Đáp Lại Lời Yêu

Chương 23




Xúc động càng lúc càng mãnh liệt, lực đạo cầm điện thoại của Tô Thiển cũng ngày càng nặng, cô ta cực kì rối rắm đấu tranh rồi bỗng dưng nhắm mắt lại.

Tìm Tứ ca thì có thể nói cái gì?

Nói cho anh biết mình thầm mến anh nhiều năm? Hay là hỏi anh có phải anh thích Thời Nhiễm hay không?

Bất luận là vấn đề nào đối với cô ta mà nói cũng đều không làm được, sự kiêu ngạo thanh cao trong xương cốt không cho phép cô ta làm như vậy.

Nhưng mà, cô ta cũng không buông được.

Cảm giác chán nản tràn ngập toàn thân, rất khó chịu.

Cuối cùng, Tô Thiển gửi cho anh một tin nhắn

[Tứ ca, tin tức ở sân bay thực xin lỗi, sẽ không có lần sau.]

Thời gian trôi qua từng giây, cô ta không biết cả người mình đã căng thẳng cứng ngắc ngồi trên sô pha bao lâu, nội tâm đã chịu đủ bao nhiêu giày vò, cô ta chỉ biết là tin nhắn gửi đi như đã chìm xuống biển, anh chưa từng trả lời.

Sức lực toàn thân giống như bị rút cạn, cuối cùng cô ta đứng dậy, tìm ra cặp kim gài tay áo đã chuẩn bị cho anh nhưng đã không thể đưa lấy ra khỏi túi đeo bên người, sau đó giấu tận cùng bên trong ngăn kéo.

Làm xong tất cả những việc này sau đó Tô Thiển mới đăng nhập vào Weibo, hai mắt nhìn chằm chằm vào giao diện Weibo một lúc lâu, cô ta mới nhấn nút chuyển tiếp thông báo giải thích rõ việc tình yêu bí mật ở sân bay do phòng làm việc vừa đăng.

Gần như là giây sau khi chuyển tiếp xong, cô ta liền rời khỏi Weibo không muốn xem nữa.

Lúc sau Weibo vì lời giải thích của cô ta mà náo nhiệt, fan nhân cơ hội quảng bá cho bộ phim truyền hình mới sắp công chiếu cô ta cũng không biết, càng không để quan tâm.

Không ai biết hiện giờ cô ta có bao nhiêu xấu hổ cùng khó chịu.

Đương nhiên, tất cả những chuyện xảy ra trên Weibo Thời Nhiễm càng không biết, từ lúc lên đường sắt cao tốc cô đã gỡ cài đặt Weibo.

Quay trở lại căn hộ, Khương Họa đang tập yoga.

“Bạn cậu sao rồi?” Nghe được tiếng bước chân, Khương Họa cũng không quay đầu lại hỏi.

Nghĩ đến những lời ghen tị không được tự nhiên của Sầm Vi Nịnh, Thời Nhiễm không nhịn được cười cười, khẽ nhếch môi nói: “Ổn rồi, không có việc gì, chính là cô bé tính tình cáu kỉnh đã dỗ dành xong rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng như có chút ý cười bất đắc dĩ.

Kết thúc động tác trước mắt, Khương Họa xoay người nhìn thấy trong tay cô đang cầm theo một túi băng vệ sinh lớn.

“Đến kỳ?”

Thời Nhiễm theo lời nói của cô cúi đầu liếc mắt nhìn đồ vật trong tay.

“A…” Cô thuận miệng đáp lời tiện tay ném túi đồ lên sô pha, lại đem túi rác nhỏ màu đen trong đó lấy ra bỏ vào thùng rác, “Đúng vậy, cuối cùng cũng tới.”

Hai người là khuê mật hết mức ăn ý, Khương Họa tự nhiên nhìn ra được cô đang giấu diếm điều gì đó không muốn nói, cũng biết là có liên quan đến Tứ ca gì đó của cô, nhưng cô không chủ động nói, cô ấy sẽ không hỏi.

Cũng giống như cô ấy không muốn đề cập đến việc chia tay với bạn trai cũ của mình Thời Nhiễm cũng sẽ không cố chấp truy hỏi mà là dùng một phương thức khác đến an ủi cô ấy.

“Họa Họa bảo bối.” Vứt một ánh mắt quyến rũ về phía Khương Họa, Thời Nhiễm khóe môi cong lên trêu chọc cô, cố ý một cách mềm mại mập mờ, “Vậy tớ tắm trước rồi lên giường chờ cậu…”

Khương Họa không để ý, lạnh lùng thu hồi tầm mắt.

