“đặt cược nhóm nào ”
Hai tiếng sau khi trường Damocles bước vào cuộc đua, trường Đế Quốc cũng được phép đi vào.
Ứng Tinh Quyết mang theo đội ngũ chờ luôn ở phụ cận, bọn họ muốn cướp tàu biển vũ trụ.
Tuy nhiên, sau khi người của viện Bình Thông vào thì họ cũng không rời đi.
“Bọn họ cũng muốn cướp tàu biển?” Công Nghi Giác nhíu mày nhìn viện Bình Thông đứng nguyên tại chỗ.
Ứng Tinh Quyết nhìn chằm chằm Lộ Thời Bạch một hồi, rồi mang theo người của trường Đế Quốc rời đi.
“Chúng ta không cướp à?” Tư Đồ Gia hỏi.
“Bọn họ liên thủ.” Ứng Tinh Quyết thản nhiên cho hay.
Từ thời điểm rút tàu biển vũ trụ, sắc mặt Cao Học Lâm khó coi chẳng phấn khích như Shaω Eli. Họ không có đủ sức mạnh để giữ được tài nguyên nóng phỏng tay này, giống như South Pasadena đã bị cướp năm đó.
Vì vậy sau khi trường Damocles và trường Đế Quốc đi vào, Cao Học Lâm đã chủ động đi đến viện Bình Thông.
“Chúng tôi sẽ đưa tàu biển vũ trụ cho mấy cậu.” Cao Học Lâm nói thẳng.
Mặt Lộ Thời Bạch không thay đổi: “Yêu cầu của anh.”
“Tàu biển vũ trụ có thể ráng chứa hai đội tuyển trường. Chúng tôi tặng tàu biển cho mấy cậu, cậu đưa chúng tôi lên đảo.” Cao Học Lâm cho hay, “tinh thú chia theo tỉ lệ 6:4.”
“Chúng tôi sáu?” Lộ Thời Bạch nhìn anh ta và hỏi.
Cao Học Lâm gật đầu: “Các cậu sáu.”
Hai trường quân sự cứ vậy đã hợp tác. Sau khi vào, viện Bình Thông đã không rời đi mà ở lại lối vào.
Không phải là viện Bình Thông muốn cướp tàu biển vũ trụ như như Công Nghi Giác nghĩ mà là chờ trường Samuel tiến vào rồi cùng đi.
Trường Đế Quốc đã chọn con đường đá lộn xộn để đi về đích, nhưng cũng tương tự trường Damocles, họ không từ bỏ ý định cướp tàu biển.
Hiện trường trực tiếp.
“Con đường mà Ứng Tinh Quyết lựa chọn sẽ gặp được trường Damocles rất nhanh.” Lộ Chính Tân nhìn phương hướng tiến lên của trường Đế Quốc, “Tôi đoán trường Quân sự Đế Quốc có thể liên thủ với trường Quân sự Damocles để cùng nhau cướp tàu biển vũ trụ. Chẳng qua không biết sau khi cướp được rồi thì ai sẽ lấy hạng nhất. Hai trường này chẳng giống như trường Quân sự Samuel, sẵn sàng rút lui khỏi thứ hạng đầu tiên. Hai vị nghĩ rằng ai giành chức vô địch trong trận đấu Tháp Tây lần này? Không bằng chúng ta đánh cược đi?”
“Tôi đánh cược trường Quân sự Đế Quốc thắng.” Tập Hạo Thiên không chút do dự trả lời, cũng không để ý lời Lộ Chính Tân đánh giá Samuel vừa rồi, “Bọn họ vừa mới từ Sao Huyễn Dạ trở về, tôi tin tưởng sẽ có tiến bộ.”
“Tôi nhớ bây giờ tỷ lệ cược của trường Quân sự Đế Quốc và trường Quân sự Damocles ở đường đua Tháp Tây sắp gần 1-1, là đỉnh cho vị trí viện Bình Thông trước đó.” Lộ Chính Tân nhìn về phía Ngư Thiên Hà, “Cô Ngư, cô đặt cược trường quân sự nào thắng?”
