Đạo

Quyển 4 - Chương 39: Mục gia (Chương 473)




Thủy Mặc Tử nghe vậy nét mặt lộ vẻ khổ sở,

- Chuyện này Tiêu trưởng lão mặc dù không hỏi lão phu cũng sẽ nói.

Nói xong hơi suy nghĩ, rồi nói tiếp.

- Tông môn nhập chủ Trung Châu, phải có một Bất Trụy tu sĩ, điểm này chắc Tiêu Thần trưởng lão cũng biết. Lão phu may mắn tu luyện tới Bất Trụy cảnh giới, đến nay đã hơn bốn trăm năm, nhưng Vạn Ma Tông ta vẫn không nhập chủ Trung Châu, tất cả là vị Ngự Đạo Tông kia. Năm đó Vạn Ma Tông tu sĩ chúng ta bị giết chết một cách tàn nhẫn, lão phu tự mình xuất thủ đem hung thủ kia giết chết.Không nghĩ tới kẻ này lại là con ruột của Ngự Đạo Tông tông chủ. Từ đó về sau Vạn Ma Tông ta cùng Ngự Đạo Tông kết thành thù địch. Tuy nói Trung Châu thế lực không cho phép tự tiện xuất thủ, nhưng nếu không phải lão phu có cơ duyên xảo hợp bước vào Bất Trụy cảnh giới, với thủ đoạn của Ngự Đạo Tông, e rằng Vạn Ma Tông sớm đã bị giết tới chó gà không tha. Mỗi một tông môn lựa chọn tấn chức cũng cần được Trung Châu thế lực thừa nhận. Bình thường nếu không có thù hằn, Trung Châu thế lực tự nhiên không ngăn trở để tránh kết thành đại địch, nhưng Vạn Ma Tông ta muốn tấn chức, Ngự Đạo Tông này chắc chắn sẽ nhúng tay vào, nếu muốn hoàn thành tông môn tấn chức, lão phu cần phải đánh bại tu sĩ Ngự Đạo Tông.

Nói tới đây, Thủy Mặc Tử cười khổ,

- Lão phu bước vào Bất Trụy cảnh giới mấy trăm năm, tu vi vẫn trì trệ không tiến bộ, Thương Khung đạo nhân kia thì đã tiến xa so với trước, lão phu không phải đối thủ, việc nhập chủ Trung Châu bị gác lại vô kỳ hạn. Bất quá may có Tiêu Thần trưởng lão gia nhập, Vạn Ma Tông ta có hai gã Bất Trụy tu sĩ, như vậy nếu muốn ngăn Vạn Ma Tông trở thành thế lực ở Trung Châu, thì trừ khi tam phương Trung Châu thế lực đồng thời ra mặt ngăn trở, nếu không chỉ dựa vào Ngự Đạo Tông thì không cần e sợ.

Thủy Mặc Tử giọng nói mười phần tin tưởng.

Tiêu Thần gật đầu, Vạn Ma Tông tấc chức lần này có thể dễ dàng hoàn thành.

Lý Sất Thiên cùng trưởng lão Vạn Ma Tông trên mặt lộ vẻ vui mừng, tông môn nhập chủ Trung Châu, tự nhiên là vinh quang rất lớn.

- Tấn chức đại điển ngày mai sẽ mở ra, Tiêu Thần trưởng lão hãy nghỉ ngơi một chút, tu dưỡng tinh thần. Cấm Thiên Thành được công nhận là đại lục đệ nhất hùng thành, chợ đêm cực kỳ náo nhiệt, nếu trưởng lão có hứng thú thì mang mấy tên đệ tử dẫn đường đi thưởng thức một phen.

Thủy Mặc Tử tâm tình buông lỏng, cười nhạt nói.

Tiêu Thần khẽ gật đầu, đoạn đường đến Trung Châu chưa từng dừng lại, tinh thần cũng có chút mệt mỏi.

- Thủy Mặc Tử đạo hữu, nói như vậy, cũng là để Tiêu Thần sinh ra hứng thú, buổi tối sẽ ra ngoài xem một chút.

- Vậy tại hạ đi trước một bước, trở về phòng điều tức.

Nói xong chắp tay, đứng dậy bước ra ngoài. Sớm có Vạn Ma Tông đệ tử đợi bên ngoài để dẫn đường thi thu thập chỗ ở thỏa đáng.

Thủy Mặc Tử cười khẽ,

- Các người cũng lui ra đi, bảo trì tinh thần, chớ để ngày mai Vạn Ma Tông ta mất uy phong.

- Vâng, trưởng lão!

Lý Sất Thiên cùng mười lăm trưởng lão kính cẩn thi lễ, theo thứ tự rời khỏi.

