Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 162




“cái bóng”

Vệ Tam từng phá hủy cơ giáp Tử Thần ở Xưởng Đen, lúc ấy sự chú ý của cô đã bị thu hút bởi các khớp màu vàng nhạt ở tay chân. Bây giờ nhớ lại, cấu trúc được thiết kế ở vai rất giống bản thảo của Quý Từ.

Bản thân cơ giáp Tử Thần chính là cơ giáp hạng nặng. Vừa rồi Ứng Thành Hà nói trước mắt trên người rất nhiều cơ giáp hạng nặng có thể nhìn thấy bóng dáng tương tự, có thể là cơ giáp sư làm Tử Thần vận dụng kết cấu cơ giáp cấp S lên cơ giáp cấp A.

Vệ Tam đã hiểu được điểm này, nhưng loại cảm giác quen thuộc vẫn còn quanh quẩn trong lòng, giống như cô đã gặp dạng cấu trúc này ở đâu rồi.

“Ai cũng có con chip truyền thừa của cơ giáp sư, chỉ mỗi South Pasadena các cậu là không.” Giọng nói kiêu căng và ngang ngược của Shaω Eli truyền đến từ bàn ăn đối diện.

Vệ Tam nhìn theo ánh mắt mọi người, phát hiện nhân viên phục vụ sắp xếp hai trường Samuel và South Pasadena ngồi cùng nhau.

“Không cần phải dựa vào con chip mới truyền thừa cách làm cơ giáp được.” Ngư Phó Tín nhìn Shaω Eli và gằn từng chữ.

Kể từ khi Ngư Thiên Hà đoạt quyền, cậu ta đã ở trong trạng thái sa sầm, cả người cũng trưởng thành qua đêm.

Shaω Eli bĩu môi: “Vâng, South Pasadena các cậu mạnh nhất, nhiều năm như vậy cứ dựa vào miệng thầy cô để truyền lại.”

Người của hai trường quân sự vẫn còn tranh chấp miệng lưỡi, còn suy nghĩ của Vệ Tam đã trôi về xa. Sau khi nghe thấy chữ “chip”, cuối cùng cô cũng hoàn toàn hiểu được cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu.

Không chỉ riêng chiếc cơ giáp Tử Thần của Xưởng Đen, cô còn từng thấy ở trong phòng làm việc của Ngư Thanh Phi.

Khi Vệ Tam lên lớp học của Ngư Thanh Phi được thu lại, ông ấy luôn vừa giảng vừa làm việc riêng. Phần trên bản thảo của Quý Từ về cấu trúc vai chính là bộ phận giáp bảo vệ vai mà Ngư Thanh Phi đang làm lúc đó.

Khi đó Vệ Tam Quang chú ý Ngư Thanh Phi đang nói cái gì, chứ với đồ dưới tay của ông thì cô chỉ liếc mắt một cái.

Ngư Thanh Phi là người khởi xướng cho cơ giáp sư hạng nhẹ, nghiên cứu của ông ấy là cơ giáp hạng nhẹ không thể nghi ngờ. Song, loại sức chịu đựng lôi kéo ở vai này sẽ không xuất hiện trên cơ giáp hạng nhẹ.

“Vệ Tam, Vệ Tam.”

Các thành viên của hai đội chủ lực hai trường ngồi bên bàn bây giờ đồng loạt nhìn Vệ Tam ngẩn người. Tay cô cầm đũa giơ treo lơ lửng trong không khí trong một thời gian dài, giống như bị người khác đông cứng.

Ứng Thành Hà ở bên cạnh chọt chọt cô nhưng cũng chả có phản ứng, thêm Liêu Như Ninh ngồi ngoài cùng liên tục hô vài tiếng, Vệ Tam mới phục hồi tinh thần.

Người của trường Đế Quốc nhìn Vệ Tam, trong mắt mang theo khó hiểu, không rõ cô có ý gì.

Vệ Tam tiếp tục bắt đầu gắp thức ăn như không có chuyện gì xảy ra, người bên trường Damocles cũng như chẳng có chuyện gì, thậm chí cô còn hỏi ngược lại: “... Trên mặt tôi có cái gì à?”

Giải thích hoàn hảo cho cái gọi là miễn là bạn không xấu hổ, người lúng túng là những người khác.

“Thông báo đã được gửi tới rồi.” Ăn cơm được một nửa, Kim Kha nhắc nhở.

