Đạo

Quyển 4 - Chương 16: Đại tang (Chương 450)




Ba ngày sau, một tin tức truyền khắp Triệu quốc Tu Chân Giới.

Doanh Châu Mộc gia, vì để bảo vệ huyết mạch bản thân không tiêu tan, dùng ác trận thôn linh đại trận, thôn phệ huyết nhục linh căn của các thiên tài của các tông môn ở Triệu quốc bát châu, chăn nuôi huyết mạch, bảo trì gia tộc thịnh vượng. Bảy năm trước, sự tình bại lộ, bị Tiêu thần đệ tử của Lạc Vân Cốc, may mắn chạy trốn, liền bị Mộc gia đuổi giết, nhảy vào khe không gian, tử sinh không rõ.

Bảy năm sau, Tiêu Thần trở về, hủy giệt Mộc gia. Không ngờ Mộc Mộc gia chủ Mộc gia, vì để bảo mệnh, không tiếc lấy tính mạng của mười vạn tộc nhân bình thường dùng làm vật tế tự cho ma vật, cuối cùng sách dẫn Mộc thị bộ tộc bị cắn lại, huyết mạch đoạn tuyệt.

Tin tức truyền ra khiến lòng người khiếp sợ!

Doanh Châu Mộc gia cứ cách hai trăm năm mở ra thí luyện giới, không phải trợ giúp chư phái tông môn đào tạo đệ tử.

Sau khi thí luyện, trong lúc tu hành, có rất nhiều đệ tử không hiểu vì sao qua đời, phần lớn tu vi không kém, đều là đệ tử nổi trội của các tông môn.

Việc này năm đó cũng có tông môn nghi ngờ, nhưng thái độ Mộc gia mạnh mẽ, thực lực viễn siêu chư tông, cuối cùng sống chết mặc bây.

Giờ phút này theo tin tức này lưu danh hậu thế, chân tướng rõ ràng khắp thiên hạ, Mộc gia huyết mạch đoạn tuyệt, vô số tu sĩ vỗ tay khen hay.

Tự nhiên có người nghi ngờ, hoài nghi chính là Tiêu Thần vì để che dấu bản thân giết chóc nên mới tìm cớ, nhưng chung quy chỉ có thể để trong miệng, không dám lộ ra ngoài.

Ở Triệu quốc Tu Chân Giới hết sức sôi trào, cũng có vài sự kiện kỳ quặc phát sinh.

Doanh Châu ba nghìn Đạo Môn, vô thượng Ma Tông, Thanh Châu Ngự Thú Tông, Triệu quốc tam đại tông môn, cùng trong một ngày, tông chủ, trường lão cùng không ít đệ tử chính thức bái sư, tất cả đều quỷ dị nổ tan xác mà chết.

Việc này nếu là lúc bình thường, tất nhiên là đại sự kinh thiên động địa, thế nhưng lúc này có vẻ không quan trọng gì, vẫn chưa hấp dẫn nhiều ánh mắt các tu sĩ lắm.

Lạc Vân cốc, Tiêu thành, lần thứ hai trở thành nơi của vô số tu sĩ nhìn chăm chú vào, vô số tông môn cử tu sĩ quan trọng sôi nổi tiến đến bái kiến.

Mộc gia đã diệt, Tiêu Thần trở về, Lạc Vân cốc cùng Tiêu gia tất nhiên rầm rộ, điểm ấy đã là định số.

Tu sĩ bái kiến, Tiêu Thần ẩn cư phía sau màn, chưa bao giờ lộ diện, lại không một người nào dám can đảm biểu lộ sự bất mãn.

. . . . .

Lạc Vân cốc.

Trong phương viên bảy tám mẫu Dược Viên, một vũng tiểu hồ, mấy đóa hoa dại, mấy đám cỏ xanh, im lặng hờ hững.

Trong lương đình, hai người ngồi trên chiếu, cầm bầu rượu, uống thả cửa.

Khuôn mặt Tiêu Thần chua sót, toàn thân thả lỏng, không còn nửa điểm đề phòng, ngửa đầu uống rượu, từng giọt tràn ra, ước sũng vạt áo trước.

Ánh mắt hơi có vẻ mê ly, đảo qua chung quanh, Sơn Thủy như trước, trong hồ cá trắm cỏ bình yên tự đắc, lắc đầu vẫy đuôi.

Tiếc hận bóng hình xinh đẹp dĩ vắng, phương tung vô tích, không biết nơi nào mới có thể tìm được.

Này gặp lại, xa xa không hẹn, cho tới khi nào mới có thể tái hợp, mở miệng cười.

Nhớ năm đó, hai người ngồi đối diện trong chòi nghĩ, có gió mát, có món ăn, có rượu ngon, nói lời hoài niệm

Dịu dàng mà nói, đạm bạc như nước, tự nhiên, lệ từ trau chuốt, vô cùng thương cảm biệt ly.

Ngăn trở trong tâm, hẹn ngày tái ngộ.

