“chắc chắn phải được”
Hai quân khu mạnh nhất gây áp lực, đằng sau còn có Đại tướng Cơ chống đỡ làm Sao Phàm Hàn đêm đó mở một giờ hội nghị cấp cao, cuối cùng đồng ý mở cảng trong ba tiếng.
Trong ba tiếng này, Quân khu 5 và Quân khu 13 phải đến Sao Phàm Hàn, nếu không cảng đóng cửa, lớp bảo vệ ngân hà được bật lại thì không ai có thể vào được nữa.
“Quân khu 13 và 5 có thể cùng nhau chạy tới hay không?” Hạng Minh Hóa ra ngoài rồi thì mặt mũi cứ buồn rầu, một mực trường của bọn họ xảy ra chuyện đầu tiên, thậm chí ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
“Đã thông báo cho bọn họ toàn lực tăng tốc.” Tâm tình Giải Ngữ Mạn cũng không tốt, trường Damocles gặp chuyện đầu tiên có liên quan đến việc Kim Kha lựa chọn tuyến đường cánh đồng băng, nhưng em ấy đúng.
Thời gian đến của đợt rét đậm cố định từ trước tới giờ, lại có dữ liệu quan trắc hỗ trợ nên nó tới trước một năm cũng có cơ sở, chẳng qua nhân viên ở đó sơ suất không phát hiện ra. Kế đó là chuyện tất cả các dữ liệu rõ ràng cho thấy đợt rét đậm sẽ đến vào ngày thứ bảy khi họ vào đường đua lạnh lẽo. Bây giờ đợt rét đậm đột ngột tới sớm, nào có dấu hiệu gì.
Trước khi nó ập đến, thậm chí các thiết bị giám sát ở phía bên kia của Sao Phàm Hàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Người của các trường quân sự được sắp xếp nghỉ ngơi trong tòa nhà ngay cảng quân sự, nơi này có thể chống lại đợt rét đậm. Ngoại trừ những người ở trường Quân sự Samuel có tâm trạng để nghỉ ngơi, người ở các trường khác đang liên lạc với tất cả các bên, tháp thông tin bên ngoài cũng dần dần chẳng còn hoạt động, họ không có nhiều thời gian.
“Đội hộ tống cũng ở trong đó cùng một chỗ với nhân viên cứu hộ, nhưng kênh liên lạc trên máy bay của họ đã hết hiệu lực, chúng tôi không thể liên lạc được.” Ứng Nguyệt Dung đứng trong phòng, trước mặt bà có một màn ánh sáng.
Người trong màn ánh sáng là người chủ quản việc chính của nhà họ Ứng, Ứng Thanh Đạo. Cho dù là tình huống hiện tại, ông ta vẫn giữ bình tĩnh: “Đừng trông cậy vào đội hộ tống, một nửa trong số những người được Quân khu 5 phái tới là người nhà họ Ứng. Chỉ cần Tinh Quyết có thể chống đỡ một thời gian thì nhất định có thể tìm được tụi nó.”
“Người nhà họ Cơ đâu?”
“Không có, đại tướng cho rằng bọn nhỏ có thể tự mình đi ra.” Ứng Thanh Đạo là cha của Ứng Tinh Quyết, hiển nhiên hiểu rõ năng lực của Ứng Tinh Quyết. Một mình nó cộng thêm đội chủ lực có thể đi ra, nhưng có thêm nhiều người như thế trong đội tuyển thì hoàn toàn không công cậy được.
“Ở tầng 12 dưới mặt đất của tòa nhà trung tâm Sao Phàm Hàn, tôi đã trù bị cho người đi vào. Bên trong có một kênh truyền tin được mã hóa đặc biệt để sử dụng lúc khẩn cấp.” Ứng Thanh Đạo nhắc nhở.
Kênh liên lạc quang não phổ thông sẽ sớm hết hiệu lực, chỉ có các kênh quân sự của Sao Phàm Hàn mới có sẵn. Dùng kênh này, tất cả các thông tin phải đi qua bên phía Sao Phàm Hàn.
“... Trước khi bước vào trận đấu, sức khỏe của thằng bé sao rồi?” Trước khi Ứng Thanh Đạo tắt máy truyền tin, ông hỏi về chuyện liên quan tới Ứng Tinh Quyết.
