Tiêu Thần khoanh chân ngồi như vậy đã qua ba ngày, tới tầng thứ chín
trăm chín mươi chín thì gặp phải lực cản vô tận, không cách nào vượt
qua, thậm chí tình hình càng lúc càng xấu. Vào thời khắc này, Tiêu Thần
chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như trước, không hề có nửa
điểm kinh hoảng.
- Bậc thang cuối cùng này mặc dù có chút kỳ
quái, nhưng nhất định không phải là không có cách bước qua. Nhìn năng
lượng phiêu tán như thế này, đừng nói là ta, cho dù là toàn bộ Bất Trụy
hậu kỳ cũng khó mà vượt qua được. Trong chuyện này nhất định có chỗ kỳ
quái.
Tiêu Thần sắc mặt có chút khó coi, hắn suy nghĩ hết ba
ngày, quan sát tỉ mỉ, nhưng vẫn không phát hiện điều gì, nếu trì hoãn
thêm sợ rằng hôm này phải lùi xuống thang thôi. Hao phí thời gian hơn
tháng trời làm sao chấp nhận chuyện như vậy, nhưng rốt cuộc làm sao mới
bước đến bước cuối cùng được đây?
Tiêu Thần cau mày, mặc dù tinh
thần đã mệt mỏi, nhưng giờ phút này trong đôi mắt vẫn lóe lên vô số cấm
chế phù văn, cố gắng tìm ra phương pháp phá giải. Thời gian trôi qua,
tốc độ hiện ra các đạo phù văn càng lúc càng nhanh, sắc mặt hắn cũng
càng nhợt nhạt, càng về sau càng chuyển hẳn sang màu xám nhạt.
- A? Không đúng, mới vừa rồi dù chỉ trong một cái chớp mắt nhưng chắc chắn bậc đá này đã lộ ra gì đó bất thường.
Tiêu Thần đột nhiên dừng lại, cẩn thận cảm ứng, nhưng cái tia khác thường đó dù thế nào cũng không xuất hiện nữa.
- Cảm giác trong nháy mắt đó chắc chắn là thật, hơn nữa chắc chắn liên
quan tới cách bước lên tầng cuối cùng này, chắc chắn nó phải xuất hiện
lần nữa!
Tiêu Thần nhắm mắt, lần nữa tiến vào trang thái minh tưởng, bình tâm chờ đợi.
Một lúc lâu sau, cảm giác quen thuộc kia thực sự lại xuất hiện, lần này
Tiêu Thần đã chú ý nên cảm giác rõ ràng hơn vài phần. Nhưng hắn cũng
không quá để ý, vẫn như một lão tăng nhập định.
Năm canh giờ sau, Tiêu Thần trên mặt lộ vẻ do dự, giờ phút này mặc dù hiểu ra một chút
nhưng cũng không nắm chắc hoàn toàn. Nếu có sơ suất gì thì hậu quả không thể tưởng tượng, nhưng mấu chốt là nguyên thần pháp lực của hắn đã khô
cạn, hắn không còn thời gian để tiếp tục tìm hiểu nữa.
- Tả Mi
Đạo Tràng này quỷ dị vô cùng, trong đó chắc hẳn ẩn chứa một kỳ duyên tạo hóa, nếu rút lui thì ngày sau chắc chắn sẽ phải hối hận! Hơn nữa, trong lòng ta có dự cảm, kỳ duyên nơi này tuyệt không tầm thường, lúc này lùi bước nhất định sẽ phải hối hận cả đời. ( câu này lặp bên trên nhưng mà
vừa rồi là suy nghĩ, còn đây là lời tự sự của nhân vật)
Một lát
sau, Tiêu Thần ánh mắt cô đọng, lộ ra vẻ kiên quyết, Tu Chân giả là
nghịch thiên mà đi, cần có kinh nghiệm từ đại nguy cơ mới có thể thu
được đại tạo hóa, lúc trước ở trong lúc sinh tử gian nan, nếu ta chùn
bước thì liệu có ngày hôm nay!
Vươn người đứng dậy, mặc dù cơ thể suy yếu nhưng hắn vẫn cố đứng thẳng lưng, chậm rãi nhắm hai mắt, chờ
cảm giác quen thuộc kia xuất hiên.
Đến rồi!
Tiêu Thần bỗng mở mắt, chân bước tiếp một bước, nặng nề đạp lên bậc cuối cùng.
Ầm!
Cả ngàn bậc thang nhất tề rung chuyển, áp lực hủy thiên diệt địa đổ ập
xuống, một khi đổ xuống thì Tiêu Thần ắt phải chết không thể nghi ngờ.
- Sai lầm ở đâu?!
