Đạo

Quyển 4 - Chương 52: Mục trưởng lão (Chương 486)




Sắc mặt Khổ Nhai Đạo Nhân khẽ cứng lại nhưng ngay sau đó liền bị giấu đi, cũng không bị ai phát hiện.

Sư đệ Bất Trụy sơ kì, sư huynh Bất Trụy hậu kì, như vậy thì sư phụ sẽ như thế nào? Sư phụ của sư phụ sẽ như thế nào?

Nhất thời ánh mắt vô số tu sĩ từ khắp nơi đổ lên hai người Tiêu Thần, đầy sự kinh nghi kiêng kị. Cho dù là chủ quan trên đài hay các người đứng đầu các bên thực lực cường hãn nhưng sắc mặt họ trong nháy mắt cũng trở nên ngưng trọng.

- Hài! Sư đệ miễn lễ, dù sao cũng là người nhà, không cần khách khí.

Khổ Nhai Đạo Nhân mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng rồi lão lại truyền âm với ý tứ giọng điệu nghiến răng nghiến lợi:

- Tiểu tử, lão phu nhận lời che chở ngươi trăm năm nhưng nhận làm sư huynh của ngươi bao giờ, chớ có ăn nói xằng bậy.

Khổ Nhai Đạo Nhân này là dùng tên giả, lão vốn tên là Đa Bảo Đạo Nhân, lúc trước ở sâu trong đại lục Tinh Vực bị lão giả của thượng tộc bức bách, bất đắc dĩ mới kết hiệp nghị với Tiêu Thần, đảm bảo trăm năm an toàn cho hắn.

Đêm hôm trước, Tiêu Thần đối mặt với Vô Cực Tử dĩ nhiên không hề kinh sợ do hắn đã phát hiện ra Đa Bảo Đạo Nhân ẩn trong đám người này. Nếu hắn gặp nạn thì lão chắc chắn phải xuất thủ tương trợ. Giờ đây, ngày tông môn thăng tiến, Tiêu Thần gặp phải cản trở của hai đại thế lực là Cấm Thiên Tông và Mục gia vẫn còn có lòng tin căn bản bởi vì Đa Bảo Đạo Nhân còn ở chỗ này, lão có thể hóa giải hết thảy sát kiếp cho hắn.

Hiện tại nghe thấy thế thì ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, nói:

- Tiền bối không cần để tâm, vãn bối bất quá chỉ là xé da hổ làm cờ, sau này cũng có thể bớt đi chút phiền toái, nếu như không phải gặp sự tình quá mức nghiêm trọng thì cũng không cần tiền bối ra mặt, như thế tiền bối cũng đỡ vất vả.

Đa Bảo Đạo Nhân hơi suy tư, đúng là đối với lão đúng là không có gì bất lợi, lão lập tức hừ nhẹ một tiếng không nói thêm gì nữa.

Tiêu Thần khẽ mỉm cười xoay người nhìn Mục Động Huyền, cao giọng nói:

- Mục đạo hữu nếu như muốn tự mình ra tay ngăn cản thì Vạn Ma Tông chắc chắn sẽ nhiệt tình phụng bồi, trận chiến này sư huynh tại hạ Khổ Nhai Đạo Nhân sẽ luận bàn cùng đạo hữu.

Nói xong Đa Bảo Đạo Nhân phối hợp bước lên một bước, sắc mặt lão âm trầm, thản nhiên nói:

- Tu vi Mục đạo hữu đạt tới cảnh giới hậu kì nhưng lại định ra tay với sư đệ ta, chả lẽ là muốn ỷ mạnh hiếp yếu hay sao? Hôm nay lão phu ở đây, có thủ đoạn gì cứ việc thi triển, nếu như tại hạ cũng không phải đối thủ của người đó thì tại hạ sẽ xin sư tôn trương trợ, ta muốn xem hôm nay người phương nào dám ngăn cản sư đệ ta.

Giọng nói bình thản nhưng mang hàn ý lành lạnh.

Trong lòng Tiêu Thần vui mừng, xem ra Đa Bảo Đạo Nhân này cũng có bản lĩnh, tùy tiện nói như thế cũng có thể hù dọa không ít người.

Mục Động Huyền nghe thấy thế thì sắc mặt lão nháy mắt cũng đã trở nên khó coi, ánh mắt lóe lên không ngừng, biến cố này thật là ngoài ý liệu của lão.

