Bình thản mở miệng, như chưa từng có bảy năm xa cách, trải qua bao nhiêu mưa gió. Giờ phút này như ở trong Lạc Vân Cốc, trong một Dược Viên êm
đềm không chút xa lạ.
Cơ Tịch Nguyệt gật đầu, mặc dù rất
cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tròng mắt vẫn khẽ đỏ lên. Miệng khẽ nở một
nụ cười khuynh thành đầy bình yên và hân hoan. Cả đời này còn có thể
cùng Tiêu Thần gặp mặt, dù một khắc sau có phải chết nàng cũng thấy thỏa mãn. Cơ Tịch Nguyệt chính là Cơ Nguyệt Vũ , bảy năm trước bị đại trưởng lão mang về gia tộc, âm thầm huấn luyện bốn năm, đổi tên thành Cơ Tịch
Nguyệt đưa về Cơ gia, trở thành viên minh châu của Cơ gia, tu vi đột
nhiên tăng mạnh, đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong. Nhưng giờ phút này đây,
nam nhân trong lòng nàng coi trọng so với nàng cũng không yếu hơn nửa
điểm. Bản thân có thể tu luyện đến mức này là nhờ có huyết mạch gia tộc, lại được gia tộc hết lòng bồi dưỡng. Nhưng Tiêu Thần là vì đâu? Cơ
Nguyệt Vũ ánh mắt nhu hòa nhìn lên nam tử trước mặt, bảy năm qua hắn
trải qua bao nhiêu lừa gạt, trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể đạt
tới tu vi như ngày hôm nay.
Tiêu Thần khẽ mỉm cười, song thủ đem Nguyệt Vũ ôm vào lòng, những lời muốn nói dường như cả hai đều hiểu cả.
Cảnh tượng như vậy rơi vào mắt đám tu sĩ Cơ gia làm dấy lên trong lòng họ
một hồi kinh tâm động phách. Giờ phút này tất cả đều sáng tỏ, Tịch
Nguyệt sư tỷ từ trước đến giờ lạnh như băng với tất cả các tu sĩ thì ra
đã có nam nhân trong lòng. Chuyện này chứng tỏ bao nhiêu nghi ngờ ảo
tưởng trong lòng mọi người, nhìn hai người ôm nhau trong lòng, bọn họ
cũng chỉ biết thầm chúc phúc cho hai người họ.
Nhưng có một người không nằm trong số đó.
Cơ Lạc Vũ khẽ cúi đầu, để tránh ánh mắt tràn ngập sát ý kia.
Cơ Tịch Nguyệt là của hắn, tuyệt đối không ai có thể cướp đi, bất kể là ai có gan cùng hắn tranh đoạt, hắn cũng tuyệt không bỏ qua cho kẻ đó. Vừa
rồi nếu không phải Tiêu Thần xuất thủ, Cơ Nguyệt Vũ rất có khả năng thất bại, nhưng lần này nhìn thấy biểu hiện nguyện ý như vậy của nàng hắn
tuyệt đối không muốn.
- Là ta ! Tịch Nguyệt sư tỷ là của ta ! Ta tuyệt đối không cho phép ai mang nàng đi, không bao giờ !.
Cơ Nguyệt Vũ nội tâm tức giận, hai nắm tay nắm chặt trong ống tay áo, móng tay cắm chặt vào da thịt, máu chảy nhỏ giọt thấm ướt ống tay áo.
Tiêu Thần khẽ ôm nàng, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi hương thơm sâu kín của người
ngọc, trong lòng cực kì bình tĩnh. Nhưng giờ phút này không kẻ nào có
thể chia cách hai người họ. Mục gia cùng hắn vốn là đại địch không chết
không thôi, giờ phút này dám tu sĩ Mục gia lại dám can đảm hướng Nguyệt
Vũ gây bất lợi, trong lòng Tiêu Thần nổi lên một tia sát ý, hắn cảm thấy vô cùng thịnh nộ.
- Sư tỷ, ngươi tạm lui ra một bên, chờ ta giải quyết những người này rồi sẽ bồi tiếp ngươi
Tiêu Thần mở miệng khẽ cười, giọng điệu ôn hòa.
Cơ Nguyệt Vũ đầu hơi gật, vẻ mặt không lộ ra nửa điểm thần sắc lo lắng,
nam nhân của nàng thế nào, trong nội tâm nàng cực kỳ rõ ràng, nếu Tiêu
Thần đã mở miệng tất có mười phần nắm chắc, điểm này nàng không bao giờ
hoài nghi. Linh quang lóe lên, thân thể mềm mại thướt tha rút ra ngoài
mấy trăm trượng, hình ảnh rơi vào mắt Cơ gia tu sĩ cao cao tại thượng,
tiêu sái vô cùng. Bây giờ với Cơ Nguyệt Vũ mà nói, Tiêu Thần là tất cả.