Tiêu Thần sắc mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng, trên đời
chẳng có gì là hoàn hảo, nhưng nếu cứ như vậy mà chết đi, hắn không cam
lòng! Giống như cảm nhận được ý nghĩ của Tiêu Thần, áp lực kia ngay
trong lúc chạm vào cơ thể hắn lại đội nhiên tiêu tán như mây khói, mà
cùng lúc đó áp lực tràn ngập trong cầu thang cũng biến mất.
Thời khắc sinh tử qua đi, Tiêu Thần khẽ buông lỏng, rốt cuộc không ngăn nổi
sự mệt mỏi, ý thức dần mờ đi, cuối cùng miễn cưỡng bước được bước chân
còn lại lên cầu thang, sao đó thì hoàn toàn hôn mê.
Trong lúc Tiêu Thần hôn mê thì đại môn trong Tả Mi Đạo Tràng mở ra một khe nhỏ, sau đó một thân ảnh rụt rè từ trong đó bước ra.
…….
Tại nơi nào đó, một tu sĩ trẻ nằm trên giường, đang ngủ say, trên người đắp chiếc chăn bằng gấm, góc chăn gấp cực kỳ tiện lợi không khiến người ta
có cảm giác bị đè nén.
Gian phòng không lớn, ánh sáng vừa phải,
bố cục tinh tế, từ chi tiết căn phòng có thể nhìn ra chủ nhân nơi đây
tâm tư cực kỳ tinh tế tỉ mỉ.
Lúc này ngón tay tu sĩ trẻ khẽ nhúc
nhích, sau đó lại bất động. Một lát sau hai mắt mới khó khăn mở ra, lộ
vẻ cẩn thận, quét qua một vòng, không cảm thấy nguy hiểm mới thở phào
một hơi.
Tu sĩ này chính là Tiêu Thần.
- Đây là đâu?
Tiêu Thần cau mày, ngay sau đó vươn người đứng dậy, trải qua nghỉ ngơi nên
pháp lực cơ thể đã khôi phục hoàn toàn, quần áo trên người không ngờ đã
bị thay đổi, lúc này hắn đang mặc một bộ đạo bào màu bạc rất sang trọng, mặc dù hơi rộng nhưng chạm vào lại thấy mát mẻ ôn hòa, trên đó có những sợi tơ kim ngân ti đan thành vô số đường vân huyền ảo bí ẩn, có chút gì đó âm u.
Tiêu Thần lại nhìn thấy túi trữ vật vẫn còn nên trong lòng cũng an tâm hơn, đẩy cửa bước ra ngoài. Lúc này ngoài sân có tiếng bước chân vang lên, Tiêu Thần ngẩng đầu lên liền bắt gặp một thân ảnh yểu điệu nhỏ nhắn bước tới.
Tiểu nha đầu chừng mười ba mười
bốn tuổi, mặc y phục cung nữ, tay áo rộng đón gió phần phật. Thắt lưng
bị bó chặt, phía dưới là chiếc quần dài màu vàng nhạt. Mái tóc buộc lên
gọn gàng bằng sợi dây xâu ngọc, đường tuyến làm bằng sợi tơ tằm sáng
bóng, gương mặt tuyệt mĩ, cái mũi nhỏ xinh, lông mày cong cong, đôi môi
anh đạo chúm chím.
Mặc dù nhỏ tuổi, nhưng có thể tưởng
tượng sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước
nghiêng thành. Thấy Tiêu Thần, tiểu nha đầu có chút khẩn trương, đôi mắt tròn long lanh lộ vẻ ngại ngùng, mấy ngón tay ngọc đan vào nhau, mặt
phấn ửng hồng khẽ cúi xuống không nói câu nào.
Tiêu Thần đần mặt ra, người tới là một tiểu nha đầu khiến hắn hơi ngạc nhiên, song lại cực kỳ an tâm. Trầm lặng một hồi bèn hỏi:
- Xin hỏi có phải là tiên tử ra tay cứu giúp, Tiêu Thần trong lòng vô cùng cảm kích !
Tiên tử, có lẽ chỉ có từ này mới có thể hình dung vẻ đẹp của tiểu nha đầu,
là một tiểu tiên tử khiến người ta không nỡ gây cho dù chỉ một chút
thương tổn.
Tiểu nha đầu nghe vậy có chút hoảng sợ, liên tục xua tay nói:
- Thiếu cung chủ quá lời, nô tỳ chẳng qua là hạ nhân, làm sao có thể gọi như vậy!
Dứt lời liền bất ngờ quỳ rạp xuống, thân thể hơi run run.
Thiếu cung chủ?
Tiêu Thần cau mày, xưng hô này hắn tất nhiên không hiểu, nhưng thấy nha đầu kia hoảng sợ như vậy, trong lòng cũng không nỡ.