“Bác sĩ Hứa Chân nói tạm thời không kiểm tra ra chuyện cơ thể khác thường, vẫn giống như trước kia. Có thể là thành phần dịch dinh dưỡng không theo kịp.” Trong phòng không có người ngoài, Ứng Nguyệt Dung nói chuyện đã mang theo tí ấm áp.
Ứng Thanh Đạo cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ giơ tay tắt kênh liên lạc.
Khi đợt rét đậm đến, ngoại trừ cư dân địa phương ở nhà tận hưởng, những người khác lại thấy từng giây trôi qua như cả năm.
Mỗi thời gian trôi qua, sức mạnh của đợt rét đậm chồng chất thêm, có thể tưởng tượng được nhiệt độ của đấu trường lạnh lẽo lúc này.
“Có tín hiệu!” Nhân viên phụ trách giám sát đấu trường lạnh lẽo hét lên.
Một số giáo viên dẫn đội của các trường quân sự đã vây quanh người nọ.
Nhân viên cẩn thận bắt lấy và phân tích thông tin từ bên trong đấu trường và cuối cùng họ xác định: “Đó là tín hiệu trợ giúp của máy bay!”
Máy bay...
“Nhất định là sinh viên của chúng tôi!” Giáo viên dẫn đội của South Pasadena xúc động nói.
“Có bốn máy bay lớn trên bầu trời, chắc gì đã là sinh viên của anh.” Giáo viên dẫn đội Samuel nói cạnh khóe bên cạnh.
Lời ông vừa nói ra làm sắc mặt giáo viên dẫn đội South Pasadena trong nháy mắt trở nên khó coi, nhưng không thể phản bác lại. Đúng là trong sân thi đấu còn có bốn chiếc máy bay cỡ lớn.
Các trường quân sự khác có thêm một chút hy vọng, có lẽ các sinh viên của trường họ đang ngồi trên máy bay trở về.
“Vị trí của tín hiệu đã được tìm thấy!” Các ngón tay của nhân viên di chuyển nhanh chóng, “Một km từ lối ra của đường đua, bây giờ sắp xếp một máy bay quân sự đi tiếp ứng.”
Bởi vì tin tức này, người của bốn trường không thể bình tĩnh lại, tất cả đều ở đây chờ đợi những người của Sao Phàm Hàn giải cứu máy bay này.
“Bọn họ đi bao lâu rồi?” Hạng Minh Hóa ngồi ở cửa, hai tay đan vào nhau đặt lên mặt, không thể che giấu được vẻ lo lắng trong mắt.
“Bốn tiếng.” Giải Ngữ Mạn cũng nhìn cánh cửa đóng chặt, mỗi người đều hy vọng giây tiếp, theo người đi vào là học trò của mình.
“Lâu như vậy, nên tìm được mới phải.” Hạng Minh Hóa nhịn không được, ông đứng dậy đi tới đi lui.
“Máy bay quân sự đã trở lại!” Một giáo viên hét lên trước cửa sổ tầng hai.
Mọi người trong tòa nhà nhìn chằm chằm vào cổng, chờ đợi cho những người bên ngoài đi vào.
Một giây, hai giây... Sau một phút dài, cánh cửa đóng chặt cuối cùng đã dần mở ra.
Hạng Minh Hóa và Giải Ngữ Mạn đã đứng lên, khoảnh khắc đó ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Cánh cửa mở ra, đập vào mắt mọi người là quân đội Sao Phàm Hàn, tất cả mọi người còn chưa phản ứng, đã nhìn thấy đi sau lưng mấy người trong quân đội có một nhóm sinh viên.
Đó là người của trường Quân sự South Pasadena!
“Có sao không?” Các giáo viên ở South Pasadena lao xuống từ tầng hai.
Cao Đường Ngân lắc đầu: “Tất cả mọi người đều ở đây, lúc đó máy bay bay với tốc độ tối đa nhưng khi đợt rét đậm đến là chúng em bị chậm một bước, cho nên bị mắc kẹt trong sân thi đấu. Cũng may các thầy cô nhận được tín hiệu.”
“Mọi người không có gì là được.” Giáo viên dẫn đội của South Pasadena liếc nhìn về phía sau, thấy sinh viên của họ vẫn còn hết thì thở phào nhẹ nhõm hoàn toàn.
“Trận đấu này còn so tài không ạ?” Cao Đường Ngân theo bản năng hỏi.