“Trường Quân sự Damocles.” Ngư Thiên Hà cho biết, “Họ luôn có thể làm điều bất ngờ, nên tôi đặt cược rằng lần này cũng có kết quả ngoài dự tính.”
Lộ Chính Tân nhìn vào ống kính của một số trường quân sự: “Như vậy, các anh chị đoán trường Quân sự Đế Quốc và trường Quân sự Damocles. Thế thì tôi đặt cái lạ vậy, chọn trường Quân sự Samuel.”
“Cậu tự nguyện nhận thua?” Tập Hạo Thiên quay đầu nhìn ông ta.
Lộ Chính Tân xòe tay: “Tránh hiềm nghi, các anh chị không chọn trường học cũ của mình, đương nhiên tôi cũng không thể chọn viện Bình Thông.”
...
Trường Damocles duy trì tốc độ di chuyển về phía trước, Ứng Thành Hà nhìn ra biển: “Những người của trường Samuel đã vào rồi”
“Thuận lợi như vậy?” Kim Kha nhìn tàu biển vũ trụ trên mặt biển xa xa, “Hoặc là bị người của trường Đế Quốc cướp đi, hoặc là liên thủ với người ở viện Bình Thông.”
“Vậy tụi mình còn cướp được hay không?” Liêu Như Ninh nhìn bên kia, “Một đánh hai, tôi cảm thấy không ổn lắm.”
“Xem trường Đế Quốc có muốn hợp tác với chúng ta hay không.” Kim Kha tiếp tục đi về phía trước.
“Hợp tác với bọn họ?” Liêu Như Ninh suy nghĩ về hình ảnh kia, “Không thích hợp lắm, đoạt xong rồi ai lấy vị trí thứ nhất?”
“Tất nhiên là sau khi cướp xong rồi lên đảo mới bàn.” Kim Kha mở lời, “Sau khi lên đảo thì mỗi người đều dựa vào thực lực.”
Họ đi nửa ngày, trên đường cũng gặp tinh thú nhưng lần này không phải là tinh thú bay mà là bầy gấu trắng khổng lồ trên đá lộn xộn, trong đó còn có gấu trắng biến dị cấp cao.
“Tài nguyên tự động đưa tới cửa.” Kim Kha giơ tay ra hiệu cho mọi người tiến vào trạng thái chiến đấu.
Tất cả mọi người trong đội tuyển trường nằm hết trong tầm kiểm soát của Kim Kha, cậu ra lệnh dựa vào cảm giác chỉ huy truyền đến các tiểu đội cho tất cả mọi người tấn công. Mặc dù vũ khí không giống nhau nhưng họ có một sự chỉnh tề như bung dây cung, bao phủ những tinh thú này trong đó, cứ tựa một tấm lưới lớn và lần lượt chém giết.
Mà hai con gấu trắng biến dị cấp cao ở giữa được giao cho ba chiến sĩ độc lập của đội chủ lực phụ trách.
Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh, mỗi người đối phó một con, hấp dẫn sự chú ý của gấu trắng. Về phần Vệ Tam, cô đi qua lại giữa hai con gấu trắng biến dị và thỉnh thoảng bổ đao.
Lúc đầu cũng không tính là thuận lợi, bọn họ lái cơ giáp giẫm lên đá lộn xộn cũng coi như ổn định, nhưng khi chiến đấu với gấu trắng phải nhảy lên hạ xuống lên các loại đá khác nhau thường xuyên. Đá lớn đá nhỏ, xóc nảy bất ổn, chúng khiến cơ giáp đứng không vững. Gấu trắng biến dị cấp cao nắm lấy cơ hội này đánh đòn phản kích, móng vuốt đã lần lượt lưu lại dấu trên ba người.
