Đạo

Quyển 4 - Chương 53: Sáu ngàn thọ nguyên (Chương 487)




Tại đại lục Tinh Vực, bên trong nhân nguyên đạo quả, sau sáu năm tu luyện thì thân thể Tiêu Thần đã tràn ngập sinh cơ. Cho dù lúc này hắn phải phải xuất ra sáu ngàn thọ nguyên thì thân thể cũng không chịu tổn thương quá lớn. Hôm nay quả thật Tiêu Thần muốn tế ra toàn bộ sáu ngàn thọ nguyên của mình để thi triển Tịch Diệt Chỉ. Lúc trước Tịch Diệt Chỉ với hai ngàn thọ nguyên đã có thể đánh với tu sĩ Bất Trụy sơ kỳ, vậy sáu ngàn thọ nguyên thì có thể chém tu sĩ Bất Trụy sơ kỳ đỉnh phong hay không?

Sắc mặt Tiêu Thần nghiêm nghị, hắn vươn tay ra rồi giơ ngón tay lên.

Sáu ngàn thọ nguyên Tịch Diệt chỉ!

Huyết nhục bên trong thân thể và vô số sinh cơ bị thần thông cắn nuốt mạnh mẽ, từng cơn đau kinh khủng như cắt đứt da thịt truyền đến. Nhưng Tiêu Thần cả đời tu đạo, đã vô số lần trải qua đau khổ nên cơn đau trước mắt vẫn không đủ để khiến hắn sụp đổ. Hắn chỉ khẽ nhíu mày một tí rồi khuôn mặt bình tĩnh như thường.

Từ đầu ngón tay, hoàng quang bắt đầu lóe lên sau đó trở nên dày đặc như muốn ngưng tụ thành hình thể , màu sắc như cỏ úa cuối thu vô cùng xác xơ tiêu điều. Chỉ quang khô vàng lập lòe, thời gian biến đổi như đã trải qua trăm vạn năm. Sắc mặt Tiêu Thần trở nên trắng bệch, mặc dù thân thể không như trước trở nên già yếu nhưng khí tức đã yếu đi nhiều.

-Tịch Diệt chỉ, nhất chỉ tịch diệt, diệt sát!

Thần thông xuất ra, chi quang khô vàng bắn thẳng về phía Mục trưởng lão. Con ngươi của Mục trưởng lão co rút lại, trong nháy mắt sắc mặt hắn đại biến. Khi Tiêu Thần vừa xuất ra Tịch Diệt chỉ thì cảm giác nguy hiểm xuất hiện trong lòng khiến lông tơ toàn thân hắn dựng lên. Hoàng quang mịt mờ nhìn qua vô cùng tầm thường, nhưng lại cho tạo cho hắn cảm giác sợ hãi cùng nguy cơ chết chóc.

-Không ổn, thần thông của tên Tiêu Thần này rất cổ quái, nếu còn không chịu toàn lực xuất thủ sẽ gặp phải nguy hiểm!

Ầm!

Trong nháy mắt uy áp của tu sĩ Bất Trụy sơ kỳ đỉnh phong bộc phát, Mục Trưởng lão đã dốc toàn tực.

-Tàn Nguyệt!

Một tiếng quát chói ta vang lên, sau đó sắc trời trở nên âm u rồi hóa thành một mảng đen kịt. Giữa bầu trời tối đen một mảnh trăng tàn cong vút đỏ như máu dần nhô lên một cách quỷ dị.

Tàn Nguyệt là một trong những đại thần thông của Mục gia. Thần thông này dựa trên tu vi thông thiên rồi mạnh mẽ nghịch chuyển âm dương khiến tàn nguyệt chiếu rọi rồi lại mượn uy năng mạnh mẽ của tàn nguyệt mà giết chết đối thủ. Vô số máu huyết không ngừng rơi xuống rồi ngưng tụ thành một ấn ký kỳ dị.

-Huyết ấn phong hồn, trấn áp!

Mục trường lão tàn nhẫn quát lớn.

