“chắc chắn do Quân Độc Lập làm”
Vệ Tam nhận lấy nửa chai nước cam còn sót lại và nhướng mày đồng ý.
“Vậy chúng cháu đi trước.” Cô túm lấy Ứng Thành Hà bên cạnh rồi rời đi.
Ứng Thành Hà cầm cái ly nhỏ kia cứ tiếc mãi chả buông xuống, bên trong còn có nước lê đường phèn do anh họ anh rót đấy!
“Cộng thêm cái ly này nữa.” Vệ Tam nhìn bộ dáng không có tương lai của Ứng Thành Hà thì ngẩng đầu nói với Ứng Tinh Quyết.
“Được.” Ứng Tinh Quyết đồng ý.
Chờ sau khi hai người đi ra ngoài, Ứng Nguyệt Dung mới cất khí thế uy áp trên người: “Bọn họ tới tìm hiểu tin tức?”
“Ngày mai phải rút chọn sân thi đấu, chỉ huy chính đã chọn xong rồi.” Ứng Tinh Quyết mở đề tài, “Là chỉ huy cấp 3S trước, cũng là nhà họ Ứng.”
“Trận này cháu không đi thì cũng không tính là gì, vừa lúc làm cho đám người trường Đế Quốc tỉnh táo lên.” Ứng Nguyệt Dung vẫn mãi canh cánh trong lòng chuyện ở đấu trường Tháp Tây.
...
Vệ Tam và Ứng Thành Hà đi ra khỏi ký túc xá của trường Đế Quốc. Ứng Thành Hà quý trọng cầm cái ly nhỏ, chuẩn bị cầm về để cùng với mô hình cơ giáp đất sét thế mà vừa quay đầu đã thấy trong tay Vệ Tam cầm một chai nước giải khát lớn.
“Cậu lấy đâu ra?”
“Ứng Tinh Quyết cho.”
“Tại sao lại cho cậu?!” Ứng Thành Hà nhìn cái ly nhỏ của mình, lại nhìn một bình lớn trong tay Vệ Tam, cảm giác mình chịu thiệt thòi lớn.
“Phí bịt miệng.” Vệ Tam liếc anh một cái, “Vừa rồi chính cậu ngẩn người còn trách ai?”
Ứng Thành Hà lầm bầm mấy câu nhỏ, Vệ Tam nghe chả rõ được.
“Thoạt trông Ứng Nguyệt Dung cũng không đối xử tệ lắm với anh họ của cậu.” Vệ Tam nhớ tới danh sách tài liệu vừa rồi lấy được, toàn là thứ tốt, cũng không phỉ là dạng dùng tiền là mua được.
Cô vừa nói đến chuyện này, Ứng Thành Hà rốt cục khôi phục sự tỉnh táo: “Tôi cũng hơi bất ngờ, những tài liệu đó không phải trong kho của nhà họ Ứng. Có không ít nhìn như lấy từ Sao Huyễn Dạ, là bộ sưu tập riêng của chỉ huy Ứng.”
Ứng Nguyệt Dung từ trước đến nay kiên cường và vô tình, đặc biệt là lúc đối xử với người nhà họ Ứng thì bà ấy càn không nhẹ tay. Cho nên Ứng Thành Hà mới nóng cả đầu, muốn tới thăm anh họ.
Nhưng bây giờ có vẻ như bà ấy đối xử với Ứng Tinh Quyết không tệ, sẵn sàng ra mặt để thay anh ấy trả món nhân tình này.
Ban đầu chỉ muốn đi thăm anh họ của mình, kết quả bây giờ phát triển thành dạng đến tận nhà để đòi nợ, còn thó luôn cái ly của người ta.
“Nước cam của bọn họ rất ngon.” Vệ Tam cúi đầu nhìn đồ uống trong tay với vẻ hối hận một tẹo, cô nên lấy cả thùng mới đúng, thế mà chỉ cầm có một chai.
“Là một loại đồ uống mới nhất của công ty Thông Tuyển. Bên trong có thêm thành phần đặc biệt, có thể nhanh chóng bổ sung thể lực. Thứ này được nhà họ Ứng thiết kế cho sinh viên Đế Quốc, chỉ cho bọn họ, cho nên chúng ta không uống được.” Ứng Thành Hà tương đối hiểu rõ trường Đế Quốc bên kia. Lúc trước khi báo danh, 90% người của học viện sẽ đến trường Đế Quốc, thế nên bọn họ thường xuyên đi tham quan.
