Càn Dương đạo nhân cùng Xuyên Vân vốn đều là tu sĩ nhánh phụ của Huyền Không Môn, quan hệ giữa hai người trước nay vẫn khá tốt, lúc này
gặp nhau tất nhiên Xuyên Vân đạo nhân rất vui.
Càn Dương trên mặt lộ chút vẻ kính sợ, trầm giọng nói:
- Tại hạ được Lưu Vân tiền bối phái đến đón đạo hữu, Huyền Không Môn ta chỉ còn thiếu mỗi đạo hữu nữa là đủ.
- Lưu Vân tiền bối?
Xuyên Vân đạo nhân động tâm niệm, hiểu ra bàn tay huyết sắc kia là Lưu Vân
tiền bối tạo ra, liền cảm thấy vô cùng cảm kích, vịn vào Càn Dương đạo
nhân mà bước tới trước.
Đi được một lúc, còn cách Mẫu Phù chỉ khoảng mấy trăm trượng, Xuyên Vân đạo nhân nhìn thấy một một đoàn
mấy trăm luồng Huyền Sát Khí lớn nhỏ, mặt liền dại ra, kinh sợ hết mức.
- Này… Cái gì vậy?!
Y hoảng sợ hỏi.
Càn Dương đạo nhân sắc mặt cũng ngưng trọng, bèn nói:
- Đạo hữu đừng lo lắng, Huyền Sát Khí này là do Lưu Vân tiền bối bố trí, lát nữa ngươi sẽ hiểu.
- Sao có thể, Huyền Sát Khí này cuồng bạo vô cùng, tu sĩ muốn cắn nuốt
cũng phải vô cùng cẩn thận, chỉ sơ suất một chút cũng có thể bị sát khí
cắn trả, biến thành cỗ máy sát nhân vô tri. Lưu Vân tiền bối dù tu vi
mạnh mẽ nhưng cũng làm sao có thể luyện hóa một lúc nhiều Huyền Sát Khí
như vậy?!
Càn Dương đạo nhân lắc đầu nói:
- Tiền
bối năng lực thần thông không phải khả năng chúng ta có thể biết được,
trong chuyện này tất nhiên tự có đạo lý của nó. Được rồi, đạo hữu theo
ta tiến vào cấm chế, nhớ đi sát ta, nếu không cấm chế phát động thì hậu
quả không tưởng tượng được đâu.
Càn Dương trầm giọng nói, sau đó dẫn Xuyên Vân từng bước đi vào cấm chế, vài ba bước thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Được rồi, đã vào trong cấm chế, có tiền bối ở đây an toàn của chúng ta
coi như đã đảm bảo. Xuyên Vân đạo hữu nên nghỉ ngơi đi, tại hạ còn phải
giúp Lưu Vân tiền bối thu thập huyền châu, không tiện bồi tiếp nữa.
Càn Dương đạo nhân chắp tay nói sau đó thân ảnh biến mất.
Xuyên Vân đạo nhân còn nhiều cái mù mờ chưa hiểu thì đột nhiên từ ngoài
truyền đến một tiếng gầm, một con Huyết Sát xông vào, lập tức cấm chế
phát động công kích. Huyết Sát kia kiên trì được chốc lát thì bị giết
chết, thân thể hóa thành huyền sát khí tinh thần phiêu tán ra xung
quanh, trên mặt đất lưu lại một Huyết Sắc Châu cùng đôi chân trước. Chỉ
trong chốc lát, trước ánh mắt sợ hãi của Xuyên Vân đạo nhân, bảy tám con Huyết Sát thú lao vào bị cấm chế giết sạch. Mà Càn Dương đạo nhân lại
đang phụ trách việc thu thập những thứ còn lại sau khi Huyền Sát thú
chết đi và trong túi trữ vật.
Một lúc sau Xuyên Vân đạo
nhân mới bình tĩnh lại, nhìn về phía đoàn Huyền Sát Khí, trong lòng lại
sợ hãi thêm vài phần. Xem ra Lưu Vân tiền bối này tu vi so với tưởng
tượng của hắn còn cao hơn rất nhiều. Xuyên Vân đạo nhân chậm rãi lắc
đầu, cố hồi phục tinh thần, trở tay lấy trong túi trữ vật ra mấy viên
đan dược, xếp bằng xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết
bao lâu sau, Xuyên Vân đạo nhân thương thế hồi phục được khoảng bảy tám
phần thì đột nhiên bị một tràng âm thanh kịch liệt đánh thức. Y thu pháp lực lại, mở hai mắt ra thì bắt gặp ba con Hắc Sát xông vào cấm chế, mặc dù cuối cùng cũng bị giết chết nhưng rõ ràng cấm chế đã dần nhạt đi, có vẻ năng lượng đã hao tổn nghiêm trọng. Càn Dương đạo nhân lúc này sắc
mặt nghiêm nghị, thi triển Hư Nhiếp thuật thu lại những huyền châu, thấy Xuyên Vân đạo nhân tỉnh lại thì hô lên:
- Xuyên Vân đạo hữu nếu
thân thể đã khá hơn thì mau giúp ta đi thu thập huyền châu xung quanh,
không biết nơi này phát sinh chuyện gì mà tự nhiên rất nhiều Huyền Sát
Thú lao tới.
Càn Dương có vẻ bất an, nhưng nhìn lại phía đoàn
Huyết Sắc Khí ở phía sau thì tự nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Nơi này có Lưu Vân tiền bối, có biến cố gì có thể gây nguy hiểm cho họ chứ.
Xuyên Vân đạo nhân nghe vậy gật đầu:
- Đạo hữu ở đây, ta đi chỗ khác tìm xem.