Huyết ấn hạ xuống đúng vào hướng Tịch Diệt Chỉ đang bắn tới. Hoàng quang đang mịt mờ đột nhiên sôi trào kịch liệt rồi bao phủ lấy toàn bộ huyết ấn. Chỉ trong chớp mắt thì, màu sắc của huyết ấn đã biến hóa, từ huyết hồng ban đầu đã nhanh chóng hóa thành ám hồng rồi chuyển dần thành hắc sắc giống như trải qua vô tận năm tháng. Khí thế của huyết ấn không ngừng suy yếu, hình thể của nó cũng từ từ rung động rồi xuất hiện dấu hiệu bất ổn.

Sắc mặt Mục trưởng lão đại biến, trong mắt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ. Thần thông Tàn Nguyệt của Mục gia có thể ngưng tụ thành huyết ấn vô cùng âm độc. Huyết ấn này nhìn như một vật thể thực nhưng nó chỉ là ảo ảnh và có tác dụng làm nguyên thần đối phương bị thương, các loại thần thông bình thường khác không thể nào chặn đứng được nó. Nhưng khi huyết ấn va chạm với Tịch Diệt Chỉ lại như gặp phải khắc tinh, chỉ trong chốc lát nó đã sắp tan vỡ. Không lâu sau dưới sự bao phủ của Tịch Diệt Chỉ thì Huyết Ấn đã bắt đầu tan ra, bầu trời đen như mực cùng Tàn Nguyệt cũng mờ dần rồi hoàn toàn biến mất, không gian trở lại vẻ tươi sáng ban đầu.

Thần thông bị phá khiến Mục trưởng lão bị thương. Sắt mặt hắn tái nhợt, bộ ngực phập phồng không ngừng như bị đánh mạnh vào, khóe miệng hắn lại chảy máu, khí tức giảm xuống nhanh chóng. Hắn vừa sợ hãi ngẩng đầu lên đã thấy Tịch Diệt Chỉ bắn xuống. Hoàng quang mờ mịt nhìn qua thì rất thong thả nhưng tốc độ thật sự lại vô cùng nhanh, chỉ trong vài tức đã bao phủ toàn thân Mục trưởng lão. Mục trưởng lão bên trong hoàng quang trợn to hai mắt một cách hoảng sợ, hắn trơ mắt nhìn bên vòng bảo hộ bằng linh lực bên ngoài cơ thể đang tan rã nhanh chóng., Mặc cho hắn điên cuồng thúc dục pháp lực nhưng tốc độ linh lực mất đi lại hơn xa tốc độ linh lực được bổ sung.

Ngay sau đó một tiếng thét thảm vang lên. Thân thể Mục trưởng lão bị hoàng quang phủ lấy, sinh cơ trong cơ thể như bị một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ cắn nuốt khiến cho thân thể hắn khô héo, huyết nhục khô kiệt. Sinh cơ không ngừng suy giảm khiến hắn vô cùng đau khổ, tâm thần Mục trưởng lão đã sắp tan vỡ. Lúc này hắn đã bất chấp tất cả mà vận dụng toàn bộ pháp lực trong cơ thể để chống đỡ và đẩy thần thông Tịch Diệt Chỉ ra khỏi cơ thể… nhưng tất cả chỉ là vô ích. Cuối cùng hắn chỉ có thể bất lực nhìn hoàng quang dần lan tỏa khắp cơ thể rồi từng bộ phận thân thể của mình trở nên mục nát.

Mục trưởng lão vô cùng sợ hãi, khi hoàng quang phủ kín nửa người thì hắn đã không chịu đựng được nữa:

-Đại trưởng lão mau cứu ta!

Mục trưởng lão biết chắc nếu hôm nay không có người ngoài giúp đỡ thì hắn chắc chắn phải chết. Hoàng quang này quá kinh khủng! Tu sĩ Bất trụy sơ kỳ đỉnh phong dưới một kích sáu ngàn thọ nguyên của Tịch Diệt Chỉ không hề có sức lực phản kháng.

