Đột nhiên, một tiếng gào thảm trước khi chết truyền đến khiến
đám đông nghoảnh mặt nhìn lại, chính là ba tên tu sĩ hơi yếu hơn đã bị
một tên Thôn Sát đánh lén. Một đôi móng vuốt sắc bén xuyên thấu lồng
ngực người này khiến thân thể bị hủy, linh quang trên đỉnh đầu lóe lên,
đồng thời một Nguyên Anh từ đó phóng ra rồi hoảng hốt chạy theo hướng
tới phía Trấn Long trận mà đi. Nhưng đúng lúc này, tên Thôn Sát đánh lén lúc nãy lại há mồm phun ra một đạo ô quang. Ô quang này mặc dù nhìn rất bình thường, nhưng tốc độ lại cực nhanh, vừa lóe lên đã đem Nguyên Anh
bao phủ bên trong. Vừa bị ô quang bao phủ, Nguyên Anh đã như mất hết khí lực, tròng măt chuyển động lộ vẻ sợ hãi vô cùng. Trong tiếng cười điên
cuồng của Thôn Sát, hắn đột nhiên mở miệng đem ô quang bao phủ Nguyên
Anh kia nuốt vào trong miệng. Sau khi nuốt xuống Nguyên Anh kia, tên
Thôn Sát còn tham lam liếm liếm môi lộ vẻ hưởng thụ, chứng tỏ Nguyên Anh tu sĩ đối với chúng cực kỳ bổ dưỡng. Chỉ trong chốc lát mà một tên đã
gần như đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong đã bị hai con Thôn Sát liên thủ dễ dàng đánh chết, Nguyên Anh đã bị hập thu không thể tiến vào luân hồi,
điều này dĩ nhiên khiến những tu sĩ khác âm thầm lo sợ trong lòng.
Sau khi giết chết tên nhân tộc tu sĩ kia, hai con Thôn Sát liếc nhìn nhau
rồi nhằm hai hướng khác nhau mà xông tới các trận đánh khác.
Huyền Thanh Tử sắc mặt trở nên khó coi. Hắn ứng phó với hai còn Thôn Sát đã
hơi yếu thế hơn rồi, giờ lại thêm một tên thứ ba gia nhập khiến tình
hình của hắn tràn ngập nguy cơ. Nếu không phải hắn dựa vào sự mạnh mẽ
của cấm đạo thần thông so với các tu sĩ đồng cấp khác thì sợ rằng giờ đã không thể chống đỡ lại rồi. Nhưng dù đối mặt ba còn Thôn Sát vây giết,
Huyền Thanh Tử cũng vẫn còn có thể miễn cưỡng chống đỡ được. Còn một con Thôn Sát khác lại chạy tới nơi đấu pháp của tu sĩ Bắc Mang tông Khô
Sinh Tử mà đi. Khô Sinh Tử giờ đây đang sử dụng thần thông Khô Lâu Thiên Hạ của Bắc Mang tông, thần thông này sử dụng cần thả ra ba bộ bổn mạng
Khô Lâu yêu mà hắn đã đào tạo mấy trăm năm. Dưới sự trợ giúp của Khô Lâu yêu thì việc hắn miễn cưỡng ngăn cản được hai con Thôn Sát cũng không
phải là không được, hơn nữa còn không ngừng khéo léo tiến gần tới khe
đại trận kia mà đi. Khô Sinh Tử đột nhiên đánh ra một chưởng buộc Thôn
Sát trước mặt phải tránh lui, nhưng vào lúc này trong lòng hắn lại đột
nhiên nhảy dựng, đồng thời không chút do dự bước sang trái một bước
tránh thoát được một kích đánh lén của một con Thôn Sát khác. Tuy tránh
thoát nhưng áo bào cũng không còn được chỉnh tề nữa mà rách nát ra, nếu
không phải vừa rồi hắn may mắn phản ửng kịp thời thì hẳn là giờ đã trúng phải độc thủ của yêu vật rồi. Biến cố phát sinh khiến Khô Sinh tử trong lòng sinh ra tâm lý sợ hãi, ba con Thôn Sát vây giết, hắn tự nhận tuyệt đối không phải đối thủ của chúng.
- Không được, phải mau tìm đối sách rời khỏi nơi đây, nếu không dù ta có tu vi mạnh mẽ cũng khó thoát được đường chết!
