“bác sĩ xấu”
“Cháu vừa mới học xong tiết của ai?” Tỉnh Thê nhìn số liệu đo được thì một lời khó nói hết, đụng phải Vệ Tam làm bác ấy trước tiên phải hoài nghi dụng cụ có hư hỏng gì không.
“Cô Giải.” Vệ Tam thò đầu dò xem số liệu trên dụng cụ cơ mà đọc không hiểu, “Làm sao vậy bác?”
Tỉnh Thê xoay người nhìn Vệ Tam: “Vừa mới từ dưới tay Giải Ngữ Mạn đi ra mà cháu không có bất kỳ dao động gì?”
Cả Quân khu 13 đều biết chuyện Giải Ngữ Mạn chuyên đánh người, ngay cả Lê Trạch đối đầu với cô ấy cũng chả được tự nhiên. Vệ Tam huấn luyện xong mà thân thể vẫn bình thường như vừa mới thức dậy.
Vệ Tam chân thành tha thiết trả lời: “Thật ra nội tâm cháu dao động rất lớn.”
Tỉnh Thê: Có quỷ mới tin cháu.
“Quên đi, giờ cháu ra cái dạng này thì chả thể đo lường bất cứ điều gì, có lẽ khi tranh tài sẽ có chút thay đổi.” Tỉnh Thê đi vòng quanh phòng điều trị vài vòng, “Hay là vầy, để tôi đi tìm đàn chị mình xem có thể mượn thiết bị đo lường thu nhỏ được không. Đến lúc tranh tài thì cháu mang theo trong suốt quá trinh.”
Vệ Tam đi một chuyến tay không, không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ biết trong máu cô có nhiều thành phần không xác định.
Chờ cô vừa đi, Tỉnh Thê nhìn chằm chằm hai ống máu trong hộp trầm tư một lát rồi bác ấy đi tìm Hứa Chân.
Chả cần hỏi chỗ Hứa Chân, nơi canh giữ chặt chẽ nhất chính là nơi có đội ngũ y tế của nhà họ Ứng.
“Tôi tìm bác sĩ Hứa, phiền anh thông báo một chút.” Tỉnh Thê nói tên của mình với người bảo vệ.
Hứa Chân nghe thấy người này đến tìm mình thì lập tức để bảo vệ cho vào.
“Lúc đầu tôi cho rằng là nhìn lầm rồi, vừa rồi nhìn thấy cậu đẩy cửa sổ thò đầu ra mới xác định.” Hứa Chân ra ý bảo bác ấy tùy tiện ngồi.
Tỉnh Thê: “... Chị, vừa rồi chị thấy được à?”
Hứa Chân bật cười: “Không riêng gì tôi, bên cạnh còn có Tinh Quyết. Người trèo cửa sổ kia là đội viên chủ lực Damocles hả?”
Tỉnh Thê gật đầu: “Vệ Tam.”
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Hứa Chân hỏi thẳng.
“Trước đây nghe nói trong tay các chị có một loại máy kiểm tra dữ liệu người thu nhỏ, em có một cái nghiên cứu cần dùng, muốn mượn một thời gian.” Tỉnh Thê nói nửa thật nửa giả.
Cha Ứng Tinh Quyết không chỉ thâu tóm công ty Thông Tuyển, còn có cả công ty thiết bị y khoa lớn nhất Liên bang, dùng để nghiên cứu và phát triển dụng cụ y khoa chuyên môn ứng dụng cho thân thể Ứng Tinh Quyết.
Thứ Tỉnh Thê muốn là một trong số chúng.
“Muốn cái này?” Trong đầu Hứa Chân xoay chuyển, “Mượn cũng được nhưng tôi muốn mời cậu cùng tôi nghiên cứu vấn đề của Tinh Quyết.”
Tỉnh Thê vừa định mở miệng đã bị Hứa Chân chặn lại: “Tôi biết cậu vẫn không muốn bị thế gia thuê nên lần này vẫn chỉ là hỗ trợ tư nhân.”
Tỉnh Thê vốn muốn có thử máu của Tinh Quyết, hiện tại vừa đúng lúc buồn ngủ vớ được chiếu manh nên bác ấy theo thường lệ từ chối một phen, để không cho Hứa Chân sinh nghi.
Cuối cùng hai người đạt được thỏa thuận, Tỉnh Thê và Hứa Chân cùng nhau nghiên cứu vấn đề trước mắt của Ứng Tinh Quyết, Hứa Chân cho mượn dụng cụ mini của mình.
