Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 215




“chủ động viếng thăm“

Chuyện mấy sinh viên mất tích chết thảm hại tạm thời chấm dứt, Ứng Tinh Quyết là nghi phạm trọng đại nên bị cấm thi đấu một trận. Trong trận đấu tiếp theo, trường Quân sự Đế Quốc sẽ dùng chỉ huy dự bị.

Hiện tại tình huống của đội chủ lực năm trường quân sự lớn đã thay đổi, bảng xếp hạng thực lực bên ngoài của bọn họ đã được bắt đầu đánh giá lại. Trường Đế Quốc mất đi con át chủ bài lớn nhất của bọn họ; đội chủ lực viện Bình Thông vất vả lắm mới có được Kosai Musashi, thế mà bị giết ở bên ngoài đấu trường. Hai trường quân sự ban đầu được coi trọng trước cuộc thi thì nay nhếch nhác hơn cả.

Ngược lại ba trường quân sự khác, trường Damocles đã lật ngược thế cờ, điểm số đã nhanh chóng đuổi kịp với trường Đế Quốc đang xếp hạng ở vị trí đầu tiên. Thành viên cấp SS trong đội chủ lực Samuel là Jill Gil Wood thì tiến hóa thành cấp 3S. Về phần trường South Pasadena, họ càng khiến người ta khiếp sợ, cơ giáp của Sơn Cung Ba Nhận là cơ giáp cấp 3S.

Hiện nay truyền thông bên ngoài đều đang suy đoán Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam đột nhiên tiến hóa hay là đã giấu giếm từ trước. Song, nội bộ các trường đều biết là họ thuộc vế thứ hai.

Năm đó vẫn luôn nói cơ giáp của hai người này là cơ giáp đặc thù được Sơn Cung Dương Linh ra mặt mời Ngư Thiên Hà thiết kế xây dựng. Chỉ cần hai anh em liên thủ là có thể chống lại được cấp 3S. Hiện tại nhìn lại lời đồn này thì thấy nó có vấn đề rõ ràng.

Liên bang có cơ giáp sư 3S bằng lòng làm cơ giáp dưới cấp 3S, nhưng phần lớn cơ giáp sư có cấp bậc cảm giác càng mạnh thì càng không làm cơ giáp ở cấp bậc thấp.

Giới cơ giáp sư luôn lưu truyền một nhận thức truyền thống, cơ giáp sư cấp cao làm cơ giáp cấp thấp sẽ lãng phí cảm giác và thời gian, không có lợi cho sự phát triển tiếp theo.

Ngoại trừ Thanh Tụ và Lục Tương, Ngư Thiên Hà chưa bao giờ thiết kế xây dựng bất kỳ cơ giáp cấp SS nào.

“Đây là sự so sánh lúc ra tay của Sơn Cung Ba Nhận ở đấu trường rừng mưa nhiệt đới và các đấu trường khác.” Thầy giáo chỉ huy của trường Damocles đứng ở trong phòng họp, mở video thi đấu mà mình đã sắp xếp để so sánh, “Nhìn vào năm đấu trường đầu tiên, em ấy và Sơn Cung Dũng Nam không có vấn đề gì, phần lớn thời gian đều là liên thủ đối phó tinh thú, đúng thật bù đắp chỗ thiếu của cấp 3S.”

Trong phòng họp có mấy thầy cô và năm người trong đội chủ lực, họ yên lặng nhìn Sơn Cung Ba Nhận trên video.

“Chúng ta hãy phân tích Sơn Cung Ba Nhận trước, sau đó mới xem Sơn Cung Dũng Nam.” Giáo viên phóng to hình ảnh trận đấu giữa Sơn Cung Ba Nhận và Tập Ô Thông, “Đây là lúc em ấy đánh bại Jill Gil Wood và Shaω Eli và đã tiêu hao thể lực nhưng vẫn đánh bại Tập Ô Thông.”

Tập Ô Thông là chiến sĩ độc lập mạnh nhất trong đội chủ lực của trường Samuel, bất kể là Hoắc Tuyên Sơn hay Liêu Như Ninh, nếu hai người đối đầu với cậu ta cũng chỉ có tỉ lệ lắng thua là 1-1.

“Trình độ này của em ấy không phải đơn giản như đổi cơ giáp trở lại.” Thầy giáo quay đầu nhìn chằm chằm vào đoạn video phát lại trên màn ảnh, “Trận đánh này của Sơn Cung Ba Nhận ở đấu trường rừng mưa nhiệt đới làm cho tôi nhớ tới một người.”