Suy nghĩ chuyển động, ánh mắt hắn nhìn quanh đồng thời có mấy phần lạnh lẽo.
Nữ tu mặc giáp xanh Bách Chiến Minh kia có dáng người dong dỏng, bên ngoài lộ ra cả mạch máu li ti ẩn dưới lớp da mỏng trên cánh tay hay bắp đùi,
mặc dù không trắng trẻo như những nữ tu ăn không ngồi rồi nhưng mà nhìn
lại cũng có mấy phần nhan sắc. Giờ đây cô gái này đứng giữa không trung, thần thông đánh ra quyết đoán sát phạt, huyết sắc sát khí bên ngoài cơ
thể bay tung, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều như kiếm chém ra, uy năng
không thể khinh thường. Trước sự liên thủ của hai con Thôn Sát mà cô gái này lại vẫn có thể chiếm được thượng phong. Nụ cưới tuy có chút căng
thẳng nhưng rất có phong thái của một nữ Chiến thần.
Về phần tu
sĩ Ám Nguyệt tông còn lại thì dựa vào một thân bộ pháp huyền diệu, chân
đạp hư không đi về phía trước, mỗi một bước đạp xuống đều có tinh mang
léo lên, thật giống như chân đạp thất tinh mà đi(Tinh mang – ngôi sao),
dùng tốc độ giao chiến với yêu vật, tốc độ hiện tại đột nhiên tăng lên
hướng cái khe Trấn Long trận mà thoát ra ngoài. Hai con Thôn Sát trong
miệng phát ra tiếng gầm thét không cam lòng, mặc dù không cam lòng nhưng chúng cũng sợ hãi không dám tiến gần tới Trấn Long trận. Trấn Long trận trấn áp không gian này, lần này là tự động mở ra, cấm chế trong đó đã
vận chuyển, nếu bọn chúng dám tiến lên thì sẽ bị cấm chế oanh tạc. Nhưng mà những tên Thôn Sát này dĩ nhiên cũng biết điều đó nên đành không cam lòng mà dừng lại.
- Chư vị đạo hữu, tại hạ đi trước một bước, hẹn gặp lại tại ngoại giới.
Thủy Tinh đạo nhân nói xong không chút do dự phóng đi, thân ảnh trong nháy
mắt đã tiến vào khe không thấy gì nữa. Nếu đang ở trong Huyền Sát giới
thì bất kể lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, chỉ có rời khỏi nơi này
thì mới chân chính thoát khỏi hiểm cảnh. Về phần xoay người đi tương trọ người khác thì dù có nói ra nhưng trong lòng tuyệt không có chút ý nghĩ nào như vậy.
Cùng với tu sĩ Ám Nguyệt tông rời đi, lại có hai con Thôn Sát quay sang gia nhập vây giết các tu sĩ còn lại.
Sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, khoảng cách từ chỗ hắn tới cái khe kia chỉ
khoảng mấy trăm trượng, nếu độn quang mà đi thì chưa đến một hơi thở đã
có thể đi vào trong đó. Mặc dù trước mắt có ba con Thôn Sát cản đường
nhưng trong lòng hắn cũng chưa hề sợ hãi. Giờ đây hắn trở tay ném ra
Tiểu Chuyên, đồng thời xuất thủ trong nháy mắt. Tiểu Chuyên vừa rời tay
đã tăng thể tích lên ầm ầm đến hơn ba trăm trượng mới dừng lại, không
đợi Tiêu Thần chỉ huy đã tự động thay đổi phương hướng chạy thẳng tới
một trong ba con Thôn Sát mà trấn áp. Huyền Sát thú kia gầm nhẹ một
tiếng trực tiếp rời đi cùng Tiểu Chuyên đánh nhau, màu vàng đất cùng màu đen sát khí điên cuồng đối chọi cắn nuốt, trong thời gian ngắn chắc
chắn chưa thể phân thắng bại. Còn hai con Thôn Sát còn lại, một con mang hình dạng của một con Sư Tử mạnh mẽ, một con lại mang hình dáng của một con Hắc Báo
- Theo lời Tổ Vương thì tên nhân tộc tu sĩ đó chính
là người này, người này đã biết đên bí mất Đại Thế Giới nên nhất định
không thể để hắn còn sống mà ra khỏi nơi đây.