Thành thật mà nói, sau nhiều năm phát triển, trường Đế Quốc gần như nghiền nát các trường quân sự khác trong tất cả các khía cạnh.
Hai người vừa trở về là đã được Kim Kha nhiệt liệt chào đón.
“Tiền bồi thường đã đến tay chưa?”
“Đến rồi, chỉ huy Ứng chuyển ngay tại chỗ.” Vệ Tam mở quang não ra, cho cậu ấy xem hồ sơ chuyển khoản.
“Chìa khóa máy bay cỡ lớn đó vẫn còn trong tay tớ, chờ đến khi tụi mình mang nó tới trung tâm mua sắm bán đi thì có thêm một khoản tiền nữa.” Kim Kha tính toán rất nhanh, “Đến lúc đó năm người chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa to, không lo không có tiền!”
Trong khi năm người trong đội chủ lực của trường Damocles rơi vào ảo tưởng tuyệt vời của một bữa tiệc, Ứng Tinh Quyết đã gọi tới.
“Anh còn có chuyện gì à?” Vệ Tam sau khi nghe máy thì hỏi dứt khoát.
“Ừm.” Ứng Tinh Quyết đại khái vừa nói chuyện với Ứng Nguyệt Dung xong nên còn ngồi ở chỗ cũ. Anh nói với vẻ thản nhiên, “Vừa rồi tiền bồi thường đã đưa cho các cô rồi, cho nên chiếc máy bay cỡ lớn kia cũng xem như là của chúng tôi. Cô có thể trả lại không?”
Vệ Tam: “...”
“Đừng có keo như thế chứ. Ngay cả một chiếc máy bay mà nhà họ Ứng các anh cũng muốn lấy lại?” Liêu Như Ninh là người đầu tiên nhảy dựng lên phản đối!
“Nếu tính sổ, thì phải tính rõ ràng.” Ứng Tinh Quyết nói chậm rãi.
Vệ Tam giơ tay lên, màn ánh sáng liền chuyển đến giữa phòng khách, năm người nhìn thấy anh được hết.
“Được, cho anh.” Vệ Tam ngồi xuống, “Trước đây tôi đi sửa máy bay của bác sĩ Hứa các anh thì phát hiện ra một chuyện. Anh có muốn nghe không?”
“Máy bay của bác sĩ Hứa Chân bị người nào đó phá.” Ứng Tinh Quyết nói chắc chắn.
Vệ Tam: “...” Cho nên mới nói đối phó với người có đầu óc tốt rất là phiền.
“Đây cũng coi như là một trong những chứng cứ gián tiếp có người muốn hãm hại anh. Vệ Tam để lại chứng cứ, anh muốn lấy đi, thế phải trả thù lao cho chúng tôi.” Kim Kha lên tiếng.
Hai chỉ huy chính đánh nhau qua lại túi bụi, đến cuối cùng Ứng Tinh Quyết không chỉ không lấy được chiếc máy bay cỡ lớn này mà còn cần phải trả tiền thù lao với điều kiện là Vệ Tam giao cho anh chứng cứ cô phát hiện.
Vừa cúp máy, Liêu Như Ninh đã nói vui vẻ: “Anh ta muốn thu hồi máy bay, kết quả lại xuất ra một khoản xiền.”
Kim Kha phủi bụi bặm không tồn tại trước ngực, không có nhiều vui mừng: “Ứng Tinh Quyết cố ý, chắc chắn anh ta đoán được Vệ Tam lưu lại chứng cứ.”
Vừa mở miệng là đòi lấy lại máy bay chính vì muốn dụ ra câu nói tiếp theo. Ứng Tinh Quyết hiểu tính cách của bọn họ.
“Cậu giao chứng cứ chiếc máy bay kia bị người ta động tay động chân cho Ứng Tinh Quyết.” Vệ Tam vừa không quan tâm vừa không muốn đi làm mấy chuyện này, giao tiếp với chỉ huy chính phiền phức lắm.
“Được.”
...
Sáng sớm hôm sau, năm trường quân sự tập trung tại quảng trường, xem chọn đấu trường tiếp theo.
Ngay từ đầu, đại diện của Sao South Pasadena đã tưởng nhớ một số sinh viên trường quân sự đã chết, bày tỏ sự hối tiếc của Sao South Pasadena trước khi bắt đầu rút chọn địa điểm thi đấu.
“Tụi mình còn chưa trả lời chuyện cô Ngư nói.” Vệ Tam nhìn lên sân khấu và nói với Kim Kha bên cạnh.