Ngay sau khi lời này xuất hiện, tất cả mọi người trong phòng hội nghị quay đầu nhìn chằm chằm vào người ngồi ở bàn dựa vào cửa.

Vệ Tam đang cúi đầu say sưa nhìn móng tay của mình còn bên tai thì nghe giáo viên giảng giải. Hồi lâu không nghe thấy tiếng nói nữa của thầy giáo, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn lại thì thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình.

“...”

Vệ Tam chậm rãi giơ tay vẫy vẫy: “Xin chào.”

“Xin chào cái gì mà xin chào, chăm chú nghe đi!” Hạng Minh Hóa phỉ nhổ một câu.”

“Tóm lại, tôi cho rằng thực lực của Sơn Cung Ba Nhận có thể xếp vào top 3 chiến sĩ độc lập của năm trường quân sự lớn.” Giáo viên tiếp tục tung video, “Đây là hình ảnh Sơn Cung Dũng Nam đang chặt đứt nấm ham m/uốn, trước sau chưa đầy năm giây.”

Trong video, Sơn Cung Dũng Nam đột nhiên vượt qua đám người Cơ Sơ Vũ và Hoắc Kiếm, đao bản rộng trong tay chém xuống đáy nấm ha/m muốn. Khi đao xẹt qua không trung, những sợi nấm biến dị cố gắng ngăn cản bị chặt đứt hết, nhưng tốc độ của cô ấy chẳng những không chậm lại mà còn tiếp tục tăng nhanh.

Phải biết rằng sở dĩ có phân chia cơ giáp hạng nặng trung nhẹ, một nguyên nhân quan trọng nhất chính là trọng lượng của ba loại cơ giáp này khác nhau, năng lực và sự linh hoạt sẽ có sự khác biệt. Cơ giáp hạng nặng có sức tấn công lớn, nhưng tốc độ chậm hơn so với cơ giáp hạng trung.

Mà trong một màn này, Sơn Cung Dũng Nam là một chiến sĩ độc lập cơ giáp hạng nặng nhưng lại có tốc độ vượt qua Cơ Sơ Vũ.

Điều này cũng đủ cho thấy rõ thực lực của Sơn Cung Dũng Nam không bình thường như biểu hiện khi trước.

“Sơn Cung Dũng Nam lập tức bị loại sau đó, cho nên chúng ta cũng không thể dự đoán thực lực của em ấy. Nhưng em ấy và Sơn Cung Ba Nhận là anh em song sinh cùng trứng, rất khó không suy đoán trình độ của hai người bọn họ tương đối gần nhau.” Thầy giáo thở dài, “Cục diện trước mắt đối cũng không tính là tốt được bao nhiêu cho chúng ta. Trường Đế Quốc và viện Bình Thông xảy ra chuyện, trường South Pasadena lại xông lên.”

Chờ phân tích xong mọi phương diện, mấy thầy cô đi ra ngoài, chỉ còn lại Giải Ngữ Mạn, Hạng Minh Hóa cùng với người của đội chủ lực.

“Vậy kết quả kiểm tra hiện tại của hai anh em ấy thì sao?” Hạng Minh Hóa vẫn luôn chờ cấp bậc cảm giác của bọn họ được phơi bày.

“Không có.” Giải Ngữ Mạn nói, “Trường Quân Sự South Pasadena bên kia chỉ nói Sơn Cung Dũng Nam và Sơn Cung Ba Nhận không có tiến hóa. Ban tổ chức hiện tại cũng không yêu cầu các trường quân sự làm rõ đẳng cấp cảm giác của đội chủ lực.”

“Đây là ý gì thế?” Hạng Minh hóa khó hiểu, “Hai cấp 3S có gì không thể...”

Ông còn chưa dứt lời, lại quay đầu nhìn thoáng qua Vệ Tam: “Tôi thừa nhận Sơn Cung Ba Nhận trong chận chiến ở đấu trường rừng mưa nhiệt đới đúng là mạnh thật, nhưng đôi anh em nó không thể nào cùng có cấp siêu 3S.”

Trước bàn, năm thành viên đội chủ lực đều có đôi mắt lơ đễnh.

Đôi anh em Sơn Cung kia thật đúng là…

Đây chính là Ứng Tinh Quyết tự mình đóng dấu cho họ.

“Đừng có nghĩ tới có hay không mấy chuyện đó.” Giải Ngữ Mạn mở lời, “Cho dù bọn họ có như thế nào thì vẫn bị cơ giáp cấp 3S hạn chế.”

