Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 109




“không rõ thành phần”

Ứng Tinh Quyết quay lại là tất cả các thành viên trong đội chủ lực mấy trường đều biết về vụ tấn công bác sĩ trước mặt chỉ huy chính các trường. Suy nghĩ đầu tiên của họ là nếu Ứng Tinh Quyết thực sự hoàn toàn mất kiểm soát, họ sẽ có cơ hội kéo trường Quân sự Đế Quốc xuống ở đường đua lạnh lẽo này.

Trong một khoảnh khắc, các trường quân sự đã tăng cường độ huấn luyện một lần nữa, tất cả đều nghĩ rằng họ sẽ có cơ hội để giành được thứ hạng, thậm chí còn có suy nghĩ về cái vị trí kia.

Cùng lúc đó, các điểm đo lường của Sao Phàm Hàn cũng đã được tổng hợp dữ liệu trong những năm gần đây.

Phòng hội nghị, các giáo viên dẫn tội của năm trường quân sự, người dẫn chương trình cũng như đại diện các quân khu đứng sau ban tổ chức đã lộ diện trong cuộc gọi.

“Đợt rét đậm?”

Mọi người nhìn về phía những người ở phía trước bàn hội nghị.

Người đại diện của Sao Phàm Hàn tung ra một biểu đồ đường cong thống kê: “Vâng, một làn sóng không khí lạnh đến sớm.”

Có lẽ vì nhiệt độ rất thấp nên môi trường Sao Phàm Hàn thay đổi chậm và cũng tương đối ổn định, chỉ có chuyện có đợt rét đậm mười năm một lần cần chú ý. Không ai ngờ được đợt lạnh này sẽ đến sớm hơn một năm, giả sử các chỉ huy chính của các trường quân sự không bị bệnh cùng nhau thì chắc gì họ đã chú ý đến sự thay đổi.

“Hoạt động của các hạt trong không khí đã tăng mạnh trong hai tuần qua. Theo tính toán, đợt rét đậm sẽ bắt đầu vào ngày thứ bảy sau khi bọn họ bước vào cuộc đua. Nếu bọn họ có thể đi ra trước ngày thứ bảy sẽ không có gì đáng ngại.”

Ứng Nguyệt Dung ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải bàn hội nghị, bà nhìn về phía người đại diện Sao Phàm Hàn: “Không ai phát hiện, điểm kiểm tra đo lường của quý vị cứ như vậy lăn cho qua?”

Người đại diện có phần lúng túng: “Dòng không khí lạnh của Sao Phàm Hàn chúng tôi đã cố định quá nhiều năm, trong khi chênh lệch chỉ trong một ngày nên điểm đo lường mới có phần lỏng lẻo.”

“Tôi thấy mọi người trên các ngôi sao lớn đã an nhàn quá lâu, mọi phương diện đều có chuyện. Lúc trước thì chỗ đổi đồ làm mất được xương vô tướng, hiện tại ngay cả đợt rét đậm sắp tới cũng không rõ ràng.” Ứng Nguyệt Dung cúi đầu sửa sang áo choàng của mình rồi lãnh đạm nói tiếp, “Không bằng lần sau trực tiếp chắp tay nhường quân khu Liên bang cho người ta luôn.”

Toàn bộ phòng họp không có ai lên tiếng.

Trong này cũng có người cùng cấp với Ứng Nguyệt Dung, nhưng không có ai cướp lời bà để nói chuyện trước.

Đầu tiên vì bà là chỉ huy, tiếp theo là xuất thân từ trường Đế Quốc, hiện đang phục vụ trong Quân khu 1. Điểm quan trọng nhất, Ứng Nguyệt Dung từng là tổng chỉ huy Quân khu 5 trong 5 năm.

Mười ba quân khu ở Liên bang, ngoại trừ Khu 3 và Khu 11 bị Quân Độc Lập chiếm đóng, Quân khu 5 đóng quân ở Sao Huyễn Dạ nguy hiểm nhất, hầu hết mọi người ở mấy quân khu còn lại ngây người ba năm là thay thế một vòng, nghỉ ngơi ít nhất một năm mới trở về được.

Quyền nói chuyện hiện tại của Ứng Nguyệt Dung là do chính bà mỗi năm một chống được.

“Thế có muốn cho trận đấu thứ tư diễn ra sớm không?” Đại diện của Sao Phàm Hàn kiên trì hỏi.

Đợt rét đậm đến một lần là kéo dài một tháng, rõ ràng là không thể dời nó đi được.