Cuối cùng Hoắc Tuyên Sơn mở cánh, về cơ bản là như có như không lướt trên bề mặt đá lộn xộn, không còn xảy ra giẫm đạp. Liêu Như Ninh thì trực tiếp hơn, cậu ta lái cơ giáp hạng nặng nên mỗi lần đặt chân là dứt khoát giẫm đá lộn xộn cho nó bằng phẳng luôn. Vệ Tam không thể bay trong thời gian dài như Hoắc Tuyên Sơn, lướt trên bề mặt đá lộn xộn, càng không có biện pháp san bằng đống đá vì quá tốn năng lượng. Cô chỉ có thể tính toán vị trí của mình trước mỗi lần dừng chân.
Hiện trường trực tiếp
Giải Ngữ Mạn nhìn biểu hiện của mấy người, cuối cùng tầm mắt bà rơi vào Vệ Tam: “Tiến bộ rất nhanh.” Trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được ưu thế của mình, tìm được giải pháp.
Hạng Minh Hóa nghe vậy thì trên mặt mang theo chút tươi cười: “Hôm qua cô còn mắng bọn nó.”
“Mấy đứa này mà không mắng là bay luôn lên trời.” Giải Ngữ Mạn hiện tại nhớ tới lúc đầu dạy Thân Đồ Khôn, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh thì hơi ngỡ ngàng. Vào thời điểm đó, họ vẫn là sinh viên đứng đắn, nghiêm túc theo bà ấy học tập mỗi ngày. Sau đó... có Vệ Tam đi vào là tất cả đã thay đổi.
“Vệ Tam, rất lợi hại.” Hạng Minh Hóa có tí cảm thán. Thoạt nhìn như vậy chẳng ai biết em ấy mới tiếp xúc với cơ giáp chưa đầy một năm, hơn nữa Vô Thường còn là cơ giáp mới thay của em ấy.
Giải Ngữ Mạn nhìn Vệ Tam trong ống kính, ánh mắt bà lại dời về phía trường Đế Quốc, trong lòng không khỏi cảm thán tạo hóa trêu người. Hai cấp siêu 3S này đều không thể phát huy thực lực của mình đến mức lớn nhất. Thân thể Ứng Tinh Quyết bị hao tổn không cách nào chèo chống cảm giác khổng lồ; Mà Vệ Tam thì bị suy dinh dưỡng, tuy rằng có thể nuôi lại cho tốt nhưng lại không có biện pháp sở hữu một chiếc cơ giáp cấp cấp siêu 3S chân chính.
Nếu như có thể xuất hiện thêm một cơ giáp sư cấp siêu 3S để hai người này phối hợp với cơ giáp cấp siêu 3S, cũng không biết mạnh mẽ nhường nào, phải chăng sẽ lật đổ cục diện hiện tại.
...
Liêu Như Ninh đứng đánh chính diện với gấu trắng biến dị cấp cao, cậu ta giả vờ bị tứ chi nó áp chế để Vệ Tam vung đao chém tới ở sau lưng. Nhưng họ chẳng ngờ con gấu đã có chuẩn bị từ sớm bèn buông Liêu Như Ninh ra ngay, tránh khỏi chỗ này. Thấy đao của mình sẽ chém lên người Liêu Như Ninh, Vệ Tam chuyển thế đao và chém thẳng vào chân sau của con biến dị khác.
Giờ phút này Liêu Như Ninh đã tiếp cận gấu trắng cấp cao, thừa dịp nó buông lỏng chờ bọn họ bị thương, cậu ta lắc đao ba vòng làm tâm trí nó ngẩn ngơ, cuối cùng dùng một đao đâm vào tim gấu trắng.
Hai người ngay từ đầu đã nhìn thấu kế sách của gấu trắng biến dị, chẳng qua thuận thế mà làm.
Con gấu khác bị chém vào chi dưới ngửa đầu gào thét rồi bị mũi tên băng của Hoắc Tuyên Sơn bắn xuyên qua cổ họng.
Nước biển vẫn lớp này xô lớp kia, sóng vỗ vào bãi đá lộn xộn, không khí đầy mùi máu.
[Trường Damocles giết chết 2 con tinh thú biến dị cấp 3S, 4 con tinh thú cấp S, 76 con tinh thú cấp A.]
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Tôi đến tìm cô (/ω)