Thời Nhiễm nhất thời cười đến vui vẻ không thể kiềm nén được.

“Bảo bối?”

Không phản ứng.

“Bảo bối?”

Khương Họa không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Chân không đau sao?”

“Không đau, tối hôm qua sau khi uống thuốc là tốt rồi, hôm nay cũng không dùng sức gì, có thể chạm vào nước.” Thời Nhiễm chớp chớp mắt, bộ dáng vô cùng cảm động hận không thể lấy thân báo đáp, “Thật cảm động, vẫn là Họa Họa bảo bối yêu thương tớ.”

“……”

Nháo đủ rồi, Thời Nhiễm mới thu hồi nụ cười chậm rãi trở lại phòng ngủ cầm quần áo đi tắm rửa.

Túi băng vệ sinh kia bị cô ném trên sô pha như đã lãng quên, trơ trọi đặt ở đó, cô không nhìn cũng càng không động tới, mà lấy đồ trong căn hộ mình thường sử dụng ra dùng.

Khi nước nóng vừa phải chảy qua da, lỗ chân lông toàn thân phảng phất mở ra, Thời Nhiễm thoải mái dễ chịu cái gì cũng không muốn nghĩ mà chuyên tâm tắm rửa.

Sau đó sấy tóc, chăm sóc da…

Sau khi kết thúc toàn bộ quá trình chăm sóc đã qua một tiếng rưỡi đồng hồ.

Khương Họa ở trong phòng khách đã tập yoga xong đang trả lời điện thoại, nghe như là chuyện công việc Thời Nhiễm liền không quấy rầy, vừa ngồi xuống sô pha Thời Ngộ Hàn đã gửi Wechat tới bảo cô xuống lầu.

Bởi vì Khương Họa muốn ở lại đây nên trước khi đón Khương Họa đã đem thẻ vào cổng lúc trước của Thời Ngộ Hàn cho cô ấy, thế nên hiện tại Thời Ngộ Hàn mới không lên được.

Thuận tay trả lời được, Thời Nhiễm đứng dậy thay quần áo ở nhà sau đó nói với Khương Họa một tiếng rồi lập tức đi xuống lầu.

Thời Ngộ Hàn cũng không phải là người nghiện thuốc nặng, thỉnh thoảng phiền lòng mới hút được hai điếu, nhưng tối nay anh đã hút rất nhiều, chỉ riêng thời gian ở dưới tầng chờ Thời Nhiễm anh đã hút hai điếu thuốc.

Từ xa nhìn thấy dáng người của Thời Nhiễm anh đã dập tắt điếu thuốc.

“Nhiễm Nhiễm.” Anh vẫy tay gọi cô.

Thời Nhiễm đến gần đứng yên từ trên xuống dưới đánh giá anh: “Có chuyện gì sao ạ?”

Thời Ngộ Hàn vẫn cười như trước, nghiêng người qua từ trong xe lấy ra hai cái túi ý tứ hàm xúc nói: “Đây không phải là sợ em gái bảo bối của anh bị đói nên đưa đồ ăn khuya em thích ăn đến sao.”

Thời Nhiễm ngây ngốc không nghe ra ý trêu ghẹo của anh chỉ mỉm cười nhận lấy sau đó dùng giọng điệu rất khoa trương làm nũng: “Cảm ơn anh trai, anh thật tốt với em, em thật sự là một cô em gái hạnh phúc nhất thế giới.”

Nhìn nụ cười của cô, trong đầu lại nghĩ đến phân tích của Sầm Diễn, Thời Ngộ Hàn trong lòng đau xót rất không có tư vị, nhưng sắc mặt anh không biểu thị chút cảm xúc nào.

Hừ một tiếng, anh theo thói quen sờ tóc cô.

“Vừa gội đầu dưỡng tóc xong, không cho sờ.” Thời Nhiễm vẻ mặt ghét bỏ né tránh.

“……”

Được thôi.

Thời Ngộ Hàn không giống như trước đây cùng cô nháo, cười cười suy nghĩ hai giây giống như tùy ý nói chuyện phiếm, anh hỏi: “Đúng rồi, Khương Họa là bạn em ở nước ngoài bốn năm nay quen được sao?”

Ngày đón cô ở sân bay Thời Nhiễm đã đề cập đến Khương Họa.

Thời Nhiễm gật đầu: “Đúng ạ.”

Theo chủ đề này, Thời Ngộ Hàn thản nhiên hỏi thêm: “Lại nói chưa từng hỏi em ở nước ngoài chơi đùa cái gì? Sao anh không thấy em sử dụng thẻ tín dụng? Hửm?”

