Đạo

Quyển 4 - Chương 47: Bất bại (Chương 481)




Tu sĩ Ngự Đạo tông thực lực hơn Vạn Ma tông một chút, đại thế tự nhiên mạnh hơn nhiều. Nhưng hôm nay Vạn Ma Tông ẩn nhẫn bao năm mà tới, vốn là mạnh mẽ vô cùng. Lúc trước chèn ép Hoang Cổ Tông, sĩ khí cũng theo đó mà tăng vọt. Giờ đây đánh nhau cùng Ngự Đạo Tông chắc chắn không nửa điểm rơi xuống hạ phong.

Thuỷ Mặc Tử sắc mặt lạnh lùng, hàn quang trong mắt loé lên. Ngự Đạo Tông trấn áp Vạn Ma Tông mấy trăm năm, ngăn không cho vào chủ Trung Châu, đại hận như thế tự nhiên oán niệm rất nặng.

- Đệ tử Vạn Ma Tông nghe lệnh, hiện giờ Tiêu Thần trưởng lão đem Thương Khung đạo nhân ngăn lại, cấp cho Vạn Ma Tông ta cơ hội rửa sạch sỉ nhục trước đây, chúng ta tất nhiên phải nắm chắc lấy cơ hội này. Trận chiến này chỉ có thể thắng, không cho phép bại. Vạn Ma Tông ta nhất định phải đem Ngự Đạo tông dẫm dưới chân. Các ngươi có lòng tin cùng lão phu đánh một trận!

Tiêng nói nhẹ nhưng tựa như tiến rít gào, âm vang không ngừng.

Con mắt Lý Sất Thiên đỏ lên. Phụ thân hắn chính là tông chủ tiền nhiệm Vạn Ma Tông. Ngày đó lập chí dẫn dắt tông môn tiến vào chủ Trung Châu, nhưng bởi vì tu luyện gấp gáp muốn đánh nhanh vào Bất Trụy khiến cho việc đột phá bị thất bại, pháp lực bạo tẩu mà chết. Mà tất cả chính do Ngự Đạo Tông ban tặng. Chính ngày hôm nay có cơ hội bộc phát vô tận thương đau, bất kể ra sao cũng nhất định phải đem Ngự Đạo Tông đạp dưới chân giúp an ủi vong linh phụ thân.

- Chiến!

Thái độ điên cuồng của Lý Sất Thiên kéo theo mười lăm trưởng lão cùng gần năm mươi Kim Đan đệ tử cũng lộ vẻ điên cuồng.

- Chiến!

Giờ đây, cả Vạn Ma Tông như hóa thành một thể. Chữ “Chiến!” ra khỏi miệng đồng thời chiến ý dâng lên như muốn đem Thương Khung đạp xuống.

Sỉ nhục mấy trăm năm, hôm nay nhất định phải đòi lại.

- Tiêu Thần trưởng lão lấy Bất Trụy sơ kỳ đấu với Thương Khung đạo nhân, chẳng lẽ chúng ta không thể đem Ngự Đạo Tông hoàn toàn trấn áp? Toàn lực ra tay không tiếc phải trả giá nhất định phải thắng!

Thủy Mặc Tử gầm lên, tu sĩ Vạn Ma Tông nhất tề tiến lên đạp xuống khiến hư không rung động phát ra tiếng nổ vang ầm ầm.

Oanh!

Khí thế giao chiến đôi bên điên cuồng chém giết, đàn áp, như muốn đem đối phương hoàn toàn oanh tạc. Giờ đây, tu sĩ Vạn Ma Tông như phong ba bão táp, không ngừng nghỉ đánh tới giống như thủy triều liên tục không dứt.

Hàn Nguyệt đạo nhân sắc mặt trắng bệch, tu sĩ Ngự Đạo Tông phía sau, từ trong đôi mắt có thể nhận thấy đang cực độ sợ hãi. So sánh khí thế thì khí thế Ngự Đạo Tông đang suy yếu nhanh chóng do sự dao động tinh thần của tu sĩ.