Đợi khi Nguyệt Vũ rời đi, Tiêu Thần xoay người, khí tức bên ngoài cơ thể đại biến, từ gió nhẹ mưa phùn thành lôi điện, khí tức lành lùng vô tận. Sát cơ kinh khủng từ trong cơ thể phát ra kinh tâm động phách, cỗ khí
tức kia bình thường lay động quanh thân, nay sát khí ngưng tụ thành
trường thương , nhắm Mục Tuấn Nhiên hướng tới.
- Tu sĩ
Mục gia, tại hạ xem ra thật đã cùng với các ngươi trời sinh đối địch.
Hôm nay các người đã tới, vậy ta liền cho các ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ
này
Tiêu Thần mở miệng, giọng nói lành lạnh, sát cơ không chút nào che giấu.
Mục Tuấn Nhiên sắc mặt trầm xuống, biến cố lần này làm cho lòng hắn kinh sợ không thôi, mắt thấy bố cục mình cực khổ bố trí mới có thể hoàn thành
lại bị một kẻ lạ mặt xông ra phá hỏng hoàn toàn. Nhưng Tiêu Thần vừa mới tiện tay một kích đem thần thông phá vỡ, hiển lộ tu vi đã khiến cho
lòng hắn âm thầm kiêng kị. Nếu ở ngoại giới, tu vi như thế còn chưa
khiến Mục Tuấn Nhiên để trong mắt, nhưng đây là trong Huyền Sát Giới,
hắn thi triển bí thuật tiến vào nên tu vi bị giới hạn, nhiều nhất chỉ có thể phát huy tu vi Nguyên Anh đỉnh, do đó kết quả thắng bại không phải
là điều mà hắn có thể dự liệu.
- Đạo hữu đến tột cùng là
ai, vì sao phải nhúng tay vào chuyện hôm nay, Mục gia ta cũng không phải là thứ mà có thể tùy tiện trêu vào.
Mục Tuấn Nhiên giọng điệu lành lạnh, trong lòng đối với Tiêu Thần hận ý càng lên đến cực
điểm, nếu không phải hắn nhúng tay vào, thì công sức nhiều năm hắn chuẩn bị như vậy đã đạt thành ước muốn.
Tiêu Thần khẽ lắc đầu :
- Tại hạ với Mục gia sớm đã là oan gia không chết không thôi, ngươi nói
như vậy càng khiến sát ý trong lòng ta thêm mãnh liệt, ngoài ra không có nửa điểm tác dụng. Hôm nay không cần nhiều lời, ta và ngươi chỉ có một
kết cục là chiến.
Mục Tuấn Nhiên nghe vậy cười lạnh, lấy
thân phận của hắn chưa từng bị khinh thị như vậy.Mặc dù bản thân chỉ có
thể phát huy đến Nguyên Anh đỉnh, nhưng bằng vào thần thông của bản
thân, hắn tự tin giết chết người này không phải là không có khả năng !!
Nghĩ tới đây, Mục Tuấn Nhiên khóe miệng lộ ra vẻ dữ tợn,
- Nếu đạo hữu muỗn tìm cái chết, tại hạ cũng không ngại tiễn ngươi một quãng đường!
Nói xong, không chút báo trước nháy mắt xuất thủ.
Tiêu Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt phát ra hàn quang. Hôm nay, Mục Tuấn Nhiên phải chết tại đây!
Một bước tiến lên phía trước, thân ảnh như gào thét tiến về phía trước, trong nháy mắt năm ngón tay đã chém xuống như đao!
Oành !!!!
Hư không rung động, đao mang trong nháy mắt ngưng tụ mà thành, hướng Mục
Tuấn Nhiên lướt tới. Đối mặt với đao mang, Mục Tuấn Nhiên cười lạnh
không dứt, ngay sau đó đánh ra một chưởng đối chiến. Hai người thần
thông xuất thủ đều đạt tới Nguyên Ảnh đỉnh phong, giờ phút này đối diện
với nhau, giằng co phát ra uy áp mạnh mẽ, khiến cho ánh mắt mọi người
quét tới không nhịn được mà sinh ra sợ hãi.
Tiêu Thần ánh mắt lạnh lùng, trong lòng chiến ý dâng trào. Đối diện với ánh mắt của
Nguyệt Vũ đang nhìn phía dưới nên hắn muốn thắng một cách nhanh gọn, hắn muốn làm cho nàng hiểu được rằng, hôm nay Tiêu Thần đã có đủ thực lực
để bảo vệ cho nàng.
Ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sát ý ngưng tụ gần như hóa thành thực chất, một bước tiến lên, thân ảnh tiến về phía trước.
Mục Tuấn Nhiên sắc mặt khẽ biễn, trong lòng cười lạnh không dứt, giờ phút
này đột nhiên phất lên, thần thông trong nháy mắt đánh tới Tiêu Thần.
Đối mặt với thần thông của người này, Tiêu Thần không phải là không có
biện pháp, tiện tay một kích phá vỡ, thân ảnh không chút ngừng lại tiến
về phía trước, khoảng cách 2 người rút lại thật nhanh.