Nhưng Mục Động Huyền còn chưa mở miệng thì Vô Cực Tử đã trầm giọng lên tiếng:

- Mục đạo hữu, Khổ Nhai đạo hữu, hai vị chớ quên lúc này hai vị đang ở trong sơn môn của Cấm Thiên Tông ta, nếu hai vị toàn lực ra tay thì chẳng phải là muốn hủy sơn môn của Cấm Thiên Tông hay sao?

Tu sĩ Bất Trụy hậu kì chính là tồn tại cao nhất thế gian, giơ tay nhấc chân đều tạo ra uy năng to lớn không thể ngăn cản. Nếu Mục Động Huyền và Đa Bảo Đạo Nhân thực sự chiến đấu thì sợ rằng không gian này không có cách nào thừa nhận được đấu pháp kịch liệt như thế, chỉ có thể sụp đổ tiêu tán mà thôi.

Mục Động Huyền khẽ nhíu mày, tuy rằng lão dốc hết sức đánh một trận thì không cầm chắc phần thắng nhưng cũng không quá úy kị. Bất quá Vô Cực Tử đã cất tiếng thì lão không thể không nhường một bước. Trong lòng lão hiểu rất rõ uy năng khi hai tu sĩ Bất Trụy hậu kì giao chiến toàn lực sẽ như thế nào, nếu đây là đất khách thì hắn cũng không muốn phát sinh chuyện như thế.

- Cuộc chiến hôm nay không thể bỏ, Tiêu Thần này tàn sát một nhánh tộc của Mục gia ta, huyết hải thâm cừu như thế lão phu đương nhiên phải đòi lại một cái công đạo.

Giọng điệu lành lạnh, sát khí lan tràn.

Đa Bảo Đạo Nhân nghe thế chỉ cười lạnh, thản nhiên đáp lời:

- Có lão phu ở đây, nếu ngươi dám làm sư đệ ta tổn thương nửa điểm thì Mục gia của ngươi chắc chắn sẽ phải trả giá thật nhiều cho điều đó. Đừng cho là thế gian này chỉ có Thượng cổ gia tộc các ngươi hùng mạnh, nếu như tông môn ta cũng dốc toàn bộ lực lượng thì thắng bại còn chưa biết được đâu.

Hai câu ba lời, Đa Bảo Đạo Nhân trực tiếp xé da hổ.

Sắc mặt Mục Động Huyền khẽ biến, trong lòng bắt đầu sinh ra sự kiêng kị, bên ngoài đại lục thực có rất nhiều tông môn hay gia tộc không muốn người khác biết đến, bọn họ ẩn cư thế ngoại, mặc dù rất ít khi nhúng tay vào chuyện thế gian nhưng thực lực kì thật cũng vô cùng mạnh mẽ. Ví dụ như Cơ gia, vài ngàn năm trước mới xuất hiện trước mặt thế nhân, trước đó có rất ít người biết được thế gian này lại cất giấu một “con quái vật” khổng lồ như vậy.

Lúc này đây Đa Bảo Đạo Nhân và Tiêu Thần thực sự khiến không ít tu sĩ âm thầm kinh hãi.

Vô Cực Tử cau mày, chậm rãi nói:

- Cuộc chiến hôm nay nếu muốn tiếp tục cũng có thể, nhưng hai vị đạo hữu không được ra tay.

Mục Động Huyền nghe thế thì hơi trầm ngâm, điềm nhiên đáp:

- Điều này Mục gia có thể đáp ứng, nhưng người xuất chiến bên Vạn ma tông phải là Tiêu Thần, huyết cừu của một nhánh tộc nhân kia Mục gia ta nhất định phải đòi lại!

Nói xong lão quay người quát:

- Mục Liệt, trận chiến này ngươi ứng chiến, chỉ được phép thắng không được phép thua, phải giết chết hung thủ rửa mối huyết cừu.

Nói xong, một lão giả từ trong chỗ đông người tiến lên quảng trường, kính cẩn thi lễ nói:

- Đại trưởng lão yên tâm, nhất định ta sẽ không phụ sự kì vọng.

Người kia chính là trưởng lão Mục gia ứng chiến với Vạn Ma Tông.

- Tiêu Thần đạo hữu, hôm nay ngươi và ta lại gặp mặt, không biết lần này ta ra tay, đạo hữu có dám ứng chiến không?

Mục Liệt mở miệng, khóe miệng không ngừng cười lanh. Tu vi gã đã đạt tới Bất Trụy sơ kì đỉnh phong, đánh với Tiêu Thần tự nhiên mười phần tự tin.