Tất cả mọi người mở quang não, quả nhiên tất cả mọi người nhận được email từ ban tổ chức.

[Thông báo: Sau khi thảo luận với đại diện của các khu vực quân sự và giáo viên trường quân sự, bắt đầu từ ngày mai, tất cả các đội chủ lực của các trường sẽ bắt đầu tham gia huấn luyện chung. Trong thời gian này, không được có bất kỳ hành vi huấn luyện riêng nào với giáo viên trường. Trong quá trình huấn luyện chung, các trường quân sự có thể tham gia huấn luyện chiến đấu trong lớp học, miễn tất cả các trách nhiệm.]

Sau khi đọc thông báo xong, tâm tư của mấy chiến sĩ độc lập ở các trường đã sục sôi. Đánh nhau? Chẳng phải là báo thù được à?

Hoắc Tuyên Sơn nhìn chằm chằm câu cuối cùng của thông báo, thấp giọng hỏi Kim Kha: “Miễn tất cả trách nhiệm? Trước đây có chuyện cùng huấn luyện như vậy chưa?”

Kim Kha đầu tiên gật đầu sau đó lại lắc đầu cho hay: “Từng có vào nhiều năm trước, khi sinh viên quân sự ở trong tình huống khẩn cấp. Nhưng cái gọi là huấn luyện chung khi đó là đi thẳng tới chiến trường, cho nên không đắn đo kể sinh tử.”

Tình hình mặt ngoài của họ bây giờ có vẻ bình tĩnh, nếu không có sương mù bọ đen.

Năm người trường Damocles im lặng nhìn vào thông báo. Họ lo lắng một điều rằng liệu có ai đó ở phía sau giúp đỡ, muốn mượn chuyện huấn luyện để loại bỏ sinh viên trường quân sự.

“Sợ rồi?” Shaω Eli khiêu khích những người ở trường Damocles đối diện, “Cùng nhau huấn luyện, tụi bây sẽ chẳng có nhiều may mắn như vậy, mọi người sẽ thấy bản chất thật khi so tài thôi.”

“Cậu mà không nói lời nào trong một lúc thì ngứa miệng à?” Liêu Như Ninh quay đầu nhìn gã, “Có cần tôi xoa bóp cho cậu không?”

Shaω Eli: “... Hứ, ai sợ ai.” Gã bị tát rồi chã lẽ còn bị tát tiếp vào mặt? Không đời nào.

Từ sau khi thông báo được tung ra, Vệ Tam lập tức cảm nhận được có mấy ánh mắt rơi vào người cô, không cần ngẩng đầu cũng có thể đoán được hai người trong đó là ai. Một là người ngồi đối diện bàn, Cơ Sơ Vũ; một là Tông Chính Việt Nhân Nhân sát bên.

Dù bị ai nhìn thì cô chả để ấy, bây giờ ăn cứ tự mình ăn. Ngôi sao Đế Quốc mời khách, phải lột một lớp lông dê cho tốt mới được.

Thông báo là thông báo nhưng trong lòng của các thành viên chủ lực Damocles, dù trời sụp vẫn sẽ ăn cơm khí thế, nhất là thứ được miễn phí thế này.

Vì vậy, một bên là Damocles vùi đầu vào ăn với sự đau khổ, còn một bên là người của trường Đế Quốc ăn không ra hương vị gì phía đối diện, ngoại trừ Ứng Tinh Quyết coi như bình thường.

Trước khi đi, Ứng Tinh Quyết đứng bên cạnh trả tiền, Công Nghi Giác đứng dậy rồi đi ngang qua Ứng Thành Hà bên cạnh: “Kiếp trước người trong trường các cậu là quỷ chết đói?”

Ứng Thành Hà nhìn người bạn học cùng tiểu học ngày xưa, nghiêm túc cho hay: “Cảm giác càng cao thường tiêu thụ dinh dưỡng tương đối lớn, cho nên ăn cũng nhiều, hy vọng cậu sẽ thông cảm nhiều hơn. Chúng tôi không kìm nén được thực lực của mình.”

Thực lực? E là không thể kìm nén được sức mạnh của chuyện ăn khí thế.

Trong mắt Công Nghi Giác lộ ra sự khinh bỉ sáng loáng.

“Nhà họ Ứng chả giống nhau gì cả.” Liêu Như Ninh ghé vào người Vệ Tam nhiều chuyện, “Nhiều tiền như vậy mà quẹt thẻ chả có tí chớp mắt, người có tiền thật tốt.”