“So cái gì mà so, năm trường quân sự chỉ còn lại mỗi chúng tôi.” Shaω Eli nhảy từ tầng hai xuống, “Những người còn lại của ba trường quân sự vẫn chưa biết có còn sống để đi ra hay không.”
Vẻ ngoài thoải mái của gã đã khiến các thành viên dự bị của các trường khác tức giận.
“Chỉ có chúng tôi đi ra?” Cao Đường Ngân kinh ngạc, “Bọn họ không lên máy bay?”
Trong trạng thái đó, họ có một tí không muốn chủ động bị loại, đừng nói chi tới mấy cái trường quân sự như Đế Quốc.
“Tôi đưa các em nghỉ ngơi và hồi phục trước.” Giáo viên dẫn đội của South Pasadena chẳng trả lời câu hỏi của cô ta. Bây giờ các trường quân sự khác đang ở đây, họ không tiện nói chuyện.
Chờ cho chỉ còn lại những người ở South Pasadena, giáo viên dẫn đội mới nói với họ rằng trường xảy ra chuyện trước nhất là trường Damocles và Đế Quốc. Khi họ quyết định chủ động bị loại, viện Bình Thông đã ỷ vào chuyện mình có kinh nghiệm nên chẳng chủ động bị loại. Kết quả là đợt rét đậm bùng nổ quá nhanh, làm nổ tung hết tất cả các ống kính, viện Bình Thông cũng mất liên lạc.
“May mắn là mấy thầy cô đã cho tụi em bị loại sớm.” Sơn Cung Dũng Nam có chút may mắn. Lúc đó bọn họ cảm nhận được sự đáng sợ của đợt rét đậm ở cự ly gần trên máy bay, chỉ trong nháy mắt là máy bay đã có chuyện, cửa kính bên ngoài nứt nẻ.
Khi đó tất cả các cơ giáp sư lấy ra vật liệu mới đổi được, tận sức che lại cửa sổ càng nhiều càng tốt, cuối cùng chỉ có máy bay báo hỏng, dừng lại gần lối ra.
Một số giáo viên theo bản năng nhìn về phía người thầy dẫn đội nhưng không lên tiếng.
“Đi tắm nước nóng trước đã, thiết bị ở đây tốt hơn so với sân diễn tập.” Giáo viên dẫn đội lái sang đề tài khác.
Ở cổng lớn lầu một, từ sau khi nhìn thấy sinh viên trường quân sự South Pasadena đi vào, Hạng Minh Hóa đã đưa tay vịn tường, thật lâu không thốt ra lời.
Biết rõ người đi vào không có khả năng là bọn Vệ Tam, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy các sinh viên của trường khác đã làm cho ông bỗng chốc khó có thể tiếp nhận.
Mấy trường này khi ấy còn có cơ hội lựa chọn, còn trường Quân sự Damocles của họ thậm chí không có cơ hội chủ động bị loại.
Giải Ngữ Mạn đưa tay vỗ vỗ bả vai ông: “Có thể có thêm một đội ngũ trường đi ra cũng không tệ.”
Hạng Minh Hóa hoàn toàn bình tĩnh lại mới mở miệng: “Bọn họ ở trung tâm đợt rét đậm, lại không quen thuộc với môi trường.”
Cơ hội sống sót thấp hơn nhiều so với viện Bình Thông, trong đội ngũ cũng không có người có thể thực thể hóa cảm giác như Ứng Tinh Quyết. Ông thậm chí còn không biết những sinh viên này có thể kiên trì được bốn ngày hay không.
“Bây giờ suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, chờ Quân khu 13 đến thì chúng ta sẽ đi tìm bọn nhóc.” Trong lòng Giải Ngữ Mạn thở dài, Lê Trạch cũng ở bên trong, hy vọng Lê Trạch có thể tìm được những sinh viên này. Ít nhất đợi trong báy bay còn có thể chống đỡ thêm một lát.
Ngay sau khi các sinh viên ở South Pasadena trở về, trường vẫn còn liên lạc không ngừng nghỉ với tất cả các bên chỉ còn lại trường Đế Quốc và trường Damocles.
Các giáo viên của viện Bình Thông vội vàng đấy, nhưng có hai trường kia so sánh thì sinh viên của viện Bình Thông không ở trung tâm đợt rét đậm, lại quen thuộc với môi trường cực lạnh, khi đó cũng nhanh vào cơ giáp, ắt tỷ lệ sống sót của họ cũng tăng lên rất nhiều.