Thủy Mặc Tử sắc mặt lạnh lùng. Phía sau, Lý Sất Thiên cùng mười lăm trưởng lão sắc mặt trắng bệch, miệng đổ máu tươi. Còn bốn mươi bảy Kim Đan đệ tử do chịu ảnh hưởng gần lúc đối chiến nên lai càng bị thương nặng, thất khiếu bên trong đã rỉ máu. Nhưng giờ đây không một người nào có ý định lùi về phía sau. Mặc dù bị thương, thậm chí bỏ mạng tại chỗ cũng muốn đem Ngự Đạo Tông đánh tan! Khí tức lãnh liệt tàn nhẫn từ trong cơ thể tu sĩ Vạn Ma Tông bộc phát, dung nhập vào sĩ khí ban đầu khiến cho sĩ khí đã sôi trào càng thêm hung hãn.

Sĩ khí Ngự Đạo Tông giờ đây suy yếu, Thủy Mặc Tử đã nhìn ra, đáy mắt bỗng nhiên xẹt qua ý âm lãnh.

- Vạn Ma Tông đệ tử hãy theo lão phu tiến lên đánh tan Ngự Đạo Tông, rửa sạch sỉ nhục trước đây!

- Đánh tan!

Nói xong, Thủy Mặc Tử tiến lên một bước, Lý Sất Thiên cùng đám người phía sau nhất tề cất bước, sĩ khí trên đỉnh đầu thế như hổ báo lao thẳng tới Ngự Đạo Tông.

Oanh!

Trong khi va chạm, sắc mặt Thủy Mặc Tử càng trắng hơn. Tu sĩ Vạn Ma Tông phía sau trong miệng nhất tề phun tiên huyết. Mặc dù vậy, nhưng trong con mắt bọn họ chiên ý càng dâng cao, khí thế như hổ, toàn bộ không có ý rút lui.

Ngự Đạo Tông Hàn Nguyệt đạo nhân sắc mặt trắng bệch. Sĩ khí Vạn Ma Tông mạnh mẽ khiến cho lòng người sợ hãi. Phía sau hắn đệ tử lại càng chật vật, sau khi đối chiến bị thương, ánh mắt nhìn lại lại càng sợ hãi.

- Đánh tan!

Thủy Mặc Tử trong miệng gầm thét, bước tiếp lên bước thứ hai.

Oanh!

Hai lần va chạm, Thủy Mặc Tử há miệng phun ra tiên huyết thành vòi. Đệ tử Vạn Ma Tông thất khiếu lại càng rỉ máu không ngừng. Máu chảy ra bị đánh tan thành huyết vụ dung nhập vào đại thế kia, đem khí thế vô hình kia nhuộm thành máu huyết sắc nhàn nhạt. Trên đầu tóc nhuộm đầy máu tanh, giống như ma vật muốn đem toàn bộ thiên địa cắn nuốt toàn bộ.

Ngự Đạo Tông rút lui, Hàn Nguyệt chân nhân bị thương, khóe miệng ứa máu bọc hậu rút rui.( chỗ này mình nghĩ là để bọc hậu thì hay hơn)

Vạn Ma Tông như bị kích thích muốn đem Ngự Đạo Tông hoàn toàn đánh tan có được uy danh. Sự việc như vậy thật nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Tất cả những điều này đều do ý niệm kiên định, không tiếc trả giá cao. Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do Tiêu Thần cuốn lấy Thương Khung đạo nhân, nếu không với với thực lực Bất Trụy trung kỳ tham gia đối chiến thì Vạn Ma Tông nhất định không có lấy một tia hy vọng thắng lợi.