- Ta nào phải thiếu cung chủ của tiên tử, tiên tử cũng không phải cung
kính với ta như vậy, xin nói cho tại hạ nơi đây rốt cuộc là nơi nào?
Tiểu nha đầu rụt rè ngẩng đầu, thấy Tiêu Thần sắc mặt ôn hòa, lúc này mới cẩn thận đứng lên, cung kính nói:
- Thiếu cung chủ vượt qua khảo nghiệm mà lão cung chủ bày ra, dĩ nhiên là thiếu cung chủ rồi! Chỉ là có nhiều chuyện nô tỳ cũng không rõ lắm,
nhưng Thụ bá nhất định biết. Nhưng người hiện tại có chút việc riêng
không có mặt, mới vừa rồi là ông ấy nói cho nô tỳ biết thiếu cung chủ đã tỉnh, mới để nô tỳ tới đây.
- Thụ bá? truyện được dịch tại 4vn.eu
Tiêu Thần hơi ngẫm nghĩ, khoát tay nói:
- Làm phiền nàng dẫn đường, Tiêu Thần ta cũng có nhiều chuyện muốn hỏi.
Tiểu nha đầu nghe vậy vội chỉnh đốn y phục đứng lên thi lễ, đôi mắt long lanh lén liếc Tiêu Thần một cái rồi đi trước dẫn đường.
Trên đường, ánh mắt Tiêu Thần quét qua khắp xung quanh, nhìn thấy tòa cung
điện hoa mỹ kia, trong đầu liền suy nghĩ tới cái gì đó. Tiểu nha đầu
ngoan ngoãn đi phía trước, thỉnh thoảng lén quay lại nhìn trộm Tiêu
Thần. Khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng đỏ, thực khiến Tiêu Thần có chút
buồn bực, không thể làm gì hơn là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, coi như
không biết.
Một lát sau, hai người đi qua một vòm cầu tiến vào
một vườn hoa, kỳ hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, gió nhẹ phơ phất thổi
hương tới thơm ngát làm người ta cảm thấy trong lòng dễ chịu. Trong hoa
viên có một gốc cây hòe hai người lớn ôm không hết, không biết đã sinh
trưởng bao lâu, nhưng cành lá vẫn rậm rạp tràn đầy sức sống.
- Lão nô Hòe Thụ Tinh, không thể tự mình nghênh đón thiếu chủ, xin thiếu chủ tha tội!
Tiêu Thần ánh nắt rơi lên trên người lão đầu, chắp tay nói:
- Tiền bối quá khách khí rồi, Tiêu Thần trong lúc vô tình xông vào nơi đây, nếu có chỗ nào đắc tội xin bỏ qua cho.
Cũng dễ hiểu tại sao Tiêu Thần cung kính như vậy, lão đầu này là một Bất
Trụy tu sĩ hậu kỳ, thực lực rất hùng hậu, mặc dù thu liễm khí tức nhưng
vẫn lộ ra chút ba động bá đạo, làm người ta không dám khinh thường.
- Thiếu cung chủ chớ nói như vậy, lão phu chết mất!
Hòe thụ tinh sắc mặt kích động đáp lễ, thật sự không giống giả dối.
Tiêu Thần cau mày, vì sao tiểu nha đầu và lão đầu này đều gọi hắn là thiếu cung chủ, điểm này thật kỳ quái.
Hòe Thụ Tinh thấy vậy bèn nói:
- Chắc thiếu cung chủ lúc này còn nhiều nghi vấn, vậy mời ngài ngồi xuống, lão phu sẽ giải thích.
Tiêu Thần cũng không cự tuyệt, gật đầu ngồi xuống, tiểu nha đầu và lão đầu thì kính cẩn đứng bên cạnh không dám ngồi.
Tiêu Thần hơi trầm ngâm rồi mở miệng:
- Vãn bối trong lòng vẫn không rõ tại sao tiền bối gọi ta là thiếu cung chủ, xin nói rõ.
- Thiếu cung chủ cứ gọi lão nô là Thụ bá, trước kia lão cung chủ còn sống cũng gọi ta như vậy.
Nói tới lão cung chủ, Thụ bá không khỏi lộ vẻ bi thương, nhưng liền nén lại.
- Tháng trước, thiếu cung chủ tiến vào Tả Mi Đạo Tràng, lão nô đã nhìn
thấy, thiếu cung chủ có thể vượt qua ngàn bậc thang, coi như đã vượt qua khảo hạch, trở thành thiếu cung chủ của Tả Mi Đạo Tràng.
Nói tới Tả Mi Đạo Tràng, Thụ bá sắc mặt kiêu ngạo, gương mặt già nua cũng giãn ra.