Hưu
Thân ảnh từ bên trong khe không gian bắn ra tiến vào
Huyền Sát giới, thân ảnh Tiêu Thần dừng lại, ánh mắt một lần nữa đặt lên trên khe không gian kia, đầy sự kiêng kị.
- Thế giới thê lương tĩnh mịch đó hẳn phải có vô số sinh linh bị giết chết mới có thể
tạo thành Hyền Sát khí kinh người như vậy, lại ẩn chứa một ma thần kinh
thiên, khe không gian thông hai thế giới này rốt cuộc chứa bí mật gì
đây?
Tiêu Thần cau mày, một lát sau cũng chỉ chậm rãi lắc đầu. Hắn vốn tưởng tu vi của mình đã đạt tới đỉnh cao của Nhân Giới,
tung hoành vô kị nhưng càng ngày càng được mở mang tầm mắt, càng phát
hiện ra mình thật nhỏ bé, thế giới này cất dấu vô vàn bí mật, tu vi của
Tiêu Thần hôm nay còn chưa có tư cách so với bọn họ.
Tiêu Thần nhìn khe không gian này thật sâu một lần, sát khí nồng nặc vẫn
cuồn cuộn tuôn ra như cũ không ngừng. Thu hồi ánh mắt, bên ngoài cơ thể
chợt lóe quang mang, thân ảnh biến mất trong màn Huyền Sát khí, không
còn tung tích.
. . . . .
Đoàn tu sĩ Cơ
gia, ở trung tâm ngoại trừ mấy tu sĩ Cơ gia bị thương ra còn có một tu
sĩ của Sa Hải Môn ở trong đó, sắc mặt người này trắng bệch, khí tức yếu
ớt, hiển nhiên bị thương cực kì nghiêm trọng. Ở bên ngoài vòng tu sĩ Cơ
gia, ít nhất cũng có trăm con Huyền Sát thú tụ tập chi chít thành một
đoàn, điên cuồng đánh giết. Nếu không phải đám tu sĩ Cơ gia có thể xếp
thành trận thế cộng thêm mỗi người lại có nhiều bảo vật thì sợ rằng đã
vô pháp duy trì tới lúc này, dù sao thì số lượng Huyền Sát thú cũng thực sự quá nhiều.
Ngọc dung Cơ Tịch Nguyệt cứng lại, đôi mắt đẹp lưu chuyển lóe ra hàn quang lạnh lẽo, nàng một thân y phục bồng
bềnh đứng trước đám người Cơ gia, đầu ngón tay lật vũ, phong khinh vân
đạm thế nhưng uy lực phát ra thì cực kì cường hãn, bất kì Huyền Sát thú
nào có can đảm nhích tới gần đều sẽ bị nàng dùng thần thông giết chết,
không có con nào chống được. Chiến đấu cường độ cao như thế đã nửa canh
giờ, Cơ Tịch Nguyệt ít nhất đã giết hơn trăm đầu Huyền Sát thú, lúc này
sắc mặt đã dần trắng bệch, hiển nhiên pháp lực trong cơ thể đã tổn hao
nghiêm trọng. Nhưng lúc này Huyền Sát thú vây giết xung quanh cũng không hề giảm số lượng, dõi mắt nhìn lại còn thấy dường như hội tụ ngày càng
nhiều. Cục diện như thế đối với tu sĩ Cơ gia thực là bất lợi tới cực
điểm.
Cơ Lạc Vũ theo sát sau Cơ Tịch Nguyệt, ra tay quyết đoán, hắn có thể không quan tâm đến sự sống chết của những tu sĩ Cơ gia khác nhưng quyết không để cho Cơ Tịch Nguyệt có nửa điểm thương tích
nào. Tu vi hắn cho dù hơi kém Cơ Tịch Nguyệt một bậc nhưng hai người
đứng ở một chỗ liên thủ nên uy năng cũng không thể khinh thường, nếu
không phải do hai người đứng mũi chịu sào, ngăn cản phần lớn áp lực thì
số lượng tu sĩ thương vong của Cơ gia còn phải lớn hơn nhiều.