“Cô Giải, nếu như cơ giáp cấp SS của bọn họ liên thủ là ngăn cản được cấp 3S...” Kim Kha ngẩng đầu nói, “Nói không chừng hai cơ giáp cấp 3S kia chồng lên nhau thì phát huy ra cơ giáp cấp siêu 3S đấy.”

Chưa kể hai người kia có thần giao cách cảm, đây là điều mà quá nhiều đồng đội không thể có được sau nhiều năm tập luyện.

Sức chiến đấu càng mạnh thì càng cần rút ngắn thời gian phản ứng.

Giải Ngữ Mạn: “Ván đã đóng thuyền, tiếp theo các em huấn luyện cho tốt. Cơ mà… có phải mấy người các em đang giấu giếm chúng tôi chuyện gì hay không?”

Phòng họp ngay lập tức có tiếng ho khan, tiếng di chuyển ghế.

“Có vẻ như hơi cảm, chóng mặt quá ta.”

“Thầy cô ơi, giữa trưa rồi, tụi em muốn đi ăn.”

“Tạm biệt, cô thầy.”

Nhìn mấy sinh viên chuồn đi mất, Giải Ngữ Mạn khoanh tay ôm ngực: “Đúng là có việc giấu giếm.”

“Đoán chừng lại làm chuyện xấu gì rồi.” Bây giờ Hạng Minh Hóa có loại cảnh giới tâm bình lặng như nước.

...

Trở lại ký túc xá, Vệ Tam và Liêu Như Ninh, mỗi người chiếm một cái ghế sô-pha, Kim Kha chỉ có thể ngồi trên tay vịn ghế, bấm quang não để thu thập thông tin khắp nơi. Hoắc Tuyên Sơn thì ngồi thẳng ngay ở giữa sô-pha của Liêu Như Ninh, đặt mông ủn cậu ta vào bên trong.

Về phần Ứng Thành Hà, giờ phút này anh đang ôm lấy mô hình cơ giáp đất sét do anh họ anh làm, yêu thích không buông, cứ sờ s/oạng.

“Lát nữa tôi sẽ đi gặp anh họ.” Ứng Thành Hà cẩn thận nhét mô hình cơ giáp đất sét vào trong hộp, sau khi cất xong thì nói với Vệ Tam, “Cậu đi cùng với tôi.”

Vệ Tam nằm trên sô pha: “Buổi chiều tôi còn phải lên lớp của Ngư Thanh Phi, để Tây hoặc thiếu gia đi cùng cậu đi.”

“Không đi, tôi muốn ở trong phòng ngủ coi Kim Kha.” Thiếu gia Liêu một mực từ chối, cậu ta chỉ muốn nằm liệt trên ghế sô-pha.

“Tôi hẹn Hoắc Kiếm rồi.” Hoắc Tuyên Sơn cũng từ chối.

Hiện tại tuy rằng sân diễn tập bị kiểm soát nghiêm ngặt, hơn nữa Ứng Tinh Quyết thường xuyên bị thầy cô giám sát và luân phiên canh gác, nhưng năm người trường Damocles mấy ngày nay vẫn không cho chỉ huy và cơ giáp sư rời đi nửa bước. Bây giờ bọn không ngủ trong phòng riêng, mỗi tối ngủ hết ở trong phòng khách.

“Đi nửa tiếng thôi.” Ứng Thành Hà chắp hai tay trước ngực nói với Vệ Tam. Anh hơi lo lắng Ứng Nguyệt Dung sẽ mắng anh họ. Từ lúc anh còn bé, Ứng Nguyệt Dung chính là nhân vật thứ hai không dễ chọc nhà họ Ứng, vô cùng nghiêm khắc.

“Có lợi ích gì.”

“Tôi có một mô hình máy phát điện cũ còn tốt, cậu muốn không?”

Vệ Tam lúc này nhảy bật lên như cá chép, xoay người: “Thời đại nào, loại nào?”

Ứng Thành Hà tải lên dữ liệu về cấu trúc của nó cho cô trong quang não: “Trước kia thu mua được ở chợ cũ, đại khái là mấy trăm năm sau thời đại Ngư Thanh Phi, động cơ cơ giáp hạng nặng.”

Vệ Tam nhìn lướt qua cấu trúc và thấy mình chả hiểu mô tê gì, chứng tỏ nó là một loại cấu trúc mới. Cô nói ngay và luôn: “Đồng ý.”