“Có thể kéo dài vài ngày là thêm vài ngày.” Kim Kha đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng.
Ngư Thiên Hà cũng đứng trên sân khấu, bên cạnh còn có Ứng Nguyệt Dung, nhưng ba người giải thích chính vẫn là người ban đầu, Ứng Nguyệt Dung không còn đảm nhiệm chức người giải thích chính nữa.
“Dừng lại!” Đại diện sao South Pasadena quay đầu nhìn màn ánh sáng và đọc địa điểm thi đấu tiếp theo, “Sao Bạch Ải.”
- --Sao Bạch Ải, đại bản doanh của trường Quân sự Samuel.
“Vận may quái gì, liên tiếp hai lần đều trúng là ngôi sao của trường quân sự.” Liêu Như Ninh nói thầm.
“Sao Bạch Ải nhiều gió, rất dễ ảnh hưởng đến hành động của cơ giáp. Mặt khác, lúc cơ giáp sư sửa chữa cũng tương đối phiền phức.” Kim Kha nói, “Cho nên huấn luyện tiếp theo sẽ tăng cường ở phương diện này, cơ giáp sư cũng phải huấn luyện chống gió.”
“Đội chủ lực của chúng ta vẫn là dạng hợp tác huấn luyện?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.
Kim Kha gật đầu: “Không nói gì thì vẫn là hợp tác huấn luyện.”
Các trường quân sự nhìn thấy ngôi sao được chọn để tới thi đấu tiếp theo rồi là bàn luận hết ở dưới, quét đi bầu không khí ảm đạm trước đó. Các giáo viên cũng cho đủ thời gian để cho họ nói chuyện.
Trong số này, chỉ huy chính hiện tại của trường Đế Quốc đã thay đổi. Ứng Tinh Quyết không ở trong mà đứng giữa đội ngũ và bục chủ tịch, ở cùng một chỗ với mấy thầy cô.
Sau đó, đại diện South Pasadena đi xuống, các phương tiện truyền thông từ khắp nơi đổ xô đến các đội chủ lực của các trường quân sự. Trước đó, Ứng Tinh Quyết đã bị Ứng Nguyệt Dung mang đi ra ngoài, bên cạnh còn có người của quân khu che chở, nên chả có phóng viên truyền thông nào tới gần được.
Các phóng viên chỉ có thể phỏng vấn các đội chủ lực vẫn còn ở trường Đế Quốc và các thành viên của các trường quân sự khác.
“Xin hỏi các bạn thấy thế nào trước chuyện Kosai Musashi chết thảm?”
“Ứng Tinh Quyết phát bệnh gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, chỉ cấm thi đấu một lần là đủ sao?”
“Viện Bình Thông nghĩ gì về trường Quân sự Đế Quốc?”
...
Các vấn đề khác nhau liên tục được ném ra, năm người trong trường Damocles cũng bị bao vây, micro và ống kính chủ yếu bao quanh Vệ Tam.
Truyền thông hiện chỉ biết được tin Vệ Tam là người đầu tiên phát hiện ra sinh viên trường quân sự mất tích vào thời điểm đó.
“Xin hỏi lúc ấy bạn mở container và nhìn thấy cảnh đó thì thấy như thế nào?”
“Không cảm thấy gì hết, bên trong là một mảng màu đen, không thể nhìn thấy rõ ràng.”
“Không phải các bạn mang theo đèn pin chiếu xa à? Như vậy mà chỉ thấy mảng màu đen?”
Vệ Tam nghiêng đầu, mở mắt nói dối: “Đó cũng vì mắt tôi không tốt, nhìn không rõ.”
Phóng viên: “...” Cô có thể tạo ra một cái cớ thực tế hơn không?
“Hiện tại công chúng đều cho rằng thảm án này được gây ra do Ứng Tinh Quyết phát bệnh. Vệ Tam, bạn nghĩ sao?”
“Tôi cho rằng có người đang tìm trăm phương ngàn kế mưu hại sinh viên trường quân sự cấp siêu 3S.” Vệ Tam mỉm cười.
Lời của cô vừa thốt ra, phóng viên đối diện xôn xao hết vì tiếng Vệ Tam nói chẳng nhỏ. Ngay cả phóng viên bên cạnh phỏng đang vấn người khác cũng quên mất vấn đề ban đầu của mình, đồng loạt nhìn qua.
Mấy phóng viên xôn xao xong nhanh chóng bắt đầu hỏi Vệ Tam câu này có ý gì.