Vệ Tam: “... Giống các cậu trước đây.”

“Làm sao giống nhau được. Giờ tôi đã học được phẩm chất tốt đẹp cần kiệm tiết kiệm.” Liêu Như Ninh nói chậc chậc hai tiếng, “Tuy rằng nhà bọn họ có tiền như vậy, nhưng mà tôi cam đoan nói không chừng cả đời Ứng Tinh Quyết sẽ độc thân, ai dám thích anh ta.”

Hoắc Tuyên Sơn đứng ở phía sau, nói từ tốn với Liêu Như Ninh: “Thật ra cậu càng có khả năng trở thành đàn ông độc thân cả đời hơn.”

Liêu Như Ninh không hề tức giận: “Đàn ông độc thân rất tốt, tôi có thể cùng cơ giáp của mình.”

Bên cạnh, mọi người ở trường Đế Quốc đang chờ Ứng Tinh Quyết thiếu chút nữa là không bịt tai lại, trường Damocles mỗi ngày đều nói mấy lời vô nghĩa, cứ thế còn giành được hai trận vô địch lẻ.

Sau khi Ứng Tinh Quyết thanh toán xong đã đi ra ngoài với người của trường Đế Quốc, bốn trường quân sự khác cũng đi ra và tiếp tục đi dạo nhà cũ Quý Từ.

Buổi chiều chú trọng vào phòng sưu tầm vật liệu của Quý Từ. Nơi này cứ cách vài năm sẽ có một buổi đấu giá vật liệu, nghe nói khi Quý Từ còn sống đã đồng ý dùng toàn bộ số tiền thu được để đầu tư vào chuyện bảo dưỡng bảo dưỡng ở đây.

Toàn bộ ngôi nhà cũ toát lên một hơi thở khiêm tốn và đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Bề ngoài nhìn đơn giản nhưng vật liệu được dùng lại là loại tốt nhất. Ngay cả tòan bộ sàn nhà của phòng sưu tập tài liệu, nghe người ta bảo là đã được mài giũa bằng xương tinh thú tốt nhất. Một số người thậm chí còn nói, sau khi vật liệu đã được bán hết, bạn có thể cạy sàn lên rồi cầm đi bán là có thể duy trì ngôi nhà trong 3 năm rưỡi.

Bởi vì những thứ này đều là điều dặn dò khi Quý Từ còn sống, những lời đàm tiếu đã được dùng không ít để chỉ trích bà. Họ nói mặc dù người tên Quý Từ này có thực lực cũng ổn, nhưng cũng chẳng đủ để đánh đồng với Ngư Thanh Phi, bà quá mức kiêu ngạo xa xỉ.

“Lớn như vậy!” Liêu Như Ninh vừa đi vào đã giống như một người chưa từng thấy thế giới, cậu sợ hãi thán phục còn hơn cả khách du lịch bình thường bên cạnh.

Toàn bộ vật liệu ở đây có số lượng quá nhiều, đúng thật là thiên đường của cơ giáp sư. Song, các cơ giáp sư của năm trường quân sự lớn đã từng thấy nhiều thứ, ngoại trừ vật liệu cực kỳ quý giá, thì cũng chẳng hứng thú mấy với những thứ khác.

Trong lòng Vệ Tam chứa chuyện nghĩ suy, luôn muốn liên kết với mũ kết nối để vào trong chương trình giảng dạy của Ngư Thanh Phi nhằm xem lại cấu trúc của miếng vai cơ giáp nọ. Thế nên sự quan tâm của cô với phòng vật liệu không lớn.

Cô nương theo dòng người đi về phía trước, không biết có phải vì trong đầu luôn nghĩ về cấu trúc đó hay không mà Vệ Tam thậm chí còn tí ảo giác, ngay cả bóng trên mặt đất cũng có hình dạng của cấu trúc đó.

Cái bóng?

Bước chân Vệ Tam dừng lại, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cái bóng trên mặt đất. Không phải ảo giác, cái bóng này thật sự giống như cấu trúc của phần giáp bảo vệ vai.

Một nút xoắn kép, cấu trúc này được thiết kế để có đủ tính linh hoạt đồng thời giảm trọng lượng bên trong của giáp vai, để các bộ phận khác bên trong giáp vai được thiết kế táo bạo hơn. Loại cấu trúc này thường chẳng có trong cơ giáp hạng nhẹ và trung bình, vì hai dạng cơ giáp này có những lựa chọn về cấu trúc tốt hơn.