Thời Nhiễm kiêu ngạo mà nhíu mày, hừ cười: “Bởi vì em gái anh vừa làm vừa học nha nên tự nhiên không cần dùng đến thẻ tín dụng, không có cách nào, ai bảo em gái anh tự lập ưu tú đến mức khiến người khác ghen tị như vậy chứ.”

Nếu đổi thành trước kia, nghe cô tự luyến quá đáng như vậy Thời Ngộ Hàn nhất định sẽ không chút khách khí cười nhạo cô một trận.

Nhưng tối nay…

Chuyện đang nghẹn quá khó tiếp thu trong lòng làm Thời Ngộ Hàn quá khó chịu.

Giống như một tảng đá lớn, rất nặng, rất ngột ngạt.

Anh chưa bao giờ có cảm giác thế này, nhịn không được nghĩ giờ phút này cô mặt không đổi sắc vui vẻ cười đùa đến tột cùng là thật hay là giả, nếu là giả, vậy rốt cuộc cô đang giấu diếm điều gì mà đến ngay cả anh trai thân thiết nhất như anh cũng không nguyện ý tâm sự.

“Tự luyến.” Sợ cô nhìn ra cái gì, Thời Ngộ Hàn lạnh mặt ra vẻ ghét bỏ, không đợi cô nói chuyện anh lại nói, “Nếu là bạn tốt của em bằng không ngày mai mang về nhà ăn một bữa cơm, xem như là tiệc đón gió tẩy trần, cũng cảm ơn cô ấy mấy năm qua đã chiếu cố em.”

“Sao không nghĩ là em chiếu cố cậu ấy chứ?” Thời Nhiễm giả bộ ủy khuất.

Thời Ngộ Hàn thuận miệng xem thường nói: “Em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân đã là mừng lắm rồi.”

Thời Nhiễm trừng mắt nhìn anh một cái.

“Để em hỏi Họa Họa.” Cô không lập tức đáp ứng, theo sự hiểu biết của cô Khương Họa tính tình lạnh lùng như vậy hẳn là sẽ từ chối.

“Ừ.” Thời Ngộ Hàn gật đầu liếc nhìn đồng hồ trên tay ung dung nói, “Không còn sớm, anh đưa em vào trong.”

“Không cần, có vài bước mà.”

“Đưa em.”

Thời Nhiễm sau cùng cũng không cự tuyệt, tùy anh đưa.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi vào đại sảnh chung cư.

“Được rồi, anh trở về đi.” Thời Nhiễm xoay người làm bộ ghét bỏ xua đuổi, “Em…”

Lời còn chưa dứt, trước mắt lại đột nhiên tối sầm!

Tất cả đèn đều tắt trong nháy mắt, đưa tay không thấy rõ năm ngón.

Bất ngờ không kịp đề phòng.

Tựa như… tựa như…

Tim Thời Nhiễm ngừng đập chốc lát, đồng tử co chặt lại, trong vô thức chụp lấy tay người bên cạnh nắm chặt.

Hô hấp trở nên khó khăn, trong nháy mắt, cô mơ hồ có một loại cảm giác không thở nổi.

Quen thuộc lại xa lạ.

Nhắm mắt lại, nhưng động tác theo bản năng này lại lặng yên không một tiếng động khơi dậy ký ức tối tăm bấy lâu nay.

“Nhiễm Nhiễm?”

Chợt, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Là Thời Ngộ Hàn!

Giống như người đang đuối nước bắt được khúc gỗ nổi duy nhất có khả năng cứu sống, lại giống như người ngạt thở một lần nữa hít được không khí trong lành, Thời Nhiễm vội vàng mở mắt ra thốt lên: “Anh ơi!”

Giây tiếp theo, đèn sáng lại.

Ánh đèn sáng rực giống như để cho tất cả bóng tối không có nơi nào để ẩn mình.

Thậm chí, sáng đến chói mắt.

Thời Nhiễm nheo mắt, cổ họng khẽ nuốt xuống.

“Có lẽ là đứt cầu dao.” Thấy được trong đáy mắt cô phảng phất chút yếu đuối mỏng manh nhưng rất nhanh đã lặng mất, Thời Ngộ Hàn cười nói, “Không sao, không cần sợ, nhưng mà Nhiễm Nhiễm của chúng ta cũng không sợ tối, phải không?”

Móng tay lặng lẽ cấu vào lòng bàn tay in ra dấu vết, Thời Nhiễm rũ mắt che đậy ý tứ trong đáy mắt.

“Đương nhiên.” Cô tự hào nói.

Thời Ngộ Hàn hừ cười: “Được rồi, đi lên đi, vào nhà rồi thì gửi WeChat cho anh.”