- Vạn Ma Tông ta đã đợi ngày này mấy trăm năm, lần này, không kẻ nào có thể ngăn cản!

Thủy Mặc Tử than nhẹ, trong đôi mắt tràn ngập ý kiên định.

. . . . .

Gian phòng rất lớn, trang sức bố trí rất hấp dẫn, chính là một trong những gian phòng tốt nhất trong sân.

Tiêu Thần khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, giờ phút này lông mi khẽ run, liền đó mở mắt, ánh mắt ôn nhuận tự nhiên, nhưng lại có khí độ phi phàm.

- Cấm Thiên Thành, thành này chính là đại lục đệ nhất thành. Đã tới đây, ta há có thể tay không trở về. Hơn nữa, nếu là cơ duyên xảo hợp, nói không chừng có thể có tin tức liên quan tới Nguyệt Vũ.

Hơi trầm ngâm, Tiêu Thần vươn người đứng dậy, đem tử bào cao qúy thay ra, mặc vào thanh bào thông thường, lúc này mới cất bước ra ngoài.

Tuy là tạm trú bên trong tiên khách cư nhưng Vạn Ma Tông vẫn phân chia cấp bậc như cũ, hai gã Kim Đan đệ tử thấy Tiêu Thần đi ra, mặt lộ vẻ kính sợ, kính cẩn thi lễ,

- Đệ tử gặp qua Thái thượng trưởng lão.

Tiêu Thần khoát tay, thản nhiên nói:

- Bổn tọa muốn vào trong Cấm Thiên Thành du lãm một phen, hai người các ngươi có biết thông tin về thành này không, dẫn đường cho ta

Hai gã Vạn Ma Tông đệ tử nghe vậy lộ ra ý vui mừng,

- Hồi bẩm Thái thượng trưởng lão, trước khi đến đây chúng ta đã nhớ bố trí trong Cấm Thiên Thành, cũng là vì muốn dẫn đường cho trưởng lão.

Tiêu Thần khẽ gật đầu.

Một trong hai gã đệ tử vội vã rời đi, tìm đến hai người thay bọn họ canh gác, người phía sau đều lộ vẻ hâm mộ, cùng Tiêu Thần đi ra cửa.

. . . . .

Bên trong Cấm Thiên Thành, cấm chế trùng trùng, tu sĩ cảnh giới phòng thủ cực kỳ nghiêm mật.

Trong phòng, mấy tên tu sĩ đang ngồi, tất cả đều sắc mặt âm trầm, không khí ngưng trọng.

- Tây Châu Cự Ma Điện, Nam Châu Lạc Thương Môn, Đông Châu Vạn Thánh Tông, tất cả đều thuần phục, trở thành tông môn dưới trướng chúng ta, duy có kẻ gây ra biến cố cho Mục gia, Vạn Ma Tông Bắc Châu, điều này khiến tôn giả không được cao hứng.

Trên thủ tọa một lão giả mở miệng, tròng mắt khép hờ, ảm đạm vô sắc, khí tức không chút ba động, nhưng thỉnh thoảng một tia ba động vô ý truyền ra, cũng đủ để khiến người ta sợ hãi.

Người bên dưới nghe vậy sắc mặt trắng bệch, đứng dậy kính cẩn thi lễ,

- Đại trưởng lão, Vạn Ma Tông này vốn là nắm chắc, nhưng đột nhiên từ đâu ra một gã Bất Trụy tu sĩ, khiến mọi bố trí của lão phu bị đánh loạn. Trước mắt Vạn Ma Tông có hai gã Bất Trụy tu sĩ, lão phu không phải địch thủ, lúc này mới rút đi, chuyện này xin đại trưởng lão minh giám.

Người nói chuyện, chính là người giằng co với Tiêu Thần ở Vạn Ma Tông - Mục trưởng lão.

Nói xong, đại trưởng lão trầm mặc không nói, Mục trưởng lão trong lòng phát lạnh, sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Trong chốc lát tỏ vẻ đau khổ, đại trưởng lão lúc này mới nhàn nhạt mở miệng,

-Chuyện này ta đã biết, không trách ngươi, đứng lên đi.

Mục trưởng lão mừng rỡ, kính cẩn thi lễ, thối lui xuống ngồi một bên.

- Chư vị, Mục gia ta gia nhập chủ tông, đạt được vị trí trưởng lão, chúng ta cần hoãn việc kia lại. Nếu khiến tôn giả biết được, hậu quả thế nào chắc các ngươi rõ ràng. Chuyện Vạn Ma Tông tạm thời gác lại, không được đối đầu với thế lực Trung Châu, tránh để lộ tin tức.

