Đáp Lại Lời Yêu

Chương 40




Người đàn ông nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình như là thói quen ẩn sâu trong xương cốt, cho dù là đang ngủ say vẫn cứng rắn không buông, không để cho cô có bất kỳ khả năng thoát khỏi.

Cằm của anh chôn sâu ở cổ cô, hơi thở ấm áp phả lên da cô.

Có chút ngứa.

Tư thế chặt chẽ dán sát vào nhau không chút kẽ hở đồng thời sinh ra sự ái muội vô hạn. Tình cảm nồng nhiệt quấn quýt, không khí trong phòng lúc này như bị đốt cháy, nóng lên vài phần.

Đáng tiếc….

Tư thế này chỉ thích hợp cho những cặp đôi nam nữ đang yêu nhau.

Đột nhiên người phía sau cử động.

Một giây sau, lòng bàn tay người đàn ông sờ trán cô tiếp theo là lấy nhiệt kế điện tử đo nhiệt độ.

Thời Nhiễm còn chưa kịp phản ứng thì độ ấm sau lưng đã rời đi, bàn tay đang bị nắm chặt cũng buông lỏng ra, cảm giác giam cầm theo đó mà biến mất, phần nệm phía sau hơi lúng xuống.

Anh dậy rồi.

Nhưng rất nhanh, người đàn ông liền quay lại đứng trước giường.

“Còn hơi nóng, uống thuốc.” Ánh mắt thâm trầm nhìn Thời Nhiễm đang quay lưng về phía mình, khàn giọng nói.

Sự im lặng trong phòng đã bị phá vỡ.

Nhưng Thời Nhiễm không nhúc nhích.

“Không cần.” Cô từ chối, bình tĩnh nhắm mắt lại, giọng nói ngoại trừ sự lạnh nhạt thì không có cảm xúc dư thừa nào, không còn ủy khuất cùng chật vật tối qua càng không có sự nũng nịu lưu luyến sau khi say rượu.

Biểu cảm của Sầm Diễn vẫn như mọi khi chỉ là đáy mắt không kiểm soát được nhuộm lên vài phần nặng nề u ám.

“Tự mình uống hay anh cho em uống.” Anh không chớp mắt nhìn cô, thản nhiên nhắc nhở, “Dùng phương thức nam đút nữ uống giống như tối qua cho em uống trà giải rượu sao?”

Thuốc và ly nước tùy tiện đặt lên tủ đầu giường, cúi người về phía trước rồi cường thế áp sát tới gần cô dường như rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại bằng không, “Tối qua không cho uống đủ, em cũng không đủ tỉnh táo, bây giờ thử lại?”

Lời nói xen lẫn cảm xúc hiếm khi phát ra từ miệng anh.

Anh đến gần như vậy, hô hấp nóng bỏng, giọng trầm thấp đầy nội lực.

Vô luận là ánh mắt, động tác hay lời nói của anh đều lộ ra hai chữ —

Nguy hiểm.

“Tối qua không có!” Thời Nhiễm gần như buột miệng la lên.

Trong giây lát, ánh mắt Sầm Diễn càng thêm tối.

“Em nhớ rõ.” Không phải nghi ngờ mà là khẳng định, khẳng định tối qua tuy có say nhưng vẫn có ký ức, không phải là hoản toàn mất nhận thức.

Đôi mắt đen như mực không hề phản chiếu lại ảnh ngược của cô, Thời Nhiễm im lặng.

Cô đẩy anh ra chậm rãi ngồi dậy.

Một bên áo ngủ rơi xuống, cô cố tình trước mặt anh mà sửa sang lại sau đó một lần nữa nhìn lên, khẽ cười hỏi: “Sầm Tứ ca, anh thích tôi không?”

Đây không phải là lần đầu tiên cô hỏi câu này.

Khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần, Thời Nhiễm chỉ cần ngồi tại chỗ đưa tay là có thể ôm lấy cổ anh cho dù cả người không có sức lực gì.

“Cứ như vậy thích tôi? Cho dù tôi thích bác sĩ Kỷ thì Sầm Tứ ca cũng muốn ở lại bên cạnh tôi sao?”

Cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng trở nên quyến rũ kiều diễm như đang dụ hoặc.

Nhưng bên ngoài sự quyến rũ đó là tia lý trí lạnh lùng

Sầm Diễn thấy rõ điều đó.

Không tiếp tục kiềm chế thêm nữa, ngón tay anh vuốt ve sườn mặt cô: “Anh muốn gì, Thời Nhiễm, em biết rất rõ. Nếu như không rõ anh có thể nhắc lại lần nữa.”

Không phải nhắc lại bằng lời nói mà nhắc lại bằng cử chỉ thân mật.

Anh cùng cô thân mật nhu tình.

Hai người nhìn nhau, ai cũng không dời tầm mắt, cực kỳ giằng co, người nào dời mắt trước tiên chính là thua cuộc.

Nhưng cuối cùng, lông mi Thời Nhiễm không ngờ lại run lên.

Bầu không khí dường như thay đổi một cách nhẹ nhàng.