“Đây là một thiết bị đo lường thu nhỏ, chỉ cần đặt nó vào cơ thể của con vật được đo.” Hứa Chân đưa cho bác ấy một cái hộp nhỏ, bên trong có một khẩu súng thép kim loại nhỏ và chip, “Sau khi cắm chip vào quang não, cậu có thể nhận được dữ liệu mọi lúc.”
Tỉnh Thê cất kỹ: “Hiện tại tình trạng của Ứng Tinh Quyết rất kém?”
Đây là lần thứ hai Hứa Chân mời đàn em, bác Hứa là một bác sĩ nổi tiếng từ lâu, nếu không phải chẳng có cách nào thật thì cũng không dễ mở miệng như thế.
Hứa Chân gật đầu rồi lại lắc đầu: “Chuyện mất điều khiển của cháu ấy chắc là đã truyền khắp nơi, nhưng trước mắt tạm thời không tìm ra được nguyên nhân. Tình trạng thân thể cửa cháu nó coi như ổn định.”
“Em cần phải nhắc nhở một chuyện.” Tỉnh Thê nói, “Ứng Tinh Quyết là một chỉ huy cấp siêu 3S, thằng bé hoàn toàn có khả năng kiểm soát bản thân để biến trạng thái mình ổn định trong mắt chị.”
Hứa Chân trầm mặc một hồi mới nói: “Tôi biết thân thể Tinh Quyết, tạm thời không có vấn đề gì đâu. Lần này có thể là dịch dinh dưỡng mất hiệu lực.”
Tỉnh Thê không nói nữa, nếu chị ấy thực sự nghĩ như vậy thì sẽ không bí mật mời mình nghiên cứu cùng.
...
“Hầy…”
“Đây là lần thứ bảy cậu thở dài.” Hoắc Tuyên Sơn ngồi ở trước bàn ăn nói bình tĩnh.
Liêu Như Ninh dứt khoát buông đũa xuống: “Tôi chỉ... vì sao đại tướng Cơ lại làm như vậy?”
“Quân khu 1 là nơi tập trung nhiều quyền lực nhất của Liên bang. Ông ấy với tư cách là đại tướng, là người đại diện toàn Liên bang, đương nhiên cần phải tỏ thái độ.” Kim Kha nếm cơm trên đĩa, “Bỏ một người vì mọi người là cách làm phổ biến nhất trong quân khu.”
Hầu như chẳng do dự.
“Không hiểu, cũng không muốn hiểu.” Liêu Như Ninh thở dài một tiếng, cậu ta vẫn cảm thấy mình chỉ đến thi đấu, đánh là xong việc. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy thế giới người trưởng thành thì hơi ăn không vô.
“Vệ Tam đâu?” Ứng Thành Hà hỏi.
“Bị giam giữ và đánh đập.” Hoắc Tuyên Sơn nhẹ nhàng ném ra một câu.
Ứng Thành Hà: “... Tiết của của cô Giải Ngữ Mạn?”
Hoắc Tuyên Sơn gật đầu: “Hôm nay cậu ấy phải đá một chân cô Giải Ngữ Mạn. Cô giáo nói cậu ấy phải đá thành công một cái mới có thể đi.”
Vừa dứt lời, Vệ Tam đã khập khiễng bưng đĩa tới.
“Đá thành công rồi?” Hoắc Tuyên Sơn quay đầu hỏi.
Bàn tay cầm đũa của Vệ Tam còn có chút run rẩy: “Thành công rồi.” Nhưng cô cũng thành công mở khóa trình độ hiểu biết mới về cô Ngữ Mạn.
Với trình độ này, không có thắc mắc gì khi thượng tá Lê Trạch cũng bị cô giáo đánh.
“Nếu cậu không đến, thiếu gia Liêu cũng ăn cơm không vô nữa.” Kim Kha nói.
Vệ Tam nhìn Liêu Như Ninh một cái, thiếu gia Liêu tuy rằng bình thường hay oán giận và hung ác nhưng thật ra so với ai cũng đa sầu đa cảm hơn.
Trong bữa ăn nhìn thấy đội chủ lực của trường Đế Quốc cách đó không xa, cậu ta không thể tránh khỏi bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.
Vệ Tam theo bản năng nhìn về phía bên kia, lại vừa lúc đối diện với Ứng Tinh Quyết lúc ngước mắt lên.
Nhưng cô sẽ không xấu hổ khi đối mặt với tình huống này, ngược lại còn đưa tay lên chào hỏi anh ta.
Miễn là mình không xấu hổ thì người khác sẽ lúng túng, Vệ Tam am hiểu kỹ xảo này.