Đa Bảo Đạo Nhân cau mày, tu vi Mục Liệt cao hơn rất nhiều so với Tiêu Thần, nếu giao thủ thì phần thắng của Tiêu Thần thực không cao. Nhưng lão còn chưa mở miệng cự tuyệt thì Tiêu Thần đã ngẩng đầu thản nhiên nói:

- Trận chiến này Tiêu Thần tiếp nhận. Sư huynh không cần lo lắng, dù tu vi Mục Liệt đạo hữu có hơi cao hơn nhưng đệ cũng không úy kị.

Đa Bảo Đạo Nhân nghe thế thì gật đầu, truyền âm nói:

- Đây là ngươi tự mình lựa chọn, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn cũng đừng trách lão phu không nhắc trước.

Tiêu Thần khẽ cười, đáp:

- Nếu Tiêu Thần có chuyện gì ngoài ý muốn thì sư huynh chỉ cần để ý ra tay cứu giúp là được, không phải suy nghĩ nhiều. Với lại, ta có lòng tin ở trận đấu này, su huynh cứ yên tâm.

Đa Bảo Đạo Nhân cười khổ, lắc đầu bước từng bước về đám người Vạn Ma Tông. Mấy người Thủy Mặc Tử kính cẩn thi lễ, nếu như Tiêu Thần trưởng lão gọi y là sư huynh thì y còn là thái thượng cung phụng trên danh nghĩa của Vạn Ma Tông, bọn họ tự nhiên rất vui mừng.

Đa Bảo cũng không khách khí, ngồi xuống vị trí đầu tiên. Đám người Thủy Mặc Tử kính cẩn đứng hai bên.

Mục Động Huyền âm lãnh nhìn Tiêu Thần một cái rồi cũng xoay người rời đi, nhẹ nhàng ngồi xuống, ý cười lành lạnh trên khóe miệng không hề mất đi.

Vô Cực Tử hơi trầm ngâm, thấp giọng nói:

- Hai vị là đại biểu cho hai môn phái giao chiến trong đại điển tấn chức ở môn phái ta, bất luận sinh tử ra sao sau này đều không được truy cứu, nếu không sẽ trở thành địch nhân của tất cả các tông môn, sẽ bị liên thủ truy sát. Các người hãy nhớ kĩ điều này, bắt đầu đi.

Vô Cưc Tử nói xong phất tay áo xoay người bỏ đi, giữa tràng chỉ còn lại hai người Tiêu Thần mà Mục Liệt.

- Công sức lão phu cực khổ bố trí ở Bắc Hoa Châu tất cả đều bị hủy trong tay ngươi, điều này lão phu chẳng thể nào quên.

Trận chiến hôm nay ta phải lấy mạng của ngươi, coi như là báo thù cho nhánh tộc nhân Mục gia đó. Còn Tiêu gia của ngươi ngày sau lão phu nhất định phái người diệt trừ toàn bộ, nhổ cỏ tận gốc, vĩnh viễn trừ hậu hoạn. Không biết Tiêu Thần đạo hữu có để ý tới lời nói của lão phu hay không?

Mục trưởng lão cười nhẹ nói, giọng nói âm lãnh, sát khí bức người.

Nét mặt Tiêu Thần âm trầm như nước, lệ mang trong mắt lóe lên không ngừng, hắn thản nhiên nói;

- Tiêu Thần vô ý trở thành địch nhân với Mục gia, dây dưa với các ngươi không rõ, nếu đã xác định là địch thì trận chiến hôm nay tại hạ tuyệt đối không nương tay nửa phần. Chẳng qua không biết nếu Mục trưởng lão táng thân nơi này thì có tổn tương gân cốt gì của Mục gia hay không?

Lời nói đấu nhau, sát cơ lồ lộ.

- Nhiều lời vô ích, hôm nay lão phu nhất định giết chết ngươi! Truyện dịch tại 4vn.eu

Mục trưởng lão lạnh giọng hét lên, bước ra nửa bước chớp mắt đã thi triển thần thông.

Sắc mặt Tiêu Thần ngưng trọng, quang mang kì lạ lóe lên nơi đáy mắt, sau đó hóa thành sự băng lãnh. Ngày hôm nay hắn muốn khiến cho Mục gia và tất cả đám tu sĩ âm thầm kích động phải kinh sợ hoàn toàn, trận chiến với Mục Liệt trước mắt hắn dĩ nhiên cần thắng, hơn nữa phải thắng thật nhanh chóng, gọn gàng, không trì hoãn gì hết!

Hôm nay, Tiêu Thần muốn dùng đầu của tu sĩ Bất Trụy để tạo nên uy danh vô thượng cho chính mình.