“Nên thi đấu như thế nào thì thi đấu như thế đó, giáo viên dẫn đội của mấy trường quân sự trở về nói cho sinh viên các anh chị biết, để cho bọn họ hiểu trước sau. Những thứ khác không cần phải thay đổi.” Ứng Nguyệt Dung đứng dậy liếc về phía người đại diện Sao Phàm Hàn, “Các anh phải tra ra được vì nguyên nhân gì mà đợt rét đậm lại đến sớm.”

Bà nói xong, người của quân khu khác cũng không có gì để phản đối nên tắt liên lạc. Ngư Thiên Hà và Tập Hạo Thiên mặc kệ những thứ này, họ thấy Ứng Nguyệt Dung rời đi cũng đi theo ra ngoài làm phòng họp chỉ còn lại những giáo viên.

“Có khả năng gặp phải đợt rét đậm cũng không để thi đấu sớm? Lỡ mà sinh viên xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?”

“Chỉ cần ra ngoài sớm là được, thời gian bảy ngày chắc là đủ.”

Ba trận đầu tiên họ cũng đi ra sớm, nếu như thực sự không kịp thì cứ tốn rất nhiều năng lượng để bật trạng thái bay như đấu trường thung lũng mưa, bay vội vã đến đích là được.

“Tôi thấy nhà họ Ứng bọn họ rõ ràng là kéo dài thời gian điều trị cho Ứng Tinh Quyết.” Thầy cô trường Samuel bĩu môi nói nhỏ.

...

Ứng Tinh Quyết đúng thật đang điều trị, hai ngày nay có người đến từ Sao Đế Đô, một nhóm lại thêm một nhóm. Đầu tiên là bác sĩ mang theo các loại dụng cụ cỡ lớn đến từ xa, máy bay cứ hết tới rồi lui không ngơi. Còn có hai đội chiến sĩ độc lập được kết hợp và tổ chức lại bao gồm một đội thuộc nhóm hộ tống của nhà họ Ứng, còn có một đội ngũ do Cơ Nguyên Đức điều động tới. Hai đội này có tổng cộng 20 người là chiến sĩ độc lập cấp 3S hết, nghe nói bắt đầu từ đấu trường này sẽ phải đi cùng với đội ngũ.

Vệ Tam đứng ở bãi tập trên sân diễn tập bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy hai đội ngũ đi ngang qua. Cô ngạc nhiên: “Chiến sĩ độc lập 3S tụi này là bắp cải à. Sao chỗ nào trên mặt đất cũng có vậy?”

Trước cuộc thi rõ ràng nói rằng cấp độ 3S ít vô cùng, mỗi 3S là nhân tài quý giá nhất.

“Thứ nhất, phạm vi của từ này không bao gồm cậu.” Kim Kha đứng dựa vào tường, nhìn về phía đội ngũ 20 người đang dần đi xa, “Thứ hai, trong đó có 10 người là đội hộ tống nhà họ Ứng là chiến sĩ độc lập do họ bồi dưỡng riêng, chẳng liên quan gì đến quân khu. Cuối cùng, chiến sĩ có cấp 3S của quân khu đằng sau Sao Đế Đô không thể nói là đi đầy đất nhưng cũng phổ biến, gấp hơn mấy lần so với các quân khu khác.”

Mỗi một năm, trường Đế Quốc hấp thu đủ nhân tài tinh anh nhất Liên bang. ơVi nhiều năm tích lũy như thế thì điều động 10 chiến sĩ cấp 3S không phải là chuyện khó.

“Ứng Tinh Quyết quan trọng như vậy sao?” Liêu Như Ninh chậc chậc vài tiếng, “Sau này có phải Vệ Tam cũng được hưởng thụ cái cảnh tượng hoành tráng này không?”

Kim Kha quay đầu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Liêu Như Ninh: “Đây là phòng ngừa Ứng Tinh Quyết mất điều khiển. Một khi Ứng Tinh Quyết không điều khiển được cũng chả khác gì tấn công người, anh ta sẽ bị bọn họ chém giết ngay tại chỗ.”

“???”

Liêu Như Ninh im lặng một lúc lâu mới nói bằng giọng tẻ nhạt: “Không phải nói anh ta được xưng là hy vọng của Liên bang à?”

Chỉ huy cấp siêu 3S duy nhất mà nói giết là giết, chuyện này không khỏi quá tàn nhẫn. Quân khu coi như thôi đi, ngay cả người nhà mình cũng đi theo chuẩn bị ra tay?