Bây giờ tất cả mọi người đang chờ đợi đợt rét lạnh đạt tới đỉnh điểm cũng như sự xuất hiện của Quân khu 5 và 13.
...
“Đã kiểm tra xong tất cả cơ giáp. Sau khi phân phối năng lượng, mỗi người có thể ở bên trong ít nhất một ngày.” Ứng Thành Hà bên này làm xong báo cáo.
Vệ Tam cũng đi tới từ đầu kia: “Đợt rét đậm tới thì tinh thú còn đó hay không?”
Kim Kha trả lời: “Đa phần tất cả đều trốn đi, không trốn giống như chúng ta, chẳng sống được bao lâu.”
“Vậy chúng ta còn cần phải sửa đổi một chút.” Vệ Tam nhìn về phía đội tuyển trường, “Hai chiến sĩ độc lập tiến vào cơ giáp của cơ giáp sư và chỉ huy trong tiểu đội, để tiết kiệm năng lượng cho hai chiếc cơ giáp; một chiến sĩ độc lập ở bên cạnh che chở cơ giáp sư và chỉ huy.”
Huống hồ bản thân cơ giáp của cơ giáp sư và chỉ huy đã mang theo phòng ngự riêng cho mình.
Ứng Thành Hà suy nghĩ một chút: “Bằng cách này, cần phải thay đổi chỗ ngồi thành hai người.” Và tháo dỡ một vài thứ.
“Có thể.” Kim Kha đồng ý, “Các cậu làm mau nhất có thể, tôi thấy trung tâm đợt rét đậm sẽ thay đổi.”
Nói xong, cậu ta đưa ra một phương án chiến sĩ độc lập lái loại nào ở lại trong cơ giáp của mình, dẫu biết biết tinh thú hầu như không có dưới đợt rét đậm nhưng vẫn phải duy trì mô hình trận địa.
Tháo rời các bộ phận bên trong cơ giáp còn phải bảo trì năng lực toàn vẹn cơ bản của cơ giáp, Ứng Thành Hà và Vệ Tam đã làm một lần mấy thứ này trước đây ở sân thi đấu thung lũng mưa nên có kinh nghiệm.
Họ cần phải dạy những cơ giáp sư này tại chỗ.
Vừa mới đi ra từ bên trong cơ giáp, Ứng Thành Hà đã cứng ngắc người, ở mắt trung tâm đợt rét không có quá nhiều khí lạnh mà anh đã chịu không nổi.
“Động tác của chúng ta phải nhanh lên.” Vệ Tam triệu tập cơ giáp sư lại đây và chia thành hai đội, hai người phân biệt chỉ đạo.
Thể chất Ứng Thành Hà không tốt như chiến sĩ độc lập là Vệ Tam, sau khi trình diễn cải tạo một chiếc cơ giáp là anh đã muốn tiến vào trong cơ giáp sưởi ấm.
Vệ Tam có thể chống đỡ lâu hơn, cô liên tục cải tạo mấy chiếc cơ giáp còn hỏi cơ giáp sư của đội tuyển trường: “Hiểu chưa? Có một số cơ giáp có cấu trúc đặc thù, không biết sửa thế nào thì hỏi tôi.”
Cơ giáp sư của trường: “...” Từ khi nào một chiến sĩ độc lập cũng có thể cải tạo cơ giáp? Còn thuần thục thế này!
Đám người này hoàn toàn không biết Vệ Tam là cơ giáp sư, lúc trước ngoại trừ cơ giáp sư của tiểu đội tổng binh đã từng nhìn thấy Vệ Tam ra tay ở trường đua sa mạc cải tạo lồng chống bụi, những người khác chỉ nhìn thấy số liệu tốc độ tay của nhóm trâu bò kia chứ chứ cũng không biết người này chính là Vệ Tam.
“Sao thế?” Vệ Tam nhìn các cơ giáp sư của trường không có động tĩnh gì, “Không học được?”
“Được chứ.” Rốt cục có cơ giáp sư hoàn hồn, người đó bắt đầu ra tay nhanh chóng cải tạo bên trong cơ giáp.
Chuyện một người chiến sĩ độc lập còn biết, bọn họ làm cơ giáp sư thì sao có thể nói không?
Nhất định sẽ được!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóm cơ giáp sư của đội tuyển trường Damocles: Vệ Tam còn được đấy! Cơ giáp sư làm sao có thể nói không?!