Sắc mặt Mục Động Huyền cực kì khó coi nhưng ánh mắt hắn lại không ngừng lưu chuyển lộ ra vài phần kiêng kỵ. Thần thông Tịch Diệt Chỉ của Tiêu Thần đầu tiên tự hao tổn thọ nguyên bản thân sau đó mới tấn công đối thủ. Hiệu quả của thần thông này chính là gia tốc thời gian, khi hoàng quang phủ xuống thì thời gian sẽ phát sinh thay đổi, chỉ một nháy mắt cũng đã là vô tận năm tháng. Tất cả thần thông hay pháp bảo trên thế gian này đều không thể chống lại được sức mạnh của thời gian huống chi chính là thân thể tu sĩ . Nếu không phải bản thân Mục trưởng lão đã là Bất trụy tu sĩ thì sợ rằng hắn đã sớm bị hoàng quang cắn nuốt hóa thành xương khô rồi hình thần câu diệt hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Sau khi nghe Mục trưởng lão cầu cứu thì hắn không thể đứng nhìn, Mục Động Huyền vươn người một cái rồi biến mất. Tuy thực lực Mục gia rất mạnh nhưng Bất Trụy tu sĩ lại chính là gốc của gia tộc, chỉ cần mất đi một người đã là tổn thất không nhỏ.

-Hừ! Truyện dịch bởi 4vn.eu

Đa Bảo đạo nhân ở bên Vạn Ma tông hừ lạnh một tiếng. Ngay khi Mục trưởng lão mở miệng thì hắn đã tập trung chú ý Mục Động Huyền. Khi Mục Động Huyền vừa biến mất thì Đa Bảo đạo nhân cũng hành động, hắn đưa tay hướng về một khoảng không rồi nắm chặt bàn tay.

Ầm!

Cả phiến không gian gần trăm trượng trong nháy mắt đã bị hắn nắm vỡ tan hóa thành từng mảnh đen. Sắc mặt Mục Động Huyền vô cùng khó coi, thân thể hắn tuy bị Đa Bảo đạo nhân ngăn lại nhưng vẫn chưa bị tổn thương, hắn vung tay đem toàn bộ mảng không gian còn lại chấn tan.

Thân ảnh Đa Bảo nhoáng một cái rồi xuất hiện trước người Mục Động Huyền, hắn ung dung lên tiếng:

-Ta nhớ chúng ta đã nói rõ, cuộc chiến này ta và ngươi đều chỉ đứng nhìn, chẳng lẽ lúc này Mục đạo hữu muốn phá vỡ ước định?

Lúc nói chuyện Đa Bảo đạo nhân cũng đã phát ra khí tức của mình, khuôn mặt hắn vô cùng lạnh lùng như thể đối phương vừa nói một lời không hợp ý thì hắn sẽ ra tay. Ánh mắt Mục Động Huyền trở nên u ám, sát khí tung hoành!

-Mau tránh ra, dù thế nào thì hôm nay ta cũng không để Mục trưởng lão gặp chuyện không may. Nếu ngươi tiếp tục ngăn cản thì Mục gia sẽ không đứng nhìn đâu!

Đa Bảo cười lạnh:

-Đừng nghĩ cứ đem Mục gia ra dọa là người khác sẽ sợ, Mục gia của ngươi ta còn chưa để trong mắt! Tu sĩ đấu pháp thì sinh tử theo mệnh, chẳng lẽ trưởng lão Mục gia của ngươi chỉ có thể giết người chứ không thể bị người khác giết hay sao? Hừ, hôm nay lão phu ta ở đây ngươi đừng mong xen vào cuộc chiến!

Hai người đối chọi gay gắt không chút lùi bước, đại thế của hai người đối kháng với nhau đã khiến không gian xung quanh vốn đang phục hồi lại tiếp tục vỡ vụn, phạm vi ba trăm trượng xung quanh đã trở thành một mảng đen. Sắc mặt Vô Cực Tử khẽ biến, thân hình hắn chớp lên rồi xuất hiện giữa hai người:

-Nếu hai vị đạo hữu động thủ tại đây rồi phá hư đại trận Cấm Thiên Tông thì lão phu sẽ không đứng nhìn đâu!

Ba tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ cùng tung ra đại thế của mình, uy áp mênh mông như muốn phá vỡ hư không!