Vệ Tam giơ tay lên giả vờ sửa sang lại cổ áo, cô hơi ngửa đầu ngước mắt nhìn trần phòng sưu tầm vật liệu, phía trên chỉ là một hàng đèn. Cô hơi nghiêng người muốn quay đầu nhìn chỗ cao sau lưng thì bả vai lại đụng phải vai Ứng Tinh Quyết phía sau.

Phòng vật liệu có quá nhiều người chen chúc cùng một chỗ làm mức độ va chạm như thế này cũng nhiều lắm. Vệ Tam không muốn chú ý, càng không phát hiện mình đụng phải Ứng Tinh Quyết, tầm mắt của cô rơi xuống chỗ pha lê trên cao bên ngoài.

Tất cả các cửa sổ của tòa nhà đều sử dụng pha lê điêu khắc nổi, ánh sáng mặt trời chiếu qua kính gặp một số bề mặt có phù điêu quá dày thì tạo thành cái bóng, kế đó nó chồng lên đèn và in trên mặt đất.

Chỉ có một cái bóng của cấu trúc đó trên sàn nhà.

Ứng Tinh Quyết theo dòng người đi về phía trước nên không thể tránh khỏi thấy Tiền Vệ Tam quay đầu lại, anh không biết cô đang nhìn cái gì.

“Phía trước có bậc thang.” Ứng Tinh Quyết nhắc nhở Vệ Tam.

Vệ Tam nghe thấy thanh âm thì hoàn hồn, giờ cô mới phát hiện người đứng sau là Ứng Tinh Quyết.

Cô quay lại, nhấc chân vượt qua các bậc thang và nói với chỗ đằng sau: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì?” Gương mặt Liêu Như Ninh đột nhiên xuất hiện.

Ứng Tinh Quyết đã rời đi hòa vào một dòng người khác.

Vệ Tam: “...” Vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của Liêu Như Ninh làm cho cô gặp cú sốc về thẩm mỹ trong nháy mắt.

Thiếu gia Liêu nhạy bén vô cùng: “Cậu ghét tôi?”

Vệ Tam chẳng thừa nhận: “Không có.”

Sau một đoạn đường, lối đi của phòng sưu tập mới trống trải hẳn, và những người từ trường Quân sự Damocles lại gặp nhau.

“Tôi vừa mới phát hiện bên kia có một cái bóng rất giống với cấu trúc trong bản thảo Quý Từ.” Vệ Tam nói nhỏ.

Ứng Thành Hà quay đầu nhìn về phía Vệ Tam: “Là thứ lúc trước cậu nói ở nhà hàng hả?”

Vệ Tam gật đầu: “Còn có mấy chỗ tôi đã gặp nữa, buổi tối trở về tôi đi xác nhận một chút.”

Đi dạo trong phòng sưu tầm vật liệu cả buổi chiều, ngoại trừ cái bóng mà Vệ Tam nói, những thứ khác hoàn toàn chẳng có gì bất thường.

Khi năm trường quân sự về thì họ ngồi trên cùng một chiếc máy bay thêm lần nữa, nhưng dường như tất cả mọi người chơi mệt mỏi hoặc nhận ra sự thật nên chẳng còn chống lại. Trên đường trở về này đúng là bình an vô sự.

Vệ Tam vừa trở về gắn mũ kết nối não ngay, cô tiến vào chương trình giảng dạy của Ngư Thanh Phi rồi phải dò hồi lâu mới cuối cùng trở lại được tiết học trước đó.

Lúc này đây, Vệ Tam không nghe Ngư Thanh Phi nói gì mà cẩn thận nhìn chằm chằm vào bộ phận giáp vai thiết kế trong tay ông ấy.

Cô ngồi xổm trước mặt Ngư Thanh Phi tuổi trung niên, khoa tay múa chân với bộ phận giáp vai nọ trong hư không. Loại cấu tạo này hoàn toàn chả có khả năng dùng trên cơ giáp hạng nhẹ, lỡ mà trang bị cho nó thì ngược lại làm cho vai cơ giáp hạng nhẹ bị ảnh hưởng.

Chỉ có một khả năng... Ngư Thanh Phi đang làm bộ giáp vai của cơ giáp hạng nặng.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Chuẩn bị gây chuyện bên trong.