“Hy vọng Liên bang được xây dựng dưới tình huống Liên bang còn có người. Người mất điều khiển, uy hiếp các quân khu Liên bang không thể được giữ lại.” Nội tâm Kim Kha phức tạp, nếu trận thứ ba Ứng Tinh Quyết không biểu hiện ra năng lực thực thể hóa cảm giác, có lẽ bên quân khu cũng sẽ không phái nhiều chiến sĩ độc lập 3S đến thế này.

Cơ Nguyên Đức nói với các quân khu rằng ông sẽ đặt nặng đại cục, không thiên vị Ứng Tinh Quyết.

“Vệ Tam có thể mất điều khiển hay không?” Hoắc Tuyên Sơn bỗng nhiên hỏi.

“Nhiều lắm là không điều khiển được lực lượng, bình thường xảy ra chuyện là khi cậu ấy ở cùng đối thủ.” Kim Kha nói đều đều, “Yên tâm, cho dù cậu ấy mất điều và làm thương người ta, quân khu phía sau Damocles chúng ta cũng không có nhiều chiến sĩ độc lập 3S để rút ra đây.”

Vệ Tam bên cạnh: “?”

“Những người đó chỉ có tác dụng kiềm chế thôi. Nếu anh họ tôi mất kiểm soát, người thực sự ra tay hẳn là Cơ Sơ Vũ.” Ứng Thành Hà chậm rãi tiếp lời.

Liêu Như Ninh nghe không nổi nữa: “Tôi đi tới sân tập luyện, tạm biệt.”

Mẹ kiếp, mấy người này đúng là kẻ sau còn tàn nhẫn hơn kẻ trước.

“Không điều khiển được thì giết, những người này có ý thế.” Vệ Tam bỏ lại một câu, đoạn rời đi theo.

Ba người còn lại nhìn một tí cũng lần lượt rời đi.

...

Trong phòng điều trị riêng, Ứng Tinh Quyết lặp đi lặp lại lần kiểm tra lần trước, chẳng qua bác sĩ hiện tại là bác sĩ tư nhân của anh từ nhỏ, tức là đàn chị của bác sĩ chữa cho Vệ Tam.

“Trong khoảng thời gian này tâm tình dao động lớn?” Hứa Chân kéo ghế ngồi bên cạnh hỏi Ứng Tinh Quyết.

“Còn tốt.” Ứng Tinh Quyết thản nhiên đáp, hoàn toàn không giống người sẽ đột nhiên tấn công bác sĩ.

Hứa Chân điều ra số liệu trên quang não, bác ấy tiến hành so sánh: “Ngoại trừ cảm giác dao động, cơ thể không có gì thay đổi quá lớn. Có thể là dịch dinh dưỡng không còn hiệu quả, bên công ty Thông Tuyển đưa tới dịch dinh dưỡng mới, để tôi kiểm tra xong trước rồi mới đưa cho cháu.”

Ứng Tinh Quyết dựa vào đầu giường, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia xám xịt một mảnh, ngay cả không khí cũng mang theo băng giá, chỉ có thể nhìn thấy tòa nhà màu xám đối diện ở mặt sau bên cạnh tòa nhà y tế.

“Đúng rồi, tôi vừa rồi hình như nhìn thấy đàn em của mình.” Hứa Chân như nói với chính mình, “Tỉnh Thê chính là bác sĩ năm đó phát hiện ra dịch dinh dưỡng của cháu có vấn đề. Không biết cậu ấy đến đây để làm gì, tôi nhớ cậu ấy đã đi đến Quân khu 13.

Hứa Chân ban đầu làm bác sĩ ở Quân khu 2, sau đó tiếp nhận Ứng Tinh Quyết rồi thì bác ấy từ việc quân, toàn lực nghiên cứu tình huống của một mình anh.

Ứng Tinh Quyết hạ mắt: “Bác sĩ xuất hiện ở đây chỉ có một nguyên nhân.”

“Damocles có người bị bệnh?” Hứa Chân đứng dậy lấy một bịch thuốc bổ sung treo lên cho Ứng Tinh Quyết, “Vết thương của thượng tá Lê Trạch còn chưa khỏi?”

Ứng Tinh quyết không nói, anh biết Tỉnh Thê tới đây là vì ai.

“Cháu muốn đi tập luyện vào buổi chiều.” Anh liếc nhìn về phía cái bịch.

Tay Hứa Chân khựng lại: “Tốc độ nhỏ giọt đã được điều chỉnh đến mức tối đa, huấn luyện cứ đẩy về phía sau đi.”

...

