gia nhập, bọn họ có nói phương pháp cải tạo cơ giáp không?”

“Đại khái?” Vệ Tam lật qua một trang, “Hai ngày nay cô Ngư chưa từng tới tìm chúng ta.”

“Cô ấy, MC Lộ và các thầy cô khác ở trên tàu vũ trụ nói lại chuyện cũ.” Ứng Thành Hà nhìn thấy sắc mặt của Ngư Thiên Hà sáng ấy có vẻ như chả hoài niệm nhiều, “Có vẻ bị MC Lộ kéo lại.”

...

Đài quan sát tàu vũ trụ.

Ngư Thiên Hà đứng giữa mấy thầy cô đi cùng, nghe Lộ Chính Tân ở chỗ này nhớ lại quá khứ. Khuôn mặt trước giờ nhã nhặn luôn mang nụ cười của bà giờ đây đã hiện vẻ thiếu kiên nhẫn.

Vốn định lên tàu vũ trụ tìm cơ hội nói chuyện với Vệ Tam, lôi kéo năm người, hết lần này tới lần khác lại bị Lộ Chính Tân chen vào.

“Tôi nhớ lúc trước tàu vũ trụ của viện Bình Thông chúng tôi xảy ra vấn đề, cho nên tạm thời phân phối sang tàu vũ trụ của các trường khác.” Lộ Chính Tân có chút hoài niệm nhìn thiết bị xung quanh, “Tôi đã là được phân phối đến đây.”

“Vệ Tam đang trao đổi với cơ giáp sư? Tôi đi qua xem.” Ngư Thiên Hà hoàn toàn không tiếp lời Chính Tân, dù sao toàn Liên bang đều biết bọn họ đối đầu nhau.

“Cô Ngư, dù sao cô cũng là cơ giáp sư, tự mình trao đổi với những sinh viên này không tốt lắm đâu.” Lộ Chính Tân không ngại đề tài hồi ức vừa rồi bị cắt đứt, nhưng lời nói trong miệng lại ngăn cản bà ấy đi qua.

“Cùng lắm chỉ làm người đi trước hướng dẫn mà thôi.” Ngư Thiên Hà đối mặt với ánh mắt Hạng Minh Hóa, “Thầy Hạng, được không?”

Hạng Minh Hóa còn ước gì Ngư Thiên Hà bằng lòng hướng dẫn đám sinh viên này. Thế nên ông ấy nói được ngay rồi tự mình giữ chặt Lộ Chính Tân tiếp tục nhớ lại quá khứ.

Lộ Chính Tân: “...”

Sau khi thoát khỏi những người này, Ngư Thiên Hà đi về phía phòng họp, trên đường gặp sinh viên thì bà hỏi thăm Vệ Tam ở phòng họp nào.

Bà đi đến cửa phòng họp và gõ cửa.

“Vào đi.” Là âm thanh của Ứng Thành Hà.

Ngư Thiên Hà vừa đi vào đã thấy Vệ Tam ngồi ở bàn họp vùi đầu vẽ vời, Ứng Thành Hà bên cạnh thì dùng quang não để tiến hành xây mô hình dựa trên số liệu.

“Cô Ngư?” Ứng Thành Hà nghiêng đầu nhìn về phía cửa rồi ngạc nhiên hô lên. Trước đó họ vừa nhắc tới Ngư Thiên Hà đấy.

“Nghe nói các cháu đang trao đổi với cơ giáp sư của đội tuyển trường, kết thúc rồi à?” Ngư Thiên Hà đi vào, đóng cửa lại.

“Hôm nay đã kết thúc.” Ứng Thành Hà đưa tay tắt quang não.

Vệ Tam vẫn không ngẩng đầu lên, cô đang giúp cơ giáp sư của tiểu đội tổng binh cải biến kết cấu. Ngư Thiên Hà đi tới bên cạnh cô, cúi đầu nhìn bản đồ các bộ phận được phân chia trên quyển sổ, bà ấy chỉ liếc mắt một cái là dừng lại.

Đầu tiên dù cấu tạo thực tế có như thế nào, chỉ từ bản đồ vẽ của cháu mà xem thì có thể thấy cháu ấy mạnh hơn phần lớn cơ giáp sư cấp cao của Liên bang.