Nói xong xuất động độn quang mà đi. Dọc theo cấm chế, đi một lúc Xuyên Vân
đạo nhân vô cùng kinh ngạc, chỉ trong chốc lát y đã lượm được mấy chục
miếng Huyền châu, hơn nữa còn rất nhiều Huyền Sát Thú còn không sợ chết
lao tới, bị giảo sát chết la liệt. Xuyên Vân đạo nhân tiếp tục đi một
vòng, gặp rất nhiều tu sĩ Huyền Không Môn cũng đang bận rộn thu thập
Huyền Châu, không ai rảnh mà nói chuyện.
- Các ngươi đừng thu thập những Huyền Châu đó nữa, mau tập hợp tới cạnh ta.
Đột nhiên lúc này một đạo âm nhàn nhạt truyền tới tai Xuyên Vân đạo nhân, y mặt hơi biến sắc, không dám chậm trễ nửa điểm vội vàng chạy tới cốc
địa.
Bá!
Cốc địa này chưa đầy ngàn trượng, năm tu sĩ Huyền Không Môn trong nháy mắt xuất hiện, ánh mắt kính sợ
nhìn về phía đoàn Huyền Sát khí. Giờ phút này một bóng người từ trong
Huyền Sát Khí đi ra, sắc mặt trầm tĩnh ôn hòa, nhưng sát khí tỏa ra từ
cơ thể đủ để khiến người người khiếp sợ. Mà bóng người vừa xuất hiện
đoàn Huyền Sát Khí cũng dần tan rã.
- Vãn bối tham kiến Lưu Vân tiền bối!
Xuyên Vân đạo nhân cùng bọn Càn Dương đạo nhân kính cẩn thi lễ, lúc này nhìn
thấy sơ qua được thực lực của Lưu Vân tiền bối họ không thể không kinh
sợ.
Tiêu Thần khẽ gật đầu nói:
- Nơi này Huyền Sát Thú gia tăng là do có chút dị biến, bổn tọa sẽ giết toàn bộ đám Huyền
Sát Thú này, nếu còn tu luyện ắt sẽ lại hấp dẫn bọn Huyền Sát Thú tới
tiếp, các ngươi ở trong này chờ, nếu không cần thiết thì đừng đi đâu để
tránh nguy hiểm.
- Vâng, mọi chuyền đều theo lời tiền bối.
Tiêu Thần gật đầu hài lòng, tay khẽ phất lên, giải khai cấm giới xung quanh, để toàn bộ Huyền Sát Thú ở ngoài tự do tràn vào.
Hống! Hống!
Cấm chế biến mất, tiếng gầm thét cuồng nộ từ khắp xung quanh ập tới. Đám
Xuyên Vân đạo nhân cũng bị tràng cảnh này dọa cho kinh sợ, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải Tiêu Thần còn đang đứng bên cạnh thì đã sớm bị dọa cho bỏ chạy. Mấy trăm Huyền Sát Thú thực lực tương đương Nguyên Anh tu
sĩ cùng nhau xông tới đâu phải chuyện đùa.
Tiêu Thần vẫn
không đổi sắc, chầm chậm nhắm mắt lại, tới khi toàn bộ Huyền Sát Thu tới gần, hắn chợt trừng mắt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng vô cùng. Phất tay
một cái, cấm chế vừa bị phá giải chợt khôi phục lại bao quanh tu sĩ
Huyền Không Môn, bản thân thì lóe lên độn quang lao thẳng vào đám Huyền
Sát Thú.
Huyền Sát Giới cũng không phải là quá vững chắc, tu vi trên Bất Trụy đều có nguy cơ gây hư hỏng. Nhưng Tiêu Thần tu vi
bản thân mới chỉ là song anh trung kỳ, mặc dù sức chiến đầu ngang với
Bất Trụy sơ kỳ nhưng cũng không phải Bất Trụy chính thức nên mới có thể
tiến vào Huyền Sát Giới. Nhưng dù vậy bản thân Tiêu Thần cũng luôn khống chế sức mạnh không phát ra uy lực của Bất Trụy cảnh giới.
Ầm!
Tiêu Thần thân ảnh nhanh như chớp, một tay xách cổ hai con Huyền Sát Thú,
dùng sức bóp nát rồi ném đi. Lại khẽ nghiêng người né một vuốt, một
quyền đấm ra nát đầu một con Huyền Sát Thú khác khiến chúng trong nháy
mắt bị mất mạng.
Dựa vào thân thể cảnh giới Trung phẩm
đạo khí, Tiêu Thần chỉ dùng tay không cũng đủ, giờ lại thêm pháp lực
Nguyên Anh đỉnh phong, lực chiến đấu trở nên vô cùng hung hãn, mặc dù
chưa phải Bất Trụy cảnh giới nhưng giết hết bọn Huyền Sát Thú này cũng
không thành vấn đề.
Ầm ầm!
Tiêu Thần dáng
như Thần Long, mạnh như Mãnh hổ, khí tức bá đạo cuồng ngạo trong cơ thể
phát ra mạnh mẽ, lại thêm sát khí lúc trước luyện hóa từ Huyền Sát Khí,
lúc này toàn thân giống như một chiến thần hạ phàm đứng trước một đám
chuột. Ngay cả Âm Sát vốn cực kỳ khó giết, cũng chỉ cần một ý niệm là đủ để hình thần câu diệt. Thỉnh thoảng lắm mới có một con Huyền Sát Thú
cào được mảnh áo của Tiêu Thần rồi cũng về với cát bụi luôn.
Cuộc chiến chỉ trong giây lát, toàn bộ mấy trăm Huyền Sát Thú bị giết không còn một con.
Tiêu Thần thu tay, sắc mặt nhẹ nhàng bình tĩnh hạ xuống.