Cô đẩy anh ra không nhìn một lần nào nữa.

“Không phải muốn tôi uống thuốc sao?” Giọng nói có chút biến hóa khó nhận ra, tựa hồ có hơi run rẩy, cô đưa tay định cầm ly và thuốc trên tủ đầu giường nhưng người đàn ông nhanh hơn cô một bước cầm cả hai đưa tới.

Thời Nhiễm rũ mắt.

Cô trầm mặt cuối cùng cũng nhận lấy uống vào, toàn bộ quá trình không hề nhìn anh, uống xong liền nằm xuống kéo chăn che kín đầu giống như tối qua khi nghe được câu nói kia của anh vậy.

Sầm Diễn lẳng lặng nhìn cô hồi lâu.

“Anh đi tắm sau đó dẫn em đi ăn.” Trong lồng ngực có gì đó đang rục rịch, anh cố khắc chế nói.

Đương nhiên Thời Nhiễm không trả lời anh.

Anh đứng dậy, người trong tầm mắt vẫn không động.

“Đừng tự làm mình buồn bực.” Giọng nói của anh vang lên lần nữa, có hơi nặng nề.

Nội tâm trước sau luôn lo lắng cho cô vì thế mà Sầm Diễn tắm rất nhanh, lúc bước ra lại thấy Thời Nhiễm cầm áo ngủ mới đi vòng qua anh muốn vào phòng tắm.

Anh cau mày bắt lấy tay cô.

“Em vẫn còn sốt.” Anh không đồng ý.

Thời Nhiễm xụ mặt, xoay người hất tay anh ra: “Khó chịu.”

Từ góc độ của Sầm Diễn nhìn sang vừa vặn có thể thấy cô nhẹ cắn môi dưới như đang làm nũng.

Một giây sau cô đi vào “ầm” một tiếng đóng sầm cửa.

Dường như đang phát cáu.

Cô từ trước đến nay không phải người có tính khí tốt, cô đang biểu hiện sự bất mãn của mình về sự hiện diện của anh.

Nhưng giờ khắc này, trong lòng Sầm Diễn lại sinh ra vài phần cảm giác kiên định đã lâu không gặp.

Giống như đêm trước ở nhà cũ Kỷ gia, Thời Nhiễm vẫn tắm nước lạnh.

Đã là tháng mười, nước lạnh vô cùng nhưng suốt thời gian tắm cô chưa từng nhíu mày một cái, trên mặt cũng không còn vẻ lười biếng cùng tức giận chỉ là có chút bất mãn.

Chờ cô tắm xong người đàn ông đã thay bộ âu phục cắt may thủ công cao cấp đứng cạn giường chờ sẵn, thấy cô ra liền đưa túi giấy trong tay sang.

“Ở bên ngoài chờ em.” Nhìn cô thật sâu sau đó Sầm Diễn xoay người rời phòng ngủ còn thay cô đóng cửa lại.

Thời Nhiễm mở ra, đầu tiên đập vào mắt là bộ sản phẩm chăm sóc da cùng mỹ phẩm, tiếp theo chiếc váy dài đắt tiền của thương hiệu mà cô rất thích, sau đó bên dưới là nội y.

Số đo….không thể thích hợp hơn.

Ý cười đạm mạc gần như vô hình xuất hiện bên khóe môi.

Đợi cô đổi quần áo, từ tốn trang điểm sơ qua, sau đó ra ngoài đã là một giờ sau.

Người đàn ông đứng trước cửa kính sát đất nhận điện thoại công việc, nhìn thấy cô đi ra qua loa giải quyết rồi kết thúc cuộc gọi.

“Dẫn em đi ăn cháo.” Sầm Diễn đi tới nắm tay cô.

Động nhìn nhìn có vẻ dịu dàng kỳ thực vẫn rất cường thế.

Thời Nhiễm không cử động cũng không nhìn anh, tầm mắt dừng lại trên sô pha.

Túi xách cùng điện thoại di động của cô.

“Bác sĩ Kỷ đã tới, đúng không?”

Phát sốt cả đêm nên cổ họng cô có chút khàn nhưng nghe vào tai Sầm Diễn lại giống như ủy khuất cùng khổ sở nhiều hơn, mà cảm xúc lóe lên trong mắt cô rõ ràng là hồn bay phách lạc.

“Đúng.” Yết hầu siết chặt cố bình tĩnh trả lời.

Thời Nhiễm tránh thoát sự giam cầm của anh đi thẳng đến sô pha cầm lấy đồ thuộc về mình muốn mở khóa thì điện thoại tay lập tức bị người đàn ông lấy đi.

“Ăn trước.” Thái độ không cho nói xen vào.

Thời Nhiễm hạ mắt nhìn bàn tay bị anh bắt lấy.

“Sầm Tứ ca.” Cô ngẩng mặt lên, cánh tay thuận thế ôm lấy cổ anh, “Xem ra anh thật sự rất thích tôi nhỉ, không bằng…”

Cô dừng một chút, ngón tay không an phận đâm vào mái tóc ngắn ở sau cổ anh cuối cùng lại cực kỳ nhẹ nhàng lướt qua như đang chỉnh lại ngay ngắn.

