Đạo

Quyển 4 - Chương 13: Tuyệt diệt (Chương 447)




Tiêu Thần khẽ nhíu mày, Ma Tôn tự nhiên đổi ý khiến trong lòng hắn nảy sinh chút dự cảm không ổn.

Nếu là bị ép đến tuyệt cảnh tự nhiên hắn sẽ liều chết phản kháng, phải cẩn thận đề phòng thủ đoạn của hắn.

- Muốn giết bổn ma, vậy thì ngươi sẽ phải trả một cái giá cực đắt!

Ma Tôn gầm lên, hắc bào bị xé rách, thân thể trong nháy mắt bành trướng hóa thành cự nhân lớn trăm trượng, trên đầu mọc ra hai cái sừng, chỉ một tiếng gầm nhẹ cũng có uy thế rung trời.

Theo tiếng gầm của ma vật, Mộc Mộc nhìn Mộc gia tu sĩ, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn, vô cùng đau đớn.

- "Ma Tôn tiền bối, ngươi… Ngươi muốn làm gì chúng ta !" Mộc Mộc kinh hô, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Giờ phút này pháp lực toàn thân hắn không khống chế được, liên tục thoát ra, máu huyết sôi trào khiến hắn sinh ra dự cảm cực kỳ không tốt.

- Ngươi đã không tiếc chết mười vạn tộc nhân, lấy linh hồn máu huyết mời bổn ma ra, tự nhiên cũng là sẽ không tiếc bất cứ giá nào đem người này giết chết.

- Đã như vậy, bổn ma liền cho các ngươi cơ hội, hôm nay đem tất cả tộc nhân các ngươi cho bổn ma cắn nuốt, bổn ma tự nhiên sẽ giết chết người này, coi như là hoàn thành tâm nguyện cho các ngươi!

- Lấy linh hồn huyết mạch làm dẫn, Ma Thôn Thiên Địa!

Ma Tôn gầm thét, thanh âm rung chuyển đất trời, cuồn cuộn như sóng triều, quét ngang ra.

Mười vạn vong hồn nháy mắt ngưng tụ ra trong hư không, dưới sự thiêu đốt của ma diễm lộ ra vô tận thống khổ, khóc thét rung trời.

Vong hồn này chính là những Mộc thị tộc nhân trước kia tự tuyệt, bị ma vật cắn nuốt vào trong cơ thể, vĩnh viễn bị vây trong đau khổ, không thể tiến vào luân hồi.

Mộc Mộc trong nháy mắt mặt không còn chút máu, con ngươi co rút lại, trong đôi mắt hiện lên vô tận sợ hãi, thất thanh thét lên chói tai.

- Không!

Thanh âm chưa hết, pháp lực trong cơ thể hoàn toàn mất không chế, thân thể bành trướng, ầm ầm nổ tung trong ánh mắt sợ hãi, nhưng lại không còn chút huyết nhục nào còn lại. Giờ phút này dưới một cỗ lực quỷ dị, tất cả huyết nhục và nguyên thần Mộc Mộc đều bay thẳng tới phía Ma Tôn, trong nháy mắt dung nhập vào trong cơ thể ma vật.

Oanh!

Oanh!

Quanh thân Mộc gia trưởng lão, giờ phút này thân thể mọi người đều rất nhanh bành trướng rồi nổ tung, nguyên thần huyết nhục tất cả đều bị Ma Tôn cắn nuốt.

Đây vẫn chưa phải là kết thúc mà chỉ vẻn vẹn là một sự bắt đầu!

.......

Mộc gia, vô số tu sĩ sợ hãi không yên, bọn họ bị nghiêm lệnh phải đứng yên trong cấm chế, nếu không được sự cho phép, tuyệt đối không được bước ra nửa bước.

- Gia chủ cùng trưởng lão đem chúng ta tới nơi này đến cuối cùng là nguyên do gì, chẳng lẽ bắt chúng ta ngồi ở nơi này chờ chết hay sao?

- Tộc huynh chớ nóng, theo ta được biết, gia chủ cùng trưởng lão đã tìm ra phương pháp có thể giết chết Tiêu Thần kia, đem chúng ra bố trí ở chỗ này chắc là vì muốn chúng ta giữ được tính mạng, tránh bị liên lụy.

- Đúng vậy, ta cũng nghe thấy trưởng lão nói, gia chủ đã có đối sách!

- Mộc gia chúng ta xưng hùng Triệu quốc ngàn năm, há lại vì Tiêu Thần mà đổ bể, ta biết ngay, kiếp nạn lần này tuyệt đối không cách nào làm Mộc gia ta suy sụp được!

Mộc gia tu sĩ tâm tình trở nên kích động, trong lòng yên ổn hơn, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Trong ngày này, có thể nói bọn họ sống một ngày mà như dài tựa cả năm, hoảng sợ bất ban, giờ đây cuối cùng cũng có chút hi vọng.

Nhưng vào thời khắc này, dọc theo đám người, mấy tên tu sĩ Mộc gia thân thể đột nhiên bành trướng không chút báo trước.

Trong ánh mắt thốn khổ sợ hãi của bọn họ, bọn họ rõ rang không biết đến tột cùng là đang phát sinh chuyện gì.

Oanh!

Oanh!

Thân thể mấy tên tu sĩ nổ tung, huyết nhục nguyên thần hòa thành một đoàn, mạnh mẽ phá vỡ cấm chế bay thẳng về phía sau núi mà đi.