Giờ phút này, vô số ánh mắt ngưng tụ tại trận chiến giữa Tiêu Thần cùng Thương Khung đạo nhân. Cuộc chiến giữa Tiêu Thần cùng Thương Khung đạo nhân mặc dù Thương Khung đạo nhân đang chiếm cứ thượng phong nhưng Tiêu Thần cũng không có dấu hiệu thất bại. Mà Vạn Ma Tông đang chiếm thượng phong tuyệt đối với Ngự Đạo Tông khiến Ngự Đạo Tông liên tục rút lui, hiển lộ tình thế thất bại. Nếu Thương Khung đạo nhân trước khi Ngự Đạo Tông tan tác mà chưa đem Tiêu Thần trấn áp được thì cuộc chiến hôm nay khó có khả năng chiến thắng. Như vậy chỉ có thể giúp Vạn Ma Tông làm bàn đạp khiến uy danh tông môn càng tăng.

- Khốn kiếp, Tiêu Thần này đến tột cùng có thủ đoạn gì lại có thể chống đỡ được thủ đoạn của ta mà không bị thua. Không thể tiếp tục trì hoãn như vậy, nếu không Ngự Đạo Tông bị thua thì ta còn mặt mũi gì nữa. Như vậy đành đẻ thế nhân nhạo bang sao.

- Hôm nay, lão phu nhất định phải thắng!

Thương Khung đạo nhân đáy mắt biểu lộ chần chờ rồi hóa thành sát ý vô tận.

- Tiêu Thần đạo hữu, hôm nay có thể khiến lão phu thi triển bí thuật trấn áp ngươi, như vậy với tu vi của ngươi cũng đáng tự hào. Nhưng người cuối cùng có thể cười được tất nhiên chính là Ngự Đạo Tông ta.

Nói xong, sắc mặt người này đỏ lên, khóe miệng co giật, trán nổi gân xanh, chứng tỏ đang phải thừa nhận thống khổ vô cùng lớn. Nhưng trong quá trình này khí tức Thương Khung đạo nhân trong cơ thể cũng là điên cuồng tăng lên, uy áp xông lên tận trời. Sức mạnh gần như đã tăng gấp đôi, sức mạnh như vậy có thể so với tu sĩ Bất Trụy trug kỳ đỉnh phong!

Sắc mặt Tiêu Thần trầm xuống, trong mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ. Thương Khung đạo nhân giấu giếm sâu như vậy, tới giờ phút này vẫn còn bí pháp có thể làm cho tu vi tăng vọt. Hiển nhiên chính là hạng người tâm tư âm trầm, nhưng chỉ như vậy mà muốn đánh bại hắn thì đúng là si tâm vọng tưởng. Uy năng Bồ Đề thụ bộc phát hoàn toàn không sợ một đại cảnh giới đánh vào không gian nguyên thần. Vừa rồi Tiêu Thần lo lắng đã bị tu sĩ nơi đây nhìn ra sự khác thường. Giờ đây cũng không có đem toàn bộ uy năng Bồ Đề thụ kích thích nhưng giờ đây cũng không có kịp nghĩ nhiều như thế. Mặc dù bị phát hiện bí mật Bồ Đề thụ nhưng cục diện hôm nay hắn cũng là nắm chắc toàn thân trở về.

- Bồ Đề cổ thụ, trấn áp nguyên thần!

Trong lòng Tiêu Thần gầm nhẹ, khóe miệng lộ ra vẻ lạnh lùng. Lần này hắn thật muốn nhìn xem Thương Khung đạo nhân toàn lực xuất thủ có thể thay đổi tình thế sao!

Thương Khung đạo nhân cười lạnh, Bất Trụy trung kỳ đỉnh phong uy lực ầm ầm phủ xuống. Một kích kia hắn hoàn toàn tin tưởng, bất kể Tiêu Thần có thủ đoạn gì cũng sẽ không thoát khỏi việc bị trọng thương đương trường. Nếu là dưới một kích này bị mất mạng tự nhiên không thể tốt hơn.