Sầm Diễn cùng cô đối mặt, chờ cô nói tiếp.

Thời Nhiễm cũng nhìn anh, nở nụ cười mềm mại nói: “Tỏ tình với tôi đi, dỗ tôi vui vẻ, nói không chừng tôi có thể thích anh lần nữa.”

Thần sắc Sầm Diễn vẫn không thay đổi.

“Đi ăn chút gì đó đi.” Anh thản nhiên nói rồi nắm chặt tay cô lần nữa.

Xúc cảm ấm áp lan ra, Thời Nhiễm cúi đầu không biết nghĩ gì sau đó cười cười.

Thời Nhiễm được Thời gia sủng ái lớn lên, cô có chút kiêu căng, ví như mỗi lần bệnh đều chỉ muốn uống cháo của bác cả Tống Thanh, nhưng đây là Thanh Thành không phải Giang Thành, Sầm Diễn chỉ có lui một bước mà nhờ Từ Tùy sáng sớm chạy đi hỏi xem ở đâu bán cháo ngon nhất, anh muốn dẫn cô đến đó cùng mình ăn sáng.

Nhưng không nghĩ tới lúc cửa mở ra, Kỷ Thanh Nhượng xuất hiện trong tầm mắt.

“Nhiễm Nhiễm.” Kỷ Thanh Nhường thân mặt gọi một tiếng, tầm mắt luôn không rời khỏi cô.

Trong hành lang dài, giờ phút này chỉ có ba người họ, áp suất không khí bao phủ xung quanh cực kỳ thấp.

Thời Nhiễm khẽ cắn môi.

“Bác sĩ Kỷ…”

Kỷ Thanh Nhượng nhìn về phía Sầm Diễn, khẽ gật đầu: “Sầm tổng, tôi muốn nói mấy câu với Nhiễm Nhiễm.”

Năm phút sau.

Ba người đi vào nhà hàng của khách sạn, chẳng qua Thời Nhiễm và Kỷ Thanh Nhường cùng ngồi ở vị trí bên cửa sổ còn Sầm Diễn thì ngồi một mình ở xa.

Anh tất nhiên không nghe được hai người đang nói gì, nhưng từ góc độ của anh có thể rõ ràng nhìn thấy cảm xúc của Thời Nhiễm khi đối mặt với Kỷ Thanh Nhượng luôn là chân thật.

Hình ảnh cô tối qua cùng sáng nay hiện lên trong đầu, Sầm Diễn nghĩ một hồi đột nhiên rất muốn hút thuốc nhưng cuối cùng anh vẫn cố chịu đựng.

Anh chỉ yên lặng ngồi đó không làm gì cả, trong khoảng thời gian này có người cố tình đến bắt chuyện với anh, ngay cả dư quang cho họ anh cũng thấy phiền.

Từ đầu đến cuối tầm mắt anh chỉ chứa bóng dáng của Thời Nhiễm.

Vì vậy lúc hai người vừa nói chuyện xong đứng lên anh liền thấy.

Sau đó, Thời Nhiễm chủ động đưa tay ôm Kỷ Thanh Nhượng.

Dù cách xa một khoảng Kỷ Thanh Nhượng vẫn cảm giác rõ được tầm mắt lạnh lẽo của người đàn ông phía sau.

Anh không để tâm, nhẹ nhàng vỗ vai Thời Nhiễm gọi cô: “Thời Nhiễm.”

“Ừm?”

Kỷ Thanh Nhượng thấp giọng nói: “Vạn sự như ý, nghĩ gì được nấy.”

Thời Nhiễm nghe xong cười đến mặt mày cong cong.

Cô buông anh ra, ôn nhu nói: “Được…”

Vẫn chưa nói hết từ điện thoại trong túi bất ngờ vang lên.

Tên của Thời Ngộ Hàn nhấp nháy trên màn hình.

“Tôi nhận điện thoại trước.” Cô cùng Kỷ Thanh Nhượng chào sau đó bắt máy, lúc nói chuyện với Thời Ngộ Hàn giọng điệu của cô vĩnh viễn nhẹ nhàng vui vẻ: “Anh, sao vậy?”

Ở đầu kia điện thoại, Thời Ngộ Hàn đang đứng trong vườn hoa hút thuốc.

Nghe được âm thanh của Thời Nhiễm, động tác của anh khẽ dừng lại, đôi môi mỏng càng mím chặt thành đường thẳng.

“Anh?”

Một lúc lâu sau Thời Ngộ Hàn mới khàn giọng mở miệng nói: “Còn ở Thanh Thành? Anh nói Bùi Viễn đặt cho em chuyến bay sớm nhất, em lập tức trở về, đến nhà cũ.”

Anh dừng lại một chút ánh mắt xuyên qua cửa sổ bên cạnh nhìn đến mấy người trong phòng, sắc mặt càng lạnh thêm vài phần: “Ba em… đang nói về hôn sự của em.”

- -----oOo------