“Vệ Tam, bạn nói là có bẫy nhắm vào Ứng Tinh Quyết?”
“Cấp siêu 3S là đòn mạnh nhất đánh tới các trường quân sự khác. Có phải chuyện này chứng minh bên trong có bút tích của các trường khác không? Hy sinh mấy sinh viên quân sự để kéo Ứng Tinh Quyết?”
“Tôi chưa từng nói ý này.” Vệ Tam có ý riêng, “Ngoại trừ năm trường quân sự lớn, không phải còn có một tổ chức khác à.”
Chưa đầy một giây, ngay lập tức một phóng viên phản ứng lại: “Bạn nói tới Quân Độc Lập?”
Hoắc Tuyên Sơn đứng sau lưng Vệ Tam, hạ thấp giọng cho hay: “Mặt cô Ngư đen rồi.”
Cô muốn quang minh chính đại chọc cho sự tình bung bét ra.
Vệ Tam buông tay: “Trước đây ở Sao Phàm Hàn, Quân Độc Lập đã gây sự, nói không chừng bây giờ cũng do bọn họ giở trò mờ ám. Nếu như Liên bang chế tài cấp siêu 3S duy nhất, bên hưởng lợi nhiều nhất không phải là bọn họ à?”
Lực sát thương của Quân Độc Lập quá lớn, chuyện thảm sát cả sao năm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Huống chi nói như vậy, tình huống mấy sinh viên trường quân sự chết thảm này càng giống như Quân Độc Lập ra tay.
“Đi thôi.” Ứng Nguyệt Dung nói với Ứng Tinh Quyết quay đầu nhìn trường Damocles phỏng vấn bên kia.
...
Mấy người vừa trở lại ký túc xá thu dọn hành lý, kênh tin liên lạc của Ngư Thiên Hà đã gọi tới quang não Vệ Tam.
Vừa kết nối, đập vào mặt cô là Ngư Thiên Hà đang đè nén tức giận: “Cháu có ý gì? Sao đẩy chuyện này vào Quân Độc Lập của chúng tôi? Các cháu đã quyết định có gia nhập hay chưa?”
“Không đâu.” Vệ Tam nói chậm rì rì, “Cháu chống lại Quân Độc Lập rõ rành thế kia, không ai đoán được chúng cháu sẽ gia nhập phía các cô, đây là sách lược. Tuy nhiên... Thật sự không phải mấy cô ra tay với mấy sinh viên này?”
Ngư Thiên Hà: “Một khi chúng tôi ra tay là chỉ mong dùng một chiêu gi.ết chết người bị nhiễm bệnh, sẽ không làm chuyện này.”
Vệ Tam ngước mắt lên nhìn Ngư Thiên Hà, một lúc lâu sau bảo: “Cô Ngư, buổi chiều chúng cháu đi, cô có tới tàu chiến Damocles hay không?”
“Có.” Ngư Thiên Hà thu liễm cảm xúc của mình, “Tôi hy vọng các cháu có thể cân nhắc càng sớm càng tốt.”
“Dạ.”
Trước khi họ rời đi vào buổi chiều, các phương tiện truyền thông lớn đã đưa ra một thông cáo báo chí.
Bây giờ có hơn một nửa hướng gió đang bàn chuyện về Quân Độc Lập, nghĩ rằng người ra tay là họ. Chỉ có Quân Độc Lập mới có thể làm được loại chuyện này, chưa kể còn dùng một mũi tên trúng hai đích, giá họa cho cấp siêu 3S.
Về phần Truyền thông Lam Phạt, họ nhân cơ hội đánh ra một khẩu hiệu gọi là: Bảo vệ cấp siêu 3S, tất cả mọi người phải có trách nhiệm.
Chuyện này nhận được sự ủng hộ của không ít người dân!
“Cái gì!” Lãnh đạo phía Truyền thông Sequoia tức giận lật bàn, “Bây giờ lập tức viết bài, bởi vì có cấp siêu 3S nên làm ra chuyện ghê tởm thế này mà còn tha thứ được?”
“Tổng biên tập, minh tinh có đội ngũ fan hâm mộ hùng hậu của chúng ta đã bị Lam Phạt cướp sạch rồi.”
Gửi đi cũng không có mấy ai xem.
Tổng biên tập: “...”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cô Ngư: Chưa gia nhập vào mà tô đen Quân Độc Lập một đợt trước rồi. Bây giờ không thể hiểu được mấy người trẻ tuổi.