Quả nhiên một giây sau Ứng Tinh Quyết thu hồi ánh mắt, không nhìn cô nữa.
“Hôm nay có muốn ra ngoài chơi không?” Kim Kha đề nghị.
Thời gian tập luyện khép kín sáng nay đã kết thúc, họ có thể tự do hoạt động. Theo thông lệ cũ, mọi người hoặc là đi ra ngoài chơi một vòng trước trận đấu hoặc sau trận đấu đi chơi một vòng; nhưng lần này đợt rét đậm đến sớm làm tất cả các nơi của Sao Phàm Hàn đóng cửa sau trận đấu.
“Cậu mời khách?” Vệ Tam thuận miệng nói.
“Tớ mời khách.” Kim Kha đồng ý.
Những người khác: “???”
Hôm nay Kim Kha đổi tính? Không ngờ chẳng còn keo nữa.
“Lần này thôi, lần sau đến lượt các cậu.” Kim Kha bày tỏ sự phỉ báng từ ánh mắt phát sáng như sói của cái đám này.
Năm người ngồi trên xe bay đi ra ngoài. Rất nhanh họ biết rằng Kim Kha không thực sự muốn mời khách, mà là đưa cả bọn lượn quanh một vòng và dừng lại gần một bệnh viện.
“Cậu đang làm gì vậy?” Liêu Như Ninh nhìn Kim Kha quan sát tới quan sát đi thì nhịn không được đành hỏi.
Lúc này năm người chen chúc ở một cái bàn trong một quán cà phê, Kim Kha nhìn ra ngoài qua bức từng kính, cà phê nóng trước mặt đã lạnh từ bao giờ. e b ook t ru y e n. v n
“Phía trước là bệnh viện mà đám chỉ huy tụi tôi đến kiểm tra lần trước.” Kim Kha dựa vào bức tường kính, ánh mắt cậu vẫn đang quan sát bên ngoài.
“Cho nên?” Vệ Tam cầm tách cà phê thứ hai hỏi.
“Tớ đã cẩn thận suy nghĩ lại.” Kim Kha nói, “Hôm đó dưới lầu chắc là đã xảy ra chuyện gì.”
“Năm chỉ huy chính như cậu xuất hiện cùng nhau trong bệnh viện, nếu ai muốn ra tay thì đó là thời cơ tốt nhất.” Hoắc Tuyên Sơn khuấy cà phê, nhìn hơi nóng bốc lên, “Cậu không nhìn thấy, có nghĩa là mọi thứ đã được giải quyết.”
Người của nhà họ Hoắc phân bố trong các quân khu và trường quân đội. Rất nhiều hoạt động ám sát nổi tiếng trong lịch sử Liên bang đã thất bại trong tay người họ Hoắc.
“Tôi biết chứ.” Kim Kha thu hồi ánh mắt, “Nhưng tôi luôn cảm thấy... không đúng lắm.”
Vết trầy xước trên cột ngày hôm đó cho thấy đã có chuyện gì xảy ra. Theo lý thuyết, gặp sự cố rồi thì tầng dưới đã được sắp xếp lại, đến khi bọn cậu ra mới không có gì thay đổi.
Chỉ là lúc ấy sau lưng Kim Kha đột nhiên lạnh lẽo, cảm giác đó dường như nhắc nhở cậu ấy có gì đó không đúng.
Cho nên hôm nay cậu muốn lại tới đây một chuyến.
“Vậy thì đi vào xem một chút.” Liêu Như Ninh không sao cả, “Có ba chiến sĩ độc lập tụi này ở đây mà.”
Năm người đi ra từ quán cà phê rồi chuyển sang cửa hàng quần áo, mua mỗi người một bộ. Hoắc Tuyên Sơn và Kim Kha đi cùng một chỗ, Liêu Như Ninh dẫn Ứng Thành Hà đi, Vệ Tam tụt lại phía sau, có thể nhìn thấy bốn người bọn họ.
Bệnh viện có người qua lại, hoàn toàn khác với tình hình ngày hôm đó.
Kim Kha một lần nữa đi qua cây cột kia và phát hiện rằng vết trầy xước đã biến mất.
Cậu đi một vòng quanh sảnh chính tầng một, không tìm thấy bất thường, cậu đành đi ra ngoài.
“Hay tụi mình đi xung quanh xem sao.” Hoắc Tuyên Sơn nói, “Có lẽ nhìn ra được cái gì.”
Kim Kha gật đầu, ra hiệu cho ba người phía sau.