Đại trưởng lão nhàn nhạt mở miệng, dưới tay mấy người kính cẩn đồng ý.

Vào thời khắc này, đại trưởng lão kia đột nhiên cau mày, đáy mắt hiện vẻ lạnh lùng, lạnh giọng nói:

- Ngoài ra, Mục gia trong Triệu quốc toàn bộ bị tiêu diệt, đã tra rõ là kẻ nào gây nên chưa?

- Mặc dù chỉ là một nhánh sa sút, nhưng chung quy vẫn là huyết mạch cao quý Mục gia ta, bất kể người phương nào động thủ, đều phải trả một cái giá thật lớn.

Nói xong, không khí lại càng thêm vẻ ngưng trọng, những người còn lại sắc mặt cũng trầm xuống. Một nhánh của dòng họ bị tiêu diệt hoàn toàn, chuyện như vậy Mục gia mới là lần đầu gặp phải, nếu không thể nợ máu trả bằng máu thì mặt mũi Mục gia để ở đâu.

- Hồi bẩm đại trưởng lão, chuyện này chất nhi phái tu sĩ đi Triệu quốc, đã dò la rõ ràng.

Người nói chuyện chính là Mục gia gia chủ Mục Chiêm Thiên, Nguyên Anh đỉnh phong, đã đặt nửa chân vào Bất Truy cảnh giới. Nhưng giờ phút này mở miệng cũng là cực kỳ kính cẩn. Tuy là gia chủ nhưng trước mắt đại trưởng lão, hắn cũng không dám có nửa điểm càn rỡ.

- Triệu quốc Mục gia chi nhánh, vì bảo vệ huyết mạch không bị đứt đoạn, âm thầm cắn nuốt huyết mạch tu sĩ. Bảy năm trước vô tình bại lộ, toàn lực xuất thủ cũng không thể lưu lại tính mạng tu sĩ, để y trọng thương mà chạy.

- Bảy năm về sau, tu sĩ này cường thế trở về, một lần tiêu diệt Mộc gia, tu vi mạnh mẽ, nghe nói đã đạt tới Bất Trụy cảnh giới.

Đang khi nói chuyện, Mục Chiêm Thiên chau mày, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ, bảy năm từ ngưng đan một mạch đạt tới Bất Trụy cảnh giới, chuyện như vậy sao có thể phát sinh. Nếu không phải bọn tu sĩ thề thốt bảo đảm, hắn tuyệt đối sẽ không tin.

- Bất Trụy?

Đại trưởng lão cau mày, một lúc sau lạnh lùng cười một tiến,

- Cho dù là Bất Trụy tu sĩ thì thế nào. Bất kể nguyên nhân gì, tàn sát huyết mạch Mục gia ta, chung quy chi có một con đường chết!

Mục Chiêm Thiên gật đầu.

- Kẻ tàn sát huyết mạch Mục gia ta tên là Tiêu Thần, tu vị mơ hồ như là Bất Trụy sơ kỳ, bởi vì không thể tự mình giết, cho nên ta cũng không ra lệnh tu sĩ gia tộc động thủ để khỏi đánh rắn động cỏ. Đợi M ục gia ta chém giết người này xong, liền đem Tiêu gia kia chém chết cũng không muộn.

Đại trưởng lão trong mắt lộ vẻ tán thưởng,

- Chuyện này ngươi xử lý rất tốt, Tiêu Thần này dù sao cũng là Bất Trụy cảnh giới, nếu khiến y kinh động mà chạy mất, ngày sau sẽ là mầm tai họa cho Mục gia ta. Phân phó xuống dưới, điều động lực lượng gia tộc, toàn lực dò xét nơi ở của người này, nhất định phải nhanh chóng giết chết.

Mục Chiêm Thiên kính cẩn vâng lời.

Nhưng vào lúc này, Mục trưởng lão khẽ nhíu mày, mắt lộ vẻ kinh nghi, mở miệng nói:

- Gia chủ, có đồ ảnh của Tiêu Thần hay không, đưa lão phu nhìn một chút.

- Đồ ảnh của Tiêu Thần ở trong tay ta, trưởng lão đợi một chút.

Mục Chiêm Thiên trở tay lấy ra một quả đồ văn ngọc giản.

Mục trưởng lão nhận lấy, thần thức đảo qua, trên mặt nhất thời lộ vẻ oán độc, lạnh giọng nói:

- Nếu đúng kẻ đã diệt chi nhánh của Mộc gia ta thì không cần tìm kiếm nữa, lão phu biết người này hiện ở đâu.

Đang khi nói chuyện. Khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười dữ tợn.