- Tịch Nguyệt sư tỷ, nếu cứ thế này thì hôm nay Cơ gia chúng ta khó thoát khỏi đại kiếp, nơi này đột nhiên có Huyền Sát thú chờ đợi vây công
chúng ta, thật sự kì quặc, như có ai đó đã sắp xếp vậy. Có lẽ chuyện này có liên quan tới Thôn Sát, lúc này nếu muốn thoát hiểm được thì phải
tìm tên Thôn Sát kia để tiêu diệt trước, nếu không sức lực cạn kiệt thì
hậu quả không thể tưởng tượng được.
Cơ Lạc Vũ hạ giọng,
lời nói lộ ra sự lo lắng nhàn nhạt. Lúc này thời gian đã kéo dài, có bảy tám tên tu sĩ do pháp lực không chống đỡ nổi nên đã bị Huyền Sát thú đả thương, nhưng may mắn còn chưa có ai vong mạng.
Đôi mi thanh tú của Cơ Tịch Nguyệt khẽ nhăn lại, đôi mắt đẹp lưu chuyển, vô cùng nhanh nhạy.
- Chư vị đạo hữu Cơ gia, vì giúp tại hạ nên mới rơi vào hiểm cảnh, Vân mỗ sao có thể an lòng, xin các vị để tại hạ cùng xuất thủ chia sẻ bớt gánh nặng.
Trong đám người, tu sĩ Sa Hải môn chợt độn quang
tới bên hai người Tịch Nguyệt, Lạc Vũ, trầm giọng mở miệng, giọng điệu
nghe vô cùng thành khẩn.
Tịch Nguyệt nghe thế cũng khẽ gật đầu, nhẹ giọng bảo:
- Nếu đạo hữu có lòng thì ta cũng không ngăn cản, nhưng xin đạo hữu cẩn
thận tự bảo hộ mình, đừng để bản thân rơi vào vòng nguy hiểm.
Nói xong nàng xoay người tiếp tục ra tay ngăn cản đám Huyền Sát thú đang điên cuồng đánh sâu vào.
Ánh mắt Cơ Lạc Vũ lóe lên, ẩn chứa lãnh ý, khẽ quét qua tên tu sĩ Sa Hải
môn, mặc dù mặt ngoài lãnh đạm nhưng trong lòng hắn đang dè bỉu khinh
thường tên kia. Lấy thương thế của tên tu sĩ kia mà nói thì nếu cậy mạnh xuất thủ căn bản là tìm đường chết.
- Chỉ vì muốn Tịch
Nguyệt sư tỷ chú ý mà ngay cả tính mạng cũng không cần. Cũng tốt, chờ
thêm chút nữa ta sẽ giúp ngươi, để đám Huyền Sát thú này đưa ngươi lên
đường! Tịch Nguyệt sư tỷ là của ta, người nào cũng không thể cướp đi,
cho dù chỉ âm thầm có ý định đó ta cũng không cho phép.
Trong lòng Cơ Lạc Vũ hạ quyết tâm, thần thông phát ra càng lăng lệ nhưng không lộ ra nét dị thường nào.
Tên tu sĩ Sa Hải môn kia đứng sau hai người một đoạn, ánh mắt hắn chợt lóe
lên, một tia máu xẹt qua đáy mắt, tiếp đó hắn vung một chưởng về phía
trước. Đột nhiên khí tức trong người hắn tăng vọt, uy thế bàng bạc phá
thể trào ra, mà một thức thần thông mới thi triển đó cũng không hề hướng tới đám huyền sát thú bên ngoài mà lại hướng thẳng tới tấm lưng Cơ Tịch Nguyệt! Tên tu sĩ Sa Hải môn đột nhiên đánh lén như thế hoàn toàn nằm
ngoài ý liệu của mọi người, ánh mắt đám tu sĩ Cơ gia đều phẫn hận vô
cùng, muốn ra tay tương trợ nhưng đã không còn kịp nữa.