Ước hẹn ba năm, lời nói của người thương đến nay vẫn quanh quẩn trong lòng:

- Ba năm sau, trong chòi nghỉ mát, thiếp sẽ trang phục lộng lẫy, miệng cười, chờ đợi lang quân, cước đạp Ngũ Thải Tường Vân, đón ta đi Tiêu thành bái kiến Tiêu gia nhị lão, vĩnh kết Tần Tấn!

Mỹ nhân như ngọc, mặt nở nụ cười.

Nếu không có biến cố Mộc gia, hai người dĩ nhiên sẽ kết làm song tu đạo lữ, từng giờ từng khắc cộng thành đại đạo, cầm sắt giao - hợp.

Ngày đón Mặt Trời, đêm ngắm trăng sao, nhìn nhau mỉm cười, đạm bạc dịu dàng. Chứ không như hôm nay tinh phong huyết vũ, cũng không như trước kia chứa nhiều sinh tử, khó khăn.

Nhưng giờ phút này, chung quy đã muộn rồi.

Trong lòng Tiêu Thần càng khổ, hớp một cái.

Lời nói Thanh Vân tử, rõ mồn một trước mắt. Như có thể chứng kiến, bóng hình xinh đẹp nhanh nhẹn kia đứng ở nơi này, sắc mặt tuyết trắng, cũng không nguyện ý rời đi, chỉ vì cứu tánh mạng hắn.

Tứ phương thành hành tung bại lộ, khiến vô số tu sĩ giảo sát, Tiêu Thần tự mình chiến đấu, một đường chém giết, huyết vũ rời đi .

Bị thương nặng, từng có huyết sắc năng lượng dung nhập, kinh nghi, suy nghĩ không có kết quả.

Hôm nay chung quy cũng đã biết được, huyết sắc này là từ nơi nào đến.

Tế đến hai ngàn thọ nguyên, đối chiến với thần thông của tu sĩ Bất Trụy của Hoàng Tuyền tông, nguyên thần bị thương nặng, gần như tan vỡ.

Đột nhiên có trợ lực, bảo hộ này tánh mạng, nên mới còn sống đến hôm nay.

Tất cả chuyện này, là do Cơ Nguyệt Vũ vì hắn làm nên, yên lặng không nói gì.

Muốn tạ ơn nhưng người thương đã không còn.

Khổ ý càng sâu, tửu thủy thôn lạc, nội tâm rát bỏng.

Hình Thiên lắc đầu, chưa từng mở miệng an ủi, chỉ cùng Tiêu Thần uống rượu.

- Ngày đó Cơ Nguyệt Vũ rời đi, lão giả kia từng có để cho ta biết được, lần này đi chính là Trung Châu. Dường như là cố ý thông qua Hình Thiên báo cho Tiêu Thần đạo hữu. nói vậy lão giả kia cũng không nghĩ tới bảy năm sau, tu vi Tiêu Thần đạo hữu dĩ nhiên lại đạt được cảnh giới như bây giờ, thiên hạ to lớn này, đều có thể đi được. Trung Châu tuy là cường giả san sát, tông môn đầu sỏ hoành hành nơi nơi, vốn dĩ với tu vi của đạo hữu, đủ để xông xáo rồi.

Nói đến đây, thoáng tạm dừng, uống rượu ngon, thở dài.

- Cơ Nguyệt Vũ đối với ngươi tình nghĩa vô song, bất kể như thế nào, ngươi đừng phụ nàng. Đã biết nàng ở Trung Châu, ngươi có thể đi tìm nàng.

Tiêu Thần nghe vậy, trầm ngâm một lát, tiện đà gật đầu.

Cơ Nguyệt Vũ, hắn chung quy là muốn tìm trở về, hảo hảo bồi thường cho nàng. Điểm ấy, không thể quên.

- Khi nào xuất phát?

Hình Thiên nhíu mày, lấy tâm tình của Tiêu Thần, biết được tin này, nhất định sẽ liều lĩnh tiếng thẳng đến Trung Châu.

Biểu hiện trước mắt, dường như là có chút khác thường.

Thần sắc Tiêu Thần u ám, chậm rãi lắc đầu, nói :

- Ba tháng sau, ta sẽ đi Trung Châu.. Sau ngày hôm nay, Tiêu Thần sẽ không xuất môn, lưu ở trong nhà, phụng dưỡng song thân nhị lão, bù lại tiếc nuối mấy năm nay.

Hình Thiên nghe vậy, như có suy nghĩ gì, thở dài không nói.

Hai người cử uống rượu, ngửa mặt chè chén.

Đến khi say mới rời đi.

. . . . .

Trong ba tháng này, Tiêu Thần chưa từng rời khỏi Tiêu gia nửa bước, khách đến bái phỏng, tất cả đều từ chối.

Sáng sớm thức dậy, thu thập thoả đáng, liền đi đến chổ song thân vấn an.

Dùng điểm tâm

Buổi trưa cùng nhị lão ngồi dưới bóng cây, thản nhiên kể lại việc mấy năm cầu đạo, giọng điệu bình thản, đến chổ nguy cơ, tất cả đều miêu tả hời hợt, một câu nói cho qua.