“Được…” Thời Nhiễm kéo dài giọng nói, cười khanh khách chớp chớp mắt.

Cửa thang máy mở ra, cô tiến vào dùng tay ranh rỗi vung lên chào Thời Ngộ Hàn.

Rất nhanh cửa thang máy đã đóng lại, lúc ấy Thời Ngộ Hàn rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy, ý cười trên khóe môi Thời Nhiễm từng chút từng chút thu liễm lại cuối cùng biến mất.

Tim đập như đánh vào lồng ngực cô, ngón tay run rẩy, tất cả đều không khống chế được.

Thời Nhiễm quay qua nhìn mặt mình trong gương lại vô tình thấy được sự yếu ớt trong ánh mắt của bản thân, cô hít một hơi thật sâu.

Không sao đâu.

Đều đã là quá khứ rồi.

Cô ở trong lòng hết lần này đến lần khác tự nhắc nhở bản thân, chờ thang máy đến nơi, bước ra, cô không lập tức đi vào mà là xác định trên mặt mình không còn gì bất ổn có thể bị Khương Họa nhìn ra sau đó mới mở cửa vào nhà.

Lúc cửa mở ra, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới chuyện Sầm Diễn về nước đêm đó.

Gác cổng…

Mật mã…

Đều cần đổi lại.

Thời Ngộ Hàn dựa vào thân xe chăm một điếu thuốc nhưng vẫn không hút được.

Trong lòng phiền muộn, đưa điếu thuốc để lên khóe môi, anh lấy điện thoại ra gọi cho người phụ trách căn hộ này cũng là bạn của anh, cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ tạm thời ngắt điện, không có tâm trạng nói chuyện nhiều chỉ nói hai câu có thời gian cùng uống rượu liền cúp điện thoại.

Khói trắng chậm rãi bay lượn, anh trầm mặt gọi điện thoại cho Sầm Diễn.

“Là tôi.” Hiếm khi nghe được thái độ này của Thời Ngộ Hàn, cổ họng không hiểu sao thấy khó khăn cất lời, vài giây sau anh mới cố gắng nói ra những lời còn lại, “Vừa rồi… tôi nghĩ ra biện pháp thử thăm dò Thời Nhiễm.”

Thời Ngộ Hàn hung hăng hút một hơi thuốc.

“Cậu nói không đúng đến tột cùng là có ý gì?” Giọng nói căng thẳng khàn khàn anh hỏi, “Có phải đúng là những gì tôi nghĩ?”

Ngày hôm sau.

Một đêm ngủ không ngon, Thời Ngộ Hàn vốn định hẹn Thời Nhiễm ăn cơm, chưa từng nghĩ đến việc vừa gọi thì nhận được tin cô và Khương Họa đi du lịch.

Tuy rằng không yên tâm nhưng chỉ có thể chiều theo, chờ cô trở về rồi nói sau.

Công việc của Khương Họa là biên kịch, từng bị một vài diễn viên trong đoàn làm phim chụp được sườn mặt đăng lên mạng mà thu hút không ít phấn nhan, cho dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi hình ảnh đã bị xóa sạch nhưng vẫn có người hâm mộ gọi cô là thịnh thế mỹ nhân.

Tối hôm qua trước khi Thời Nhiễm xuống lầu cô nhận được một cuộc gọi công việc, có một vở kịch mang năng lượng tích cực mời cô làm biên kịch, nhưng vì lý do về đề tài, diễn viên chính và biên kịch cần phải trực tiếp đi đến bàn bạc. Đoàn đội đã phong bế huấn luyện mười ngày rồi, không thể kéo dài thêm.

Tính toán thời gian còn có vài ngày, Thời Nhiễm kiên quyết làm nũng lẫn quấy rối cuối cùng cũng làm Khương Họa động lòng dẫn cô đi chơi xung quanh thành phố.

Cho đến ngày cuối cùng, hai người mới tạm thời chia tay.

Tiễn Khương Họa đi, Thời Nhiễm cũng không lập tức trở về Giang Thành mà là ở lại thị trấn cổ của địa phương để nghỉ dưỡng, ung dung nhàn nhã, không lên mạng, không quan tâm sự đời, cũng không chủ động liên lạc với người khác.

Cho đến một ngày trước khi trả phòng cô vô tình nghe những du khách khác nói chuyện, Thời Nhiễm trả lại vé trở về Giang Thành đi đến một nơi khác.

Nhưng, cô thế nào cũng không nghĩ tới, tại đó, trong hoàn cảnh như vậy cô lại gặp phải Sầm Diễn.

Lúc đó cách đêm Sầm Diễn nói sau này sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa đã trôi qua nửa tháng.