Nhưng khi tu sĩ Cơ gia còn đang lo lắng thì Cơ Tịch Nguyệt đột nhiên xoay
người, khuôn mặt ngưng trọng nhưng đôi mắt thu thủy vẫn cực kì bình
tĩnh, không có nữa điểm kinh hoảng, tựa như nàng đã biết trước kế hoạch
của tên kia.
Ngọc thủ trong ống tay áo vươn ra, những ngón tay trong suốt như thủy tinh nhanh chóng điểm về phía trước.
Oanh! Truyện được dịch tại 4vn.eu
Linh áp mạnh mẽ bộc phát từ nơi hai người giao thủ, khiến cho tu sĩ Cơ gia
xung quanh vội vã tránh ra. Tu sĩ Sa Hải môn kia kinh sợ, thân ảnh bị
lực phản chấn bay ra khỏi khu vực của tu sĩ Cơ gia, rơi vào trong bầy
Huyền Sát thú. Nhưng cũng thật quỷ dị, đám Huyền Sát thú đó chẳng những
không công kích người này mà ngược lại còn cúi đầu kính sợ thối lui, tỏ
ra vô cùng sợ hãi.
Tịch Nguyệt bình tĩnh, bên trong thân
thể mềm mại pháp lực ba động không ngừng, tản ra uy áp mạnh mẽ xung
thiên, hoàn toàn không có nửa điểm suy yếu như lúc trước, ánh mắt nàng
lạnh lùng nhìn tu sĩ Sa Hải Môn kia.
- Thật giỏi cho một
nha đầu tỉnh táo, nói vậy ngươi đã sớm nhìn thấu thân phận của bổn đại
nhân, thế nên mới ẩn nhẫn tìm cơ hội bức ta ra. Chẳng qua là không biết
bổn đại nhân rốt cuộc đã lộ sơ hở lúc nào nên bị tiểu cô nương đoán
được?
Tu sĩ Sa Hải môn trầm giọng thốt, tròng mắt hắn đã
dần hóa thành màu đỏ thẫm, cùng với bầy Huyền Sát thú xung quanh thực sự là độc nhất vô nhị. Cùng lúc đó khí chất trên người hắn đại biến, lộ ra khí tức hung tàn bạo ngược.
Đôi mắt Cơ Tịch Nguyệt vốn đạm bạc nhưng lúc này cũng lộ ra ý kiêng kị,
- Đạo hữu giấu diếm kĩ càng, lúc đầu ta cũng không nhận ra điều gì. Nhưng đạo hữu có lẽ không để ý, mỗi khi tu sĩ Cơ gia ta giết chết Huyền Sát
thú thì sẽ có một tia sát khí tinh thuần nhích tới gần đạo hữu, mặc dù
mỗi lần chỉ bị động nhẹ là sẽ tiêu tán nhưng như thế cũng đã đủ để hiểu
rõ mọi chuyện.
“Vốn ta cũng không nắm chắc mười phần nhưng lúc
này ngẫm lại thì có lẽ ta nên gọi đạo hữu là Thôn Sát nhỉ. Các ngươi là
thứ do Huyền Sát khí ngưng tụ lại nhưng lại có thể đoạt xá thân thể tu
sĩ khác, điều này thực nằm ngoài dự tính. Dù không biết trong chuyện này có bí mật kinh thiên gì nhưng đối với việc tu sĩ Cơ gia bắt giữ ngươi,
tất cả coi như cũng sáng tỏ rồi.
Thanh âm bình thản nhưng tràn đầy sự tự tin.