Bản thân Ngư Thiên Hà cũng không chắc vẽ ra tốt hơn cô.

Lại nhìn bản đồ các bộ phận được phân chia do cô vẽ, Ngư Thiên Hà chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện manh mối: “Đây là kết cấu động cơ dùng trên cơ giáp cấp B?”

Vệ Tam vẽ xong nét cuối cùng mới ngẩng đầu lên: “Đúng rồi ạ.”

Ngư Thiên Hà ngồi xuống, đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng: “Chuyện trước, các cháu đã thương lượng xong chưa?”

Vệ Tam khép sổ lại: “Cô Ngư, cô yên tâm, đương nhiên chúng cháu sẽ gia nhập các cô. Nhưng mà vấn đề cụ thể còn phải để Kim Kha đến nói chuyện với cô.”

Ngư Thiên Hà không yên tâm phần nào. Đám nhóc này đứa nào đứa nấy xảo trá, trơn trượt chả nắm được.

Nhớ năm đó, khi biết Liên bang gặp kiếp nạn lớn này, có bao nhiêu người tình nguyện mang theo tiếng bêu rếu một đời để gia nhập Quân Độc Lập.

“Kim Kha sắp tới rồi, cô Ngư ở đây chờ một chút.” Ứng Thành Hà nhìn quang não và nói.

“Được, tôi ở đây.” Ngư Thiên Hà chậm rãi đáp lời. Rõ ràng lúc trước bà nắm giữ quyền chủ động, hiện tại bị mấy người Damocles dắt mũi đi trong vô thức.

Khoảng 10 phút sau, Kim Kha, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh đi và cùng nhau. Vệ Tam ôm quyển sổ đi ra ngoài, chuyện đàm phán hoàn toàn giao cho Kim Kha đã tới.

Vệ Tam đứng ở cửa, chờ tiểu đội tổng binh cơ giáp sư tới thì đưa mấy bộ phận được phân chia đã được cải tiến trên quyển sổ cho cậu ta.

“Sửa, sửa xong rồi?” Cơ giáp sư tiểu đội tổng binh nhận lấy mấy tờ giấy kia bắt đầu lắp ba lắp bắp hỏi.

“Cậu xem thử trước một chút. Đến Sao Bạch Ải thì thử xem, nếu thất bại thì tìm tới tôi lần nữa.” Vệ Tam chỉ vào các bộ phận được phân chia và giải thích thêm một lần.

Cơ giáp sư này cất sự ngỡ ngàng của mình, chăm chú lắng nghe lời cô. Cậu ta càng nghe càng hưng phấn, ước gì có thể lập tức rơi xuống đất, đến phòng làm việc làm ra một bộ thử.

“Đại khái chính là như vậy, đây chỉ là một khâu. Cậu muốn cơ giáp cấp B hoàn toàn phát huy ra thực lực của cơ giáp cấp A thì còn có rất nhiều thứ cần sửa.” Vệ Tam nói trong chân thành.

“Tôi biết rồi.” Cơ giáp sư tiểu đội tổng binh gật đầu, “Tôi cũng đang suy nghĩ sẽ làm những bộ phận khác làm sao.”

Nhìn cậu ta đi xa, Vệ Tam cúi đầu mở ra hơn 10 trang trước quyển sổ của mình. Giống như cơ giáp sư tiểu đội này, cô cũng muốn thiết kế cơ giáp tương tự, chẳng qua còn thiếu chút nữa.

Trong phòng họp, Kim Kha đang đối đầu với Ngư Thiên Hà.

“Các cháu với tư cách là đại diện quân khu tương lai, cần phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ Liên bang.” Ngư Thiên Hà nhíu mày, “Đây không phải là thứ có thể giao dịch.”

“Cô Ngư, mặc ngoài chúng cháu nhìn như giao dịch, nhưng tất cả chỉ là vì tăng cường thực lực thôi.” Kim Kha nói chân thành, “Chúng cháu mạnh mẽ mới dễ dàng đối phó với những người bị nhiễm bệnh ẩn nấp khắp Liên bang.”

“... Nói một chút điều kiện của mấy cháu đi.”