Giờ ngọ, Tiêu thị nhất tộc tụ tập một chổ, mở mày mở mặt, tất cả đều vui vẻ. Nhị lão mắt thấy người lớn thịnh vượng, tộc nhân vui mừng, trên trán nếp nhăn giãn ra.

Ngày qua ngày, trên võ trường, Tiêu Thần tự mình chỉ điểm, các tiểu bối của Tiêu gia bước vào luyện khí, kinh hỉ vạn phần, khiêm tốn thỉnh giáo. Nhị lão ngồi trên sân, nhẹ giọng nói nhỏ, nhìn về phía con trai độc nhất, tất cả đều là vẻ kiêu ngạo.

Sau bữa tối, cùng nhị lão tản bộ dưới ánh trăng, buông bỏ tất cả mọi mệt mỏi của ban ngày.

Ước chừng nửa canh giờ, Nhị lão hơi mệt, Tiêu Thần tự mình đưa về tận phòng, hầu hạ nằm ngủ, sau đó mới ra ngoài khép cửa lại.

Ba tháng chín mươi ngày, không một ngày bỏ lỡ.

Tiêu Thần giống như người bình thường, sáng thức dậy, mặt trời lặn đi ngủ, cùng với nhị lão, tâm tình bình yên.

Đặt chân vào con đường đại đạo, vô tận chém giết, trong lòng hắn rất mỏi mệt, giờ phút này hoàn toàn thả lỏng, nghỉ ngơi.

Vào buổi trưa một ngày, Tiêu Thần ngồi trên ghế cùng với song thân, sắc mặt hơi có vẻ mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất tốt.

- Tử Yên, nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, tuy rằng nàng không muốn cùng ta tương phùng, nhưng trong lòng ta chung quy không thể quên được nàng. Nàng đã muốn trở thành người của Tiêu gia ta, ta cuối cùng cũng sẽ đem nàng tìm về để nhị lão xem mặt.

Tiêu phụ gật đầu, sắc mặt vui mừng

- Nha đầu Nguyệt Vũ kia, đúng là phi thường, tuy rằng ngươi hiện tại thân phận phi phàm, nhưng hai cái nha đầu tất cả đều là thế gian hiếm có, ngươi nhất định phải đối với các nàng thật tốt.

Tiêu mẫu mở miệng, thần sắc an tường.

Tiêu Thần kính cẩn gật đầu xác nhận

- Cha mẹ yên tâm, trong lòng nhi tử nhớ kỹ.

Theo thường lệ bắt đầu kể lại, Tiêu Thần mở miệng, song thân yên lặng nghe.

Hôm nay kể lại lại tình huống ở đấu giá hội Tứ Phương kia, theo thời gian từng chút trôi qua, Tiêu phụ, Tiêu mẫu chậm rãi nhắm mắt, hình như ngủ, khóe miệng vẫn còn ý cười.

Tiêu Thần mở miệng, thanh âm cực thấp, hình như sợ song thân tỉnh giất.

Chẳng qua là lúc này nghĩ lại chuyện xưa, thời gian thật dài.

Một ngày một đêm, Tiêu Thần ngồi trên ghế đẩu, dựa sát vào song thân, cúi đầu mở miệng.

Đôi mắt đỏ âu, chảy nước mắt, hết thảy yên tĩnh không tiếng động.

Cả Tiêu gia, không người dám tới gần nơi này, quấy rầy nửa điểm. Âm thầm xử lý, không một tiếng động, Bạch Tố treo đầy đèn lồng giấy màu trắng lên.

Cha mẹ song thân, đã đi.

Tiêu Thần đối với kết quả này, đã biết từ trước.

Bảy năm nhớ nhung nhi tử, bi thống ai điếu, nhị lão khí huyết khô kiệt, căn nguyên đã tán, xoay chuyển trời đất. Nếu trong lòng không vướng bận Tiêu Thần, thì sớm đã thăng thiên rồi.

Sau khi trở về nhà, Tiêu Thần mỗi ngày đều lấy linh lực chống đở thân thể nhị lão, đến hôm nay, đã là đại nạn.

Mặt trời mọc phía Đông, Tiêu Thần đứng dậy, kính cẩn quỳ, cửu dập đầu, thanh thanh chấn vang, mặt mày đỏ au.

- Nhi tử Tiêu Thần bất hiếu, kính tiễn nhị lão thăng thiên!

Sau ba ngày, Tiêu gia đại tang, vợ chồng phàm nhân bình thường qua đời, lại có vô số tu sĩ tiến đến tế bái.

Triệu quốc, thậm chí cả quanh biên cảnh, tu sĩ tiến đến không dưới hơn mười vạn.

Tiêu Thần quỳ ở linh đường, thu liễm khí tức, tu sĩ tiến vào tất cả đều quỳ, kính cẩn thi lễ.

Với thân phận bình thường mà được như thế, vợ chồng Tiêu gia đã có thể an lòng nhấm mắt rồi.