Trong vài trăm năm sau thời đại đó, mấy trường phái hỗn loạn, tất cả các loại cấu trúc được đổi mới chẳng ngừng. Đáng tiếc không có gì xịn xò truyền lại cho đời sau, chỉ mới nhưng lại chả có vật có giá trị cao. Tuy nhiên, Vệ Tam thích cấu trúc mới như vậy, có thể cho cô nhìn thấy suy nghĩ của người làm ra.

Đôi khi mạch suy nghĩ của người ta đi ngõ khác mới làm ra chuyện các bộ phận phía sau không có tác dụng, nó không có nghĩa là không đáng học hỏi.

...

Buổi chiều hai người nghênh ngang đi về phía trường Đế Quốc. Dọc theo đường đi, nếu họ gặp được con người thì cũng đa số là dạng tạo thành đội. Hiển nhiên sự kiện chiến sĩ độc lập mất tích và chết thảm vẫn còn ảnh hưởng tới tất cả mọi người.

Có lính canh giữ ở cửa ký túc xá của trường Đế Quốc. Nhìn thấy Vệ Tam và Ứng Thành Hà, người này hỏi ý định đến của bọn họ.

“Chúng tôi đi thăm Ứng Tinh Quyết.” Trong lúc Ứng Thành Hà còn đang rối rắm không biết dùng cái cớ gì, Vệ Tam đã nói ra trước.

Lính canh ngay lập tức liên lạc với bên phòng ngủ đội chủ lực của trường Đế Quốc: “Vệ Tam trường Damocles nói họ muốn đến thăm anh.”

Ứng Tinh Quyết nhận được tin nhắn của người lính canh thì ngẩn người, một lát sau mới trả lời: “Để cho cô ấy lên.”

Ứng Thành Hà, người em họ chả được nhắc tới trong toàn bộ quá trình: “...”

Hai người lên lầu cùng nhau.

“Tại sao tòa nhà dừng chân của bọn họ còn tốt hơn tụi mình nữa?” Vệ Tam đi lên và cảm thấy ghen tị. Hình như trong các địa điểm sân diễn tập khác trước đây, chỗ của bọn họ cũng cũng tốt hơn so với chỗ của trường Damocles.

“Giải trước đã được cải tạo ít nhiều rồi.” Ứng Thành Hà nhìn hành lang, ngay cả sàn nhà cũng sáng hơn ký túc xá của trường Damocles, “Các trường quân sự khác cũng tốt hơn chúng ta rất nhiều.”

Vệ Tam: “...” Hóa ra là như vậy, cũng do trường Damocles của họ nghèo quá.

Hai người đi tới trước cửa phòng ngủ của đội chủ lực Đế Quốc, Ứng Thành Hà đi về phía trước với tí ngại, anh bỗng nhiên muốn đi về.

“Thật ra anh ấy và tôi không thân lắm.” Ứng Thành Hà đã bắt đầu lui về phía sau, “Hay là vài ngày nữa tụi mình hãy tới.”

“Ngày mai rút thăm chọn đấu trường, mấy ngày nữa là ở trên tàu vũ trụ rồi.” Vệ Tam giơ tay gõ cửa ngay.

Người đến mở cửa là Ứng Tinh Quyết. Anh mở cửa, nhìn Vệ Tam ở cửa: “Sao cô lại tới đây?”

Vệ Tam ngước mắt lên, cảm giác thần sắc Ứng Tinh Quyết đã tốt hơn nhiều, hơn hẳn mấy ngày trước. Cô tránh sang bên cạnh một bước: “Em họ anh nói muốn đến thăm anh.”

Ứng Thành Hà đứng đằng sau bỗng đối mặt được với anh họ mình rồi thì biểu diễn ngay trò mặt đỏ như quả táo tại chỗ, mái tóc vàng khô xác như có thể dựng thẳng lên trong sự khẩn trương.

Ánh mắt Ứng Tinh Quyết dừng trên người em họ, nghiêng người tránh ra và nói với hai người: “Vào đi.”

Hai người vừa đi vào mới phát hiện Ứng Nguyệt Dung cũng ở trong phòng khách. Giờ phút này Ứng Thành Hà ước gì có thể xây một cái lỗ để giấu mình.

Trước khi đến thì mang theo một lòng nhiệt huyết muốn an ủi anh họ, đến khi đến rồi, anh không chỉ phát hiện quan hệ giữa anh và anh họ cũng không thân thiết lắm, mà ma đầu thứ hai của nhà họ Ứng cũng ở đây.

Ngay khi anh vùi đầu muốn tìm cớ chạy về, Vệ Tam đã ngồi bệ vệ trên ghế sô-pha duy nhất đối diện Ứng Nguyệt Dung.

Ứng Thành Hà: “…” Cứu tôi!