Vệ Tam huấn luyện xong một buổi trưa, vừa kết thúc cô đã nhanh chóng chạy tới bên bác sĩ.

Hôm qua bác sĩ đã thông báo trước sẽ đo dữ liệu sau khi cô huấn luyện xong, tốt nhất là trong vòng hai phút sau khi huấn luyện.

Vệ Tam: “Hai phút quá ngắn, bác không thể đến kiểm tra à?” Tòa y tế và sân tập chả gần nhau.

Bác sĩ mỉm cười: “Các dụng cụ tôi sử dụng là từ lĩnh vực tập thể dục, không thể di chuyển. Chẳng giống như trường Đế Quốc, họ mang theo tất cả các dụng cụ y tế của riêng mình.”

Vì vậy ngay sau khi huấn luyện kết thúc, Vệ Tam đã bay ra chạy như điên, đi vòng đường nhỏ đến tòa nhà y tế bên kia. Cô cũng không đi ra cổng dùng thang máy mà dùng tay bò thẳng lên tòa cao tầng.

Hứa Chân quay đầu lại lấy bình nước biển cho Ứng Tinh Quyết, bác ấy theo ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ và trông thấy bóng người dùng tay không nhanh chóng leo lên lầu. Bác ấy ngỡ ngàng: “Đó là ai?”

Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam nhanh chóng leo lên một tầng cao nào đó, nhìn thấy cô đưa tay gõ cửa sổ, kế đó bên trong có một người đàn ông đẩy cửa sổ ra, mắt trừng lớn không biết đang nói cái gì rồi lập tức để cho cô đi vào. Người đàn ông mặc áo blouse trắng thò đầu ra nhìn xuống tầng dưới rồi đóng cửa sổ với vẻ mặt khiếp sợ.

Anh thu hồi ánh mắt của mình và trả lời câu hỏi của Hứa Chân: “Người của Damocles.”

Hứa Chân hoàn hồn: “Là một chiến sĩ độc lập.” Cũng chỉ có mấy đứa chiến sĩ độc lập mới có thể làm ra chuyện lỗ mãng như vậy.

Ứng Tinh Quyết không phủ nhận.

“Người vừa rồi mở cửa sổ chính là Tỉnh Thê, trước đây tôi không nhìn lầm.” Hứa Chân kéo kim trên mu bàn tay Ứng Tinh Quyết ra, “Cháu có thể đi huấn luyện, nhưng tôi đề nghị cháu nghỉ ngơi trước.”

Ứng Tinh Quyết đứng dậy đi ra khỏi phòng y tế. Anh ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ tầng nào đó, dấu tay để lại dọc theo cửa sổ dần dần bị khí lạnh bao lấy và biến mất.

Một lát sau, anh quay lại và đi về phía tòa huấn luyện.

“Mấy tên chiến sĩ độc lập mấy cháu đúng là…” Bác sĩ bảo Vệ Tam kéo tay áo lên, dán miếng dán vào bên trong cánh tay cô, “phục luôn.”

Vệ Tam: “Bác sĩ, bác để cháu đến trong vòng hai phút.”

“... Cháu huấn luyện xong không biết mượn xe bay của giáo viên nào lái tới đây à?” Tỉnh Thê dán các loại dây kiểm tra lên người Vệ Tam và ngồi xuống, “Nhất định phải dùng chân chạy? Thực lực chiến sĩ độc lập là dùng đầu óc đổi lấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Vệ Tam: “...” Cô cũng là một kỹ thuật viên đấy!

“Cháu ngồi trước đừng có nhúc nhích.” Tỉnh Thê mở một cái hộp giữ lạnh, bên trong có hai ống máu, “Lần trước lấy máu rồi tôi đã đo lường xong. Ống bên trái là máu của tôi.”

Vệ Tam nhìn hai ống máu không phân biệt được sự khác biệt: “Cho nên?”

“Trong thành phần máu của cháu có nhiều hơn mấy thứ gì nhưng không tra ra được, cũng chẳng biết là tốt hay xấu.” Tỉnh Thê thở dài, “Tôi không biết siêu 3S có phải là nguyên nhân hay không.”

Cấp độ khác nhau, các chỉ số máu cũng khác nhau, nhưng Vệ Tam lại có thêm nhiều thành phần không xác định.

“Bằng không bác đi lấy thử máu của Ứng Tinh Quyết?” Vệ Tam đưa ra chủ ý.

Tỉnh Thê: “... Tôi bảo đảm cháu vừa mới mở miệng là đã bị đám bảo vệ kia bắt lại.”