Con Thôn Sát có
dáng của con Sư Tử nói xong liền trong nháy mắt giơ chân lên lộ ra năm
móng vuốt sắc bén đập thẳng tới Tiêu Thần. Móng nhọn này chính là do
Huyền Sát khí tinh hóa mà thành, lại trải qua nhiều năm được yêu vật tế
luyện cẩn thận nên cứng rắn vô cùng, một số pháp bảo tầm thường trong
tay tu sĩ cũng có thể vỡ vụn dưới những móng vuốt này. Giờ đây, yêu vật
này tự tin có thể dễ dàng đem vòng bảo hộ bằng linh lực của Tiêu Thần
phá vỡ trong nháy mắt, đồng thời đem thân thể hắn xé thành phấn vụn.
Ánh mắt Tiêu Thần hiện lên vẻ lạnh lùng bước ra một bước, linh quang trên
tay hiện lên đánh ra một quyền hướng tới phía yêu vật kia. Mặc dù biết
rõ móng vuốt yêu vật lợi hại nhưng thân thể Tiêu Thần đã đạt đến trung
phẩm đạo khí rồi nên việc va chạm lần này cũng không để ý lắm.
Oanh! truyện được dịch tại 4vn.eu
Quyền trảo đối chiến, thân thể Tiêu Thần phải lui về phía sau một bước, yêu
vật kia thì phát ra một tiếng rên bi thảm, năm cái móng vuốt đối lúc
trước giờ đã mất đi một cái, bốn cái còn lại cũng hiện ra chi chít vết
nứt, tuy không có máu chảy ra nhưng chắc chắn khiến yêu vật cực kỳ đau
đớn. Sắc mặt Tiêu Thần trầm ổn, trên mặt hắn mơ hồ có hắc khí nhàn nhạt
ngăn cản việc chữa trị mấy vết máu nơi cánh tay khiến ống tay áo nhuộm
dần vì màu máu. Nhưng trong mắt Tiêu Thần vẫn bình tĩnh, nhấc chân đá về phía sau đúng lúc thân ảnh Hắc Báo của Thôn Sát kia vừa hiện lên khiến
hắn bị đá bay đi. Trong con mắt màu huyết sắc của Hắc Báo hiện lên vẻ sợ hãi, thân thể Tiêu Thần mạnh mẽ ngoài sự tưởng tượng của chúng. Hắc khí trên mặt Tiêu Thần sau một lúc liền bị mạnh mẽ tách ra, năng lực chữa
trị của thân thể nhanh chóng đem các vết thương chữa lành.
- Tu
sĩ này rất mạnh mẽ, sợ rằng chúng ta có liên thủ cũng không có khả năng
lưu lại người này, nhưng hiện tại có một đạo thần thông của Tổ Vương nơi đây thì hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Thôn Sát Sư
Tử nói xong liền mở miệng phun ra một cỗ khí chí âm màu đen. Khí này
hiện ra thành một đoàn rồi quay cuồng kịch liệt hóa thành một con mắt ,
con mắt này vừa hiện ra đã hướng Tiêu Thần nhìn đến. Bị con mắt kia nhìn tới khiến Tiêu Thần cảm giác được một cỗ nguy cơ làm cho các lỗ chân
lông của hắn dựng ngược hết cả lên. Nhưng hắn vẫn chưa có chút phản ứng
nào thì một đạo ô quang từ độc nhãn kia bắn tới, dọc đường đi của nó
thật giống như không gian bị gãy đoạn. Ô quang chợt lóe liến biến mất,
lúc hiện ra đã ở ngay trước ngực Tiêu Thần, né tránh không kịp nên ô
quang đó đã chui ngay vào trong thể nội Tiêu Thần không thấy gì nữa. Ô
quang nhập thể liền tản ra một cỗ ba động tinh thần chí âm chí hàn trong không gian nguyên thần của Tiêu Thần. Sau một hồi ba động thì hóa thành một Ma ảnh cao trăm trượng, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ,
- Khí tức quen thuộc, năm nó bảo vật mất nơi đâu, đem bảo vật giao ra đây, giao ra đây!
Cỗ sóng tinh thần kia thật vô cùng mạnh mẽ giống như đến từ tồn tại chí
thượng, vô tận uy áp khiến nguyên thần tt dù có cứng cỏi cũng không thể
phản kháng chút nào. Nhưng làm hắn sợ hãi chính là cỗ sóng tinh thần
huyễn hóa thành Ma ảnh này chính là hình ảnh thu nhỏ của tồn tại nơi thế giới tĩnh mịch quỷ dị kia!