Tần Huy cau mày, thần thức đảo qua nhận thấy được tu vi của nam nhân
lạnh lùng này không dưới hắn, lập tức thu lại cước bộ, trầm giọng nói:
- Nguyệt Hoa Tông làm việc, đạo hữu nếu không muốn rước lấy phiền toái, kính xin tránh ra.
Lão Tôn đầu đem Tiểu Quân che ở phía sau, trên trán toát ra chi chít mồ hôi hột, giờ phút này ánh mắt hướng nam nhân lạnh lùng, nhất thời lộ ra vô
tận ý cảm kích.
- Vãn bối đa tạ tiền bối xuất thủ. Truyện được dịch tại 4vn.eu
Nam nhân lạnh lùng khẽ gật đầu, lần đầu mở miệng nói:
- Nếu đã thu linh thạch của các ngươi, ta tất nhiên phải bảo vệ cho các
ngươi an toàn. Chuyện hôm nay nếu ta không có gặp phải cũng không sao,
nếu đã gặp Lãnh mỗ ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không để cho người ta đả
thương ngươi.
Người này tính tình lạnh lùng, mở miệng cũng là
lạnh băng băng không có chút hơi ấm nào, nhưng giờ phút này Tôn lão đầu
nghe tới cũng là cảm kích không thôi.
Tần Huy nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt âm trầm, lạnh giọng nói:
- Đạo hữu chớ để nhất thời kích động mà nhúng tay vào chuyện hôm nay, nếu không là tự rước lấy họa, chớ nên trách tại hạ không có nhắc nhở. Trước mắt nếu tránh ra, chuyện hôm nay Nguyệt Hoa Tông xem như không có phát
sinh, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Trong khi nói chuyện, mấy
tên tu sĩ Nguyệt Hoa Tông phía sau khẽ tiến lên, tu vi cũng đều là cảnh
giới Kim Đan, khóe miệng cười lạnh, mặc dù nam nhân lạnh lùng tu vi mạnh mẽ, nhưng mấy người bọn hắn liên thủ tự nhiên là nắm chắc thắng lợi
- Lãnh mỗ làm việc cũng không vọng động, hôm nay thả bọn họ rời đi, ngày
sau cùng ta không có liên quan. Nhưng trước mắt, các ngươi không được
làm khó.
Nam tử lạnh lùng mở miệng, giọng điệu lạnh như băng, khuôn mặt không chút biểu tình, nhưng lại rất có lực chấn nhiếp.
Trong lòng Tần Huy biến đổi, tiện đà cười lạnh liên tục,
- Nếu như đạo hữu đã muốn tự tìm phiền toái, vậy tại hạ sẽ thành toàn cho ngươi. Bản thân ta muốn nhìn, ở bên trong Nguyệt Hoa thành, ngươi như
thế nào có thể bảo vệ được hắn!
Nói xong, người này không có chút nào báo trước, trong nháy mắt xuất thủ, uy áp của tu sĩ Kim Đan toàn bộ bộc phát, đồng thời trong miệng quát khẽ,
- Chư vị sư đệ cùng xuất thủ, tốc chiến tốc thắng, bắt giữ người này giao nộp tông môn xử lý!
Phía sau Tần Huy, mấy tên tu sĩ Nguyệt Hoa Tông đồng thời xuất thủ, hướng nam tử lạnh lùng kia bao vây lại.
Đối mặt mấy tên tu sĩ đồng cấp vây quanh, sắc mặt nam tử lạnh lùng cũng
chưa từng phát sinh nửa điểm biến hóa, hừ lạnh một tiếng trong nháy mắt
xuất thủ.
Nhanh!
Nhanh cực kì!
Mọi người chung
quanh chỉ cảm thấy hoa mắt, thân ảnh người này đã trong nháy mắt biến
mất, lần nữa xuất hiện đã ở phía sau một gã tu sĩ Nguyệt Hoa Tông, một
chưởng chụp xuống. tu sĩ Nguyệt Hoa Tông kia lộ vẽ khiếp sợ, chưa kịp có nửa điểm phản ứng thì thân thể đã đột nhiên cứng đờ, ầm ầm ngã xuống
đất. Đường đường Kim Đan tu sĩ, lại không thể làm ra nửa điểm phản ứng,
liền triệt để bị chế trụ.