Hừ !!!!!
Thần thông bị phá, Mục Tuấn Nhiên hừ lạnh, ánh mắt chợt đổi, tràn ngập sát cơ !!
- Tử Mang Già Thiên !( màu tím che trời)
Quát lên một tiếng, tay huy động, trong hư không vô tận tử mang nháy mắt
ngưng tụ thành, gào thét chạy thẳng tới muốn đem Tiêu Thần nuốt vào. Tử
mang thần thông chính là một đại thủ đoạn, đại thần thông của Mục Tuấn
Nhiên, uy năng vô tận, tu sĩ bị nuốt vào trong nháy mắt thân thể cùng
nguyên thần sẽ bị toàn bộ hủ thực thành tro bụi.
Tiêu
Thần đáy mắt lóe lên, mặc dù thấy được tử mang thần thông này không kém, nhưng hắn vẫn không có nửa điểm dừng lại, thân ảnh trong nháy mắt bị
cuốn vào trong đó. Muc Tuấn Nhiên chợt ngây ngốc, trong lòng chợt mừng
như điên, mặc dù không biết vì sao Tiêu Thần tự tìm đường chết như vậy,
nhưng đối với hắn mà nói thì không gì có thể tốt hơn.
-
Ha ha ha ha !! Đạo hữu đối với thần thông của bản thân cực kỳ tin tưởng, nhưng hôm nay với tử mang thần thông của ta, người thật muốn sống mà
rời đi sao! Tử mang vô cực, nghe ta hiệu lệnh! Đem thân thể cùng nguyên
thần người này toàn bộ luyện hóa cho ta !!
Phát ra một
tiếng cười dài, Mục Tuấn Nhiên toàn lực thúc dục thần thông, bầu trời
tràn ngập tử mang nhất thời kịch liệt quay cuồng, lộ ra hơi thở lành
lạnh.
Mục gia tu sĩ giờ này nhất mực hoan hô ủng hộ. Cơ
gia tu sĩ nét mặt lo lắng, nếu Tiêu Thần bị thua kết quả của bọn họ tất
nhiên sẽ rất thảm. Nhưng cho đến tận giờ khắc này, đôi mi thanh tú của
Cơ Nguyệt Vũ cũng chỉ khẽ nhăn lại, nhưng trong lòng cũng không lo lắng
lắm. Sư đệ làm việc luôn rất cẩn thận, nếu không mười phần nắm chắc thì
sẽ không lao vào tử mang này. Bất quá trong lòng cũng rất tò mò không
biết Tiêu Thần đem tử mang thần thông này phá vỡ như thê nào, dù sao vừa mới giao thủ với tử mang thần thông này nên Cơ Nguyệt Vũ tuyệt đối hiểu rõ uy lực của thần thông này, không phải thủ đoạn tầm thường có thể
chống lại.
Nhưng vào thởi khắc này, mọi người đang hết
sức chú ý thì bên trong tử mang đột nhiên bộc phát một cỗ hung sát khí,
âm lãnh tàn khốc, mạnh mẽ bá đạo xuyên thẳng tận trời. Chỉ thấy trong tử mang tối đen như mực, hung sát khí nồng nặc gần như ngưng kết thành
thực chất, sôi trào đem tử mang mạnh mẽ phá ra, thật giống như trong đó
đang cất giấu một con tuyệt thế hung thú, giờ này đang tỉnh giấc đem
thân thủ dữ tợn triển lộ thế gian.
Oanh!
Một đạo âm thanh trầm muộn phát ra từ bên trong tử mang, đồng thời đem hung sát khí đen nhánh kia nổ tung, hóa thành vô số sóng gợn điên cuồng chui vào trong tử mang khiến cho sắc trời tràn ngập tử mang chuyển sang tràn ngập màu đen, lộ ra vẻ tàn bạo vô cùng. Cỗ hung sát khí chí âm chí độc
kia giờ phút này va chạm với tử mang, đối chọi kịch liệt với nhau như
muốn đem đối phương cắn nuốt. Hung sát khí nhìn thì có vẻ thế đơn lực
bạc nhưng cùng với tử mang giao chiến lại không hề rơi xuống hạ phong,
hung hãn vô cùng.
Sắc mặt Mục Tuấn Nhiên nháy mắt biến
đổi, vẻ mặt trầm xuống, đáy mắt lộ ra vẻ kinh sợ. Hắn không biết Tiêu
Thần đên tột cùng đã dùng đến thủ đoạn nào mà có thể triệu hồi ra khí
hung sát hung hãn như vậy, phá bỏ tử mang thần thông của hắn! Giờ phút
này, hung sát khí dung nhập vào tử mang, hai bên giao chiến, hắn cảm
thấy mối liên hệ với thần thông đang bị mạnh mẽ chặt đứt, dần bị đối
phương khống chế.
Biến cố to lớn như vậy thật ngoài dự liệu của mọi người!