Những tu sĩ còn lại của Mộc gia kinh ngạc đến ngây người, tất cả đều hoảng sợ chăm chú nhìn.

Nháy mắt sau đó càng có nhiều tu sĩ thân thể bành trướng lên, thống khổ bi thảm.

- Đến tột cùng là phát sinh chuyện gì, tại sao lại như vậy!

- Không tốt, chẳng lẽ là Tiêu Thần kia âm thầm thi triền tà pháp, ra tay với chúng ta.

- Chạy mau, lúc này phải rời đi thôi, nếu không hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Mộc gia tu sĩ sợ hãi chạy trốn, nhưng bất luận bọn họ chạy tới đâu đều không thoát khỏi kết cục thê thảm!

Liên tiếp tiếng bạo liệt ở bên trong, cả Mộc gia trong chốc lát biến thành tử địa, tất cả tộc nhân Mộc thị còn sống tất cả đều bạo thể mà chết.

......

Trong khách sạn tại một nơi nào đó thuộc lãnh thổ Mộc gia, một tu sĩ khoanh chân, trên người dán đầy những ký hiệu phong ấn trấn áp.

Người này sắc mặt tái nhợt, liều mạng vận chuyển pháp quyết thu liễm khí tức, mong sao có thể thoát khỏi tai kiếp này.

- Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!

Mộc Đinh cho rằng trước giờ mình may mắn xuất thân Mộc gia, từ nhỏ tu luyện có trưởng bối chỉ điểm công pháp, linh thạch đan dược tất cả đều được cung ứng đầy đủ. Tu vi tại tu chân giới đã có chút thành tựu, khiến người khác kính sợ, mặc dù là kẻ mạnh hơn cũng không dám ở trước mặt làm loạn. Hắn thân là Mộc gia tu sĩ, từ trước đến giờ vẫn luôn kiêu ngạo.

Nhưng hôm nay, Mộc Đinh trước đó chưa từng biết đến sợ hãi lại chán ghét thân phận này, bời vì huyết mạch đang mang trong cơ thể khiến hắn có khả năng rất lớn sẽ bị người khác giết chết.

Đột nhiên, phù lục bên ngoài cơ thể bùng lên tự cháy, ngay lập tức hóa thành tro bụi.

Mộc Đinh tròng mắt trợn ngược, trong mắt lộ vẻ vô cùng sợ hãi.

- Không tốt!

Sau một khắc, thân thể người này bành trướng ầm ầm nổ tung, huyết nhục nguyên thần biến mất không còn chút nào.

.........

Biên giới Triệu quốc, hai đạo độn quang gào thét bay về phía trước.

- Đại ca, lập tức phải rời khỏi biên giới Triệu quốc, Tiêu Thần kia mặc dù thần thông quảng đại tất nhiên cũng không cách nào tiếp tục đuổi giết!

Một người mở miệng nói, giọng điệu lộ vẻ vui mừng.

- Chớ có khinh thường, lời đồn trong ngọc giản kia đã nói thần thong Tiêu Thần kia mạnh mẽ vô cùng, nếu không phải huynh đệ ta đúng lúc ra ngoài, sợ rằng giờ này đã chết cùng những tộc nhân khác rồi!

- Tiêu Thần kia hôm nay tàn sát Mộc thị nhất tộc ta, thù này không đội trời chung, ta và ngươi nếu có thể thoát đi, tất nhiên sẽ phải ghi nhớ trong lòng!

Đại ca mở miệng, ngữ khí trầm trọng, tràn ngập oán hận.

- Đại ca nói không sai, ta và ngươi có ngọc giản truyền tin của trưởng lão ghi lại nhiều môn công pháp của Mộc gia ta, chúng ta mai danh ẩn tích tu luyện, sợ gì không có ngày Đông Sơn tái khởi khôi phục uy danh Mộc gia ta.

- Đợi hậu bối tộc nhân của ta và ngươi sau nay xuất hiện nhân vật thiên tài, tu đạo thành công, nhất định khiến Tiêu Thần kia vì việc hôm nay mà phải trả giá thật lớn!

- Tiêu thị nhất tộc, Mộc gia tu sĩ chúng ta nhất định phải giết sạch!

Huynh đệ hai người gật đầu, độn quang gào thét phóng qua biên giới, trong lòng hai người khẽ buông lỏng, trên mặt lộ ra ý mừng sống sót sau tại nạn.

Nhưng vào thời khắc này, thân thể hai người không chút báo trước bành trướng lên, hoảng sợ nhìn nhau rồi đồng thời nổ tung.

Chết!

........

Tiêu Thần tàn sát bát thành, chỉ giết Mộc gia tu sĩ, còn phàm nhân tất cả đem trấn áp, đợi báo thù xong lại đem an trí thỏa đáng. Nhưng giờ phút này, mấy vạn tộc nhân Mộc thị còn sống toàn bộ cơ thể vỡ vụn mà chết, huyết nhục linh hồn đều đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Phía sau núi Mộc gia, Ma Tôn ngửa mặt lên trời gầm thét, vô số tia máy hiện lên giữa hư không, dung nhập vào bên trong cơ thể.

Theo những tia máu dung nhập vào, khí tức trong cơ thể ma vật tăng mạnh, thân thể biến lớn biến lớn với tốc độ quá nhanh mà huyết nhục liên tục bị nứt ra nhưng máu tươi chưa kịp chảy ra vết thương đã tự động được chữa trị.

Con ngươi Tiêu Thần co rút lại, sắc mặt âm trầm như nước, mỗi