Bá! Bá!
Tốc độ nam tử lạnh lùng
nhanh như sét đánh, chỉ vài lần xuất thủ đã khiến mấy tên tu sĩ Nguyệt
Hoa Tông không kịp xuất thủ mà đã bị đánh ngã, duy nhất chỉ còn lại một
người là Tần Huy.
Ánh mắt Lưu Vân ngưng lại, nhìn lên trên người nam tử lạnh lùng , không khỏi có một chút kinh ngạc.
Nhưng vào thời khắc nam tử lạnh lùng xuất thủ, Tần Huy mặc dù không có sức
phản kháng, nhưng trên người rõ ràng có phòng ngự chi bảo, giờ phút này
tự động tế ra, đem công kích người này đỡ lấy. Sắc mặt Tần Huy trắng
bệch, nhìn mấy tên đồng môn ngã xuống đất sống chết không rõ, trong lòng tự nhiên sợ hãi không dứt, lập tức thét lên chói tai, trong tay xuất ra một hạt châu rồi đột nhiên ném về phía chân trời.
Ánh mắt nam
nhân lạnh lùng lóe lên, một cái phi châm trong nháy mắt bắn ra, bắn vào
viên châu kia. Nhưng dù vậy, vẫn không thể ngăn trở vật này nổ tung.
Viên châu nổ tung, hóa thành hai chữ "Nguyệt Hoa " trôi nổi trên không,
chính là phương thức truyền tin lúc nguy cấp của đệ tử Nguyệt Hoa Tông.
Sắc mặt nam tử lạnh lùng khẽ biến, chân mày trong nháy mắt nhăn lại, đây là lần đầu tiên bộ mặt hắn có động tác này.
Sau một khắc, bên trong Nguyệt Hoa Thành liền có một đạo khí tức mạnh mẽ
trong nháy mắt bộc phát, làm cho phía chân trời bỗng nhiên âm u.
- Người phương nào dám can đảm giương oai trong Nguyệt Hoa thành, thật sự không muốn sống sao?
Thanh âm chưa dứt thì một đạo độn quang đã phá vỡ không gian gào thét mà đến, độn quang thu liễm lộ ra trong đó một lão giả sắc mặt âm lãnh.
Tần Huy thấy người, nhất thời trong lòng bình tĩnh, vội vàng tung mình quỳ gối,
- Đệ tử tham kiến sư tôn! Người này làm tổn thương nhiều tu sĩ Nguyệt Hoa Tông, hiện tại sống chết không rõ, kính xin sư tôn mau xuất thủ bắt giữ người này.
Người tới đạo hiệu Thiên Tuyệt, chính là một trong
hai vị trưởng lão của Nguyệt Hoa Tông, tu vi đạt tới cảnh giới Nguyên
Anh trung kỳ đỉnh phong.
- Ở trong Nguyệt Hoa thành, làm tổn
thương đệ tử Nguyệt Hoa Tông ta, xem ra tiểu tử thật không để Nguyệt Hoa Tông ở trong mắt! Hôm nay lão phu phải xuất thủ dạy dỗ cho ngươi biết
được như thế nào là trời cao đất rộng!
Thiên Tuyệt đạo nhân từ
trước đến giờ luôn luôn bao che khuyết điểm, mặc dù biết được chuyện hôm nay có lẽ có ẩn tình, nhưng hắn cũng không quan tâm. Nếu đã làm tổn
thương đệ tử Nguyệt Hoa Tông thì dĩ nhiên phải vì vậy mà trả giá thật
nhiều!
Uy nghiêm tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bộc phát khiến đông
đảo tu sĩ nơi này săc mặt tất cả đều trắng bệch chật vật lui về phía
sau.
Tạ lão đầu biểu lộ vẻ chua sót che chở Tiểu Quân lui về phía sau, tránh để cho nàng bị uy áp làm thương tổn. Lưu Vân khẽ cau mày,
giờ phút này tiến lên một bước ngăn ở trước người Tiểu Quân, Tạ lão đầu
nhất thời đưa tới một ánh mắt cảm kích.
Nam nhân lạnh lùng cau
mày, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, nhưng trong đôi mắt vẫn như cũ một vẻ
lành lạnh, cũng không lộ ra nửa điểm sợ hãi.