Họ đi vòng quanh các tòa nhà khác nhau, Hoắc Tuyên Sơn kiểm tra xung quanh: “Có hai đội đã chiến đấu ở đây.”
Cậu ta ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay chạm vào gạch, làm xúc giác lạnh lẽo truyền tới cậu ngay lập tức. Hoắc Tuyên Sơn vuốt ve khe hở, giơ tay lên nhìn đầu ngón tay: “Bụi mới, mới có đây.”
Kim Kha nhìn quanh quất bốn phía, khẳng định: “Đây không phải là điểm phòng thủ, quá xa.”
Ngày hôm đó năm trường quân sự đều cho người đóng quân ở đấ. Cậu làm chỉ huy cũng quen thuộc, khi quan sát thì thấy ở đây quá xa bệnh viện, sẽ không có ai canh giữ.
“Dấu vết được để lại trong khoảng thời gian này.” Hoắc Tuyên Sơn bảo.
Kim Kha cau mày trầm tư, ngày hôm đó năm trường quân sự đều ở đấy nên không thể ra tay, phòng người nào đó thì chỉ có thể là Quân Độc Lập. Nếu có Quân Độc Lập ở tầng một thì một nhóm người khác đang làm gì ở đây? Thế lực nào phát hiện ra bọn họ?
Cuối cùng cậu đứng dậy: “... Đi thôi!”
Ngay sau khi bước ra khỏi con hẻm, họ đã tụ họp với Ứng Thành Hà và Liêu Như Ninh.
“Vệ Tam đâu?” Kim Kha hỏi bọn họ.
“Ở phía sau.” Liêu Như Ninh xoay người chỉ qua, “... Đâu rồi?”
Kim Kha nhíu mày, lập tức đi về phía bên kia: “Vệ Tam?”
Ba người đi theo, lượn một vòng khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Vệ Tam.
“Lần cuối cùng cậu nhìn thấy Vệ Tam ở đâu?” Kim Kha có sắc mặt khó coi hỏi Liêu Như Ninh.
“Tụi này đi theo hai người đi ra, Vệ Tam cũng đi theo phía sau.” Liêu Như Ninh lúc ấy nhìn thấy cử chỉ của Kim Kha đã khoác vai Ứng Thành Hà, đi ra như cảnh hai anh em.
Kim Kha lặp đi lặp lại hỏi: “Cậu xác định lúc cậu đi ra cũng thấy Vệ Tam đi ra theo?”
Liêu Như Ninh gật đầu: “Tôi chắc chắc… tôi không thấy.”
Bốn người trực tiếp liều lĩnh đi vào trong bệnh viện, vừa bước vào cổng bệnh viện đã va chạm trực diện với Vệ Tam.
“Vệ Tam!” Ứng Thành Hà là người đầu tiên phát hiện ra cô.
“Vừa định đi tìm các cậu.” Vệ Tam ngẩng đầu nhìn thấy bốn người.
Kim Kha không nói một lời, cậu đưa tay túm lấy cổ áo Vệ Tam dẫn cô vào con hẻm nhỏ. Cuối cùng dừng lại ở góc tường, cậu chất vấn: “Vừa rồi tớ để cho các cậu đuổi theo mà, cậu đi đâu vậy?”
Đây là lần đầu tiên Vệ Tam thấy cậu ấy tức giận, cô vỗ vỗ tay Kim Kha ý bảo cậu ấy buông cổ áo mình ra: “Cậu buông ra trước, tớ sẽ giải thích.”
Kim Kha ngược lại nắm càng chặt hơn: “Ngày đó Ứng Tinh Quyết có biểu hiện vô cùng không đúng, tớ không hy vọng cậu có chuyện ở chỗ này.”
Không biết vì sao, Kim Kha vừa trở lại đây là trong đầu cậu cứ mãi lại hồi tưởng lại cảnh Ứng Tinh Quyết nhìn qua một cái lúc đó, kiềm chế lý trí, hoàn toàn chẳng giống bộ dạng đột nhiên bộc phát sau đó.
Vệ Tam giơ hai tay lên, thành khẩn: “Tớ biết, lần sau sẽ không.”
Lúc này Kim Kha mới buông tay, cậu nhắm mắt lại rồi lại mở ra: “Nói đi, đi đâu?”
Vệ Tam bị cậu ấy kéo cổ và siết đến hoảng hốt, cô giơ tay chỉnh lại cả cổ áo: “Vừa rồi tớ nhìn thấy thằng cha bác sĩ xấu kia nên đi theo nhìn một chút.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Này, không có chuyện lớn lắm.
- -----oOo------