Tu sĩ Sa Hải môn im lặng trong chốc lát, tiếp theo lại cười lạnh liên tục,
- Mặc dù các ngươi đoán được chân diện của bổn đại nhân nhưng các ngươi
có thể làm gì, chả lẽ bằng mấy chục tu sĩ nhân tộc các ngươi lại mưu
toan ngăn cản chuyện của bổn nhân. Về nguyên nhân chuyện đoạt xá kia thì các ngươi không cần tò mò, đợi đến khi bổn nhân bắt được tất cả các
ngươi thì các ngươi sẽ biết được nguyên do trong chuyện đó. Lên cho ta,
bắt lấy toàn bộ đám tu sĩ này, chờ đoạt xá!
Nói xong,
những Huyền Sát thú quanh thân hắn gầm nhẹ, trong đôi mắt huyết sắc của
chúng ánh lên sự tàn bạo thú tính, thân ảnh chúng ầm ầm hóa thành lưu
ảnh lao tới. Những thứ yêu vật này mặc dù chỉ có thể dựa vào nanh vuốt
bản thân để phát động công kích nhưng thân thể rắn chắc có thể so với
pháp bảo bình thường nên lực công kích cũng không thể khinh thường. Nếu
giao chiến một mình, một con Huyền Sát thú linh trí thấp lại không có
thần thông thì không thể là đối thủ của một tu sĩ, thậm chí là một tu sĩ có pháp bảo mạnh mẽ có thể lấy một chống hai, ba con, nhưng lúc này mấy trăm con thú đồng thời công kích cường hãn, lại không sợ chết, nháy mắt đã đè tu sĩ Cơ gia xuống thế hạ phong, đám tu sĩ chỉ có thể mệt mỏi
thúc dục bảo vật cầm cự, tình huống vô cùng nguy hiểm.
Đôi mắt đẹp của Cơ Tịch Nguyệt lóe lên, hàn quang khẽ hiện nơi đáy mắt, lúc này đột nhiên nàng bước lên một bước, ngọc dung nghiêm nghị. Một cỗ khí tức tôn quý từ trong huyết mạch tản ra, quét ngang hết thảy tràn ngập
đến chân trời, lộ ra uy áp nhàn nhạt. Dưới uy áp này, Huyền Sát thú vốn
hung hãn không biết lùi bước kia bỗng nhiên cũng lộ ra sự sợ hãi trong
từng cặp mắt, thế công chậm lại, dần dần lui về phía sau.
Biến cố như thế khiến cho tu sĩ Sa Hải Môn trầm mặt xuống, tên này cảm giác
được khí tức uy áp này nhất thời cảm thấy kinh nghi. Uy áp như thế lại
khiến cho trong lòng hắn sinh ra sự sợ hãi.
Cơ Tịch
Nguyệt lăng không mà đứng, uy áp mạnh mẽ đẩy vòng Huyền Sát thú ra ngoài mấy trăm trượng, ba ngàn thanh ti phất phơ trong gió, tay áo bồng bềnh, ngọc dung tuyệt mĩ nghiêm trang, thoáng hiện sự mệt mỏi.
-Thương Nguyệt!
Môi anh đào hé mở, tiếng nói nhẹ vang lên, tất cả tu sĩ Cơ gia bao gồm cả
Cơ Lạc Vũ đều nhất tề ngẩng đầu, ánh mắt rung động mang lẫn sự kính sợ
nhìn nàng.
Ở nơi này, bên trong Huyền Sát giới, toàn bộ
không gian nồng nặc Huyền Sát khí, cho dù vòm trời lộ ra cũng chỉ là một mảnh mông lung khiến người khác nhìn không rõ. Nhưng lúc này lại khác,
thanh âm Tịch Nguyệt hạ xuống, hư không bên trên bỗng rung động, một
khỏa trăng tròn chậm rãi hiện ra, sáng tỏ bầu trời, ánh sáng vô cùng thê mỹ. Đột nhiên ở trên vầng trăng tròn đó từng tia huyết sắc hiện ra,
khiến cho cả vầng trăng nhanh chóng hóa thành một vầng trăng máu, lành
lạnh, quỷ dị, cứ thế rơi xuống!