- Hừ!
Uy áp
cũng không chấn nhiếp được nam nhân lạnh lùng , trên mặt Thiên Tuyệt đạo nhân lộ vẻ âm trầm, giờ phút này hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung lên
chụp xuống. Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ tùy tiện ra tay một kích như vậy
tuyệt đối không phải là thứ Kim Đan tu sĩ có thể thừa nhận. Sắc mặt nam
tử lạnh lùng khẽ biến, không dám đối chiến, dựa vào tốc độ chợt lóe lên
màtránh thoát, thân ảnh trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Thiên Tuyệt đạo nhân cau mày, tiểu tử kia thân ảnh đột nhiên biến mất trước
mắt. Nhưng vào thời khắc này, sau lưng người này lông măng đột nhiên
dựng lên, đúng là làm cho Thiên Tuyệt trong lòng sinh ra vô tận hàn ý,
quay đầu lại vừa kịp bắt gặp một đôi mắt lạnh như băng. Nam nhân lạnh
lùng chẳng biết lúc nào chuyển tới phía sau người này, trong tay cầm một thanh chủy thủ nhỏ nhắn hướng sau lưng Thiên Tuyệt đạo nhân hung hăng
đâm vào.
Chủy thủ cùng vòng bảo hộ do pháp lực tạo thành chạm
nhau, vòng bảo hộ rốt cuộc vẫn không cách nào ngăn cản, dễ dàng bị phá
vỡ đem đạo bào xé rách.
Thiên Tuyệt đạo nhân kinh sợ, pháp lực
trong cơ thể bạo liệt, trong nháy mắt đem nam tử lạnh lùng bức lui, sắc
mặt âm trầm như nước, trong mắt sát cơ tung hoành. Dưới sự khinh thường, hắn đã bị một gã Kim Đan tu sĩ làm cho chịu thiệt, đạo bào trên người
rách rưới, vô cùng nhục nhã!
- Tiểu bối, ngươi đáng chết!
Thiên Tuyệt đạo nhân nổi giận, giờ phút này tu vi toàn bộ bộc phát, toàn lực
xuất thủ, áo bay phần phật, khí thế cũng có chút kinh người.
- Ngã cho ta!
Uy áp Nguyên Anh trung kỳ đánh xuống, thân thể nam nhân lạnh lùng hơi cứng lại, chân mày trong nháy mắt nhíu lại. Mặc dù thân thể cứng nhắc, thời
gian trì hoãn cực ít, nhưng đối với Nguyên Anh tu sĩ mà nói, cũng đủ để
bọn họ xuất thủ thần thông.
Thiên Tuyệt đạo nhân cười lạnh, tiếp
theo trở tay, linh lực trong không gian ngưng tụ hóa thành một bàn tay,
trong nháy mắt đem nam nhân lạnh lùng giam cầm ở bên trong.
- Tiểu bối, hôm nay lão phu nhất định phải cho ngươi biết được, dám cùng Nguyệt Hoa Tông đối địch là ngu xuẩn bực nào.
Độn quang lóe lên, thân ảnh Thiên Tuyệt đạo nhân xuất hiện bên cạnh nam nhân lạnh lung,
- Lão phu năm đó giết chết một gã ma đạo tu sĩ, từng tình cờ nhận được
một ma đạo bảo vật, âm độc vô cùng, cắn nuốt nguyên thần tu sĩ, làm cho
người ta đau đớn mà chết. Vật này lão phu giữ lại đến nay, hôm nay liền
lấy ra dùng trên người tiểu bối ngươi, cũng là giết một người răn trăm
người, cho thấy uy nghiêm của Nguyệt Hoa Tông.
Đang khi nói
chuyện, người này trở tay từ trong túi trữ vật lấy ra một bình ngọc,
toàn thân đen nhánh, nhìn thật kỹ bình ngọc này thật ra là do ôn ngọc
chế thành, hơi mờ, màu đen trong đó chính là một loại sâu độc, mặc dù
đang hôn mê, nhưng cũng làm người ta sởn hết cả gai óc.
Thiên Tuyệt đạo nhân cười dữ tợn, đang muốn động thủ, nhưng vào thời khắc này, trong sân cũng truyền đến một tiếng cười ôn hòa.