Mà giờ phút này, trong đầu những tu sĩ khác cũng sinh ra ý niệm tương tự với số lượng không hề ít.

Đối mặt một kích kia, sắc mặt Tiêu Thần lạnh lùng, ý niệm ngưng hình, như lúc trước chém xuống như thường không có điểm nào khác thường.

Oanh!

Sức mạnh đối kháng khiến Tiêu Thần rơi xuống hạ phong nhưng vẫn không hề thất bại! Thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi so với lúc trước, dưới chân lại cũng không hề thối lui nửa bước.

Thương Khung đạo nhân mắt trợn trừng, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ. Hắn thi triển bí thuật khiến tu vi tăng vọt nhưng điều này đối với Tiêu Thần tựa hồ không có nửa điểm tác dụng.

- Tiêu Thần này rốt cục có thủ đoạn gì vậy mà dưới sự toàn lực xuất thủ của lão phu mà vẫn như cũ không hề có chút tổn hao gì!

Trên đài chính.

Cấm Thiên Tông Vô Cực Tử khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên mấy phần ngi ngờ. Ánh mắt âm trầm bất định chuyển lên người Tiêu Thần, hồi lâu mới khôi phục lại vẻ bình thường.

Mục gia đại trưởng lão cũng tròn mắt, trong mắt lộ ra ý tham lam, ánh mắt nhìn Tiêu Thần một cái thật sâu rồi mới thu hồi ánh mắt.

Cơ Nhược Sơn trầm mặc không nói, ánh mắt hơi chút di chuyển rồi thu lại.

Vô Tinh đạo nhân mặt không chút thay đổi nhưng sâu trong tròng mắt lại ánh lên ánh sáng kỳ lạ, hiển nhiên cũng nhận ra vẻ khác thường

Về phía Bắc Mang Tông Ô Cốt đạo nhân cùng tu sĩ Bách Chiến Minh, đều là nhất tề giương mắt nhìn về phía Tiêu Thần, ẩn ấn ý vui mừng cùng sát cơ hiện lên trong lòng.

Một bên khác, khách quý xem lễ trên đài chẳng biết từ khi nào xuất hiên mấy đạo nhân ảnh, lẳng lặng ngồi xuống trên bản tử ngọc. Giờ đây, ánh mắt tất cả đều rơi trên người Tiêu Thần, vừa có hâm mộ, vừa có ý tham lam hiện lên.

- Hắc hắc, tiểu bối này cơ duyên thật lớn, thần vật như vậy mà có thể rơi vào trong tay, nhưng chung quy tâm tính không đủ trầm ổn, mới như vậy đã bộc lộ ra. Ngay cả lão phu có ý niệm giết hết độc chiếm bảo vật trong đầu thì ý niệm này trong đầu mấy lão gia hỏa kia cũng không ít.

Người mở miệng là một lão giả nhỏ gầy, sắc mặt ngăm đen, giăng đầy nếp nhăn, lưng còng. Trên người mặc áo bố thô ngắn, nhìn lại không khác gì những lão nông bình thường. Nhưng có thể xuất hiện tại đây, lại được xem là khách quý thì tu vi tự nhiên không phải chuyện đùa.

Lão già này chính là một tán tu thành danh tại Trung Châu, đạo hiệu Sơn Nông đạo nhân, tu vi đã đạt tới Bất Trụy trung kỳ.

Mấy người bên cạnh nghe vậy đều hơi nhíu mày, trong mắt không biểu lộ chút thay đổi. Mặc dù trong lòng mọi người đều có ý niệm như vậy trong đầu, nhưng tóm lại nói ra vẫn khiến người ta không thích. Chỉ có một gã trung niên đạo nhân có khuôn mặt hiền hòa bên cạnh Sơn Nông đạo nhân là vẫn nở nụ cười trên mặt. Nhưng ánh mắt lưu chuyển hiện vẻ bất đắc dĩ.