“Sau khi gia nhập Quân Độc Lập, đầu tiên chúng cháu cần phải biết người nhà mình trong các trường quân sự. Tiếp theo là cô Ngư đang nghiên cứu chiến sĩ độc lập cấp SS sử dụng cơ giáp cấp 3S, chúng cháu hy vọng Vệ Tam và Ứng Thành Hà có thể cùng nhau gia nhập kế hoạch nghiên cứu này. Cuối cùng trong tay Quân Độc Lập chắc có không ít tài liệu tốt, hy vọng các cô có thể cung cấp những tài liệu này khi chúng cháu cần.”

Ngư Thiên Hà nhìn chằm chằm vào Kim Kha một lúc lâu: “Không thể cho mấy cháu danh sách Quân Độc Lập được. Chỉ khi nào hành động, các cháu mới có thể liên lạc với người tương ứng.”

Kim Kha không ngạc nhiên chút nào: “Hai điều kiện sau, cô Ngư nghĩ sao?”

“Tôi chỉ có thể để cho một người gia nhập vào kế hoạch nghiên cứu cơ giáp vượt cấp.”

“Vậy chọn Vệ Tam.” Ứng Thành Hà nói thẳng.

Ngư Thiên Hà quay đầu nhìn thoáng qua Ứng Thành Hà: “Có thể.”

“Về chuyện tài liệu...” Ngư Thiên Hà nói với vẻ thản nhiên, “Có điều kiện, chỉ có các cháu hành động làm hỏng cơ giáp, chúng tôi mới có thể cung cấp tài liệu tương ứng.”

“Còn có một vấn đề nữa.” Kim Kha cho hai tay nắm chặt để lên mặt bàn, “Chuyện của Ứng Tinh Quyết có phải là bút tích của Quân Độc Lập hay không?”

“Không phải.” Ngư Thiên Hà trả lời không nao núng, “Kosai Musashi là mục tiêu của chúng tôi thật, ban đầu chúng tôi chuẩn bị ra tay ở đấu trường rừng mưa nhiệt đới. Ứng Tinh Quyết là cấp siêu 3S, chúng tôi không thể hãm hại cháu ấy.”

Vừa nói xong, Ngư Thiên Hà đã phát hiện không đúng nhưng đã quá muộn.

“Cho nên...” Kim Kha hơi nhướng mày, “Trong đội ngũ trường quân sự khác đúng thật còn có Quân Độc Lập? Có thể xuống tay với các thành viên của đội chủ lực chỉ có thể cũng thuộc đội chủ lực. Đội chủ lực South Pasadena phải không?”

Ngư Thiên Hà: “... Còn có vấn đề nào khác muốn hỏi không?”

Bà chuyển đề tài một cách cứng nhắc, nhưng Kim Kha cũng không tiếp tục truy hỏi thêm, hầu như cậu đã biết những điều muốn biết.

...

Trước khi ra khỏi cửa, Kim Kha gọi Ngư Thiên Hà: “Cô Ngư, lần sau nên là tìm chỉ huy tới để lôi kéo người thì tốt hơn ấy.”

Ngư Thiên Hà: “... Bây giờ cháu cũng là một phần của Quân Độc Lập, lần sau cháu đi mà lôi kéo.”

Khi bà ấy rời đi, Vệ Tam bước vào từ ngoài.

“Hai người bên South Pasadena quả thật là cấp siêu 3S không thể nghi ngờ gì, đại khái từ nhỏ đã giấu giếm đẳng cấp.” Kim Kha nói với Vệ Tam, “Hai người Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam là người của Quân Độc Lập. Mặt khác căn cứ vào trạng thái Ngư Phó Tín trước đó mà phán đoán, tớ nghi cậu ta cũng biết chuyện của Quân Độc Lập và người bị nhiễm bệnh.”

Hoắc Tuyên Sơn đứng dựa vào tường: “Sơn Cung Dũng Nam và Sơn Cung Ba Nhận muốn giấu từ tấm bé thì chắc chắn phải có một người có quyền lực trong dòng họ nhà Sơn Cung, giúp họ ẩn giấu tốt được như vậy.”

Mấy người họ nhìn nhau, ngay lập tức nghĩ tới một người.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngư Thiên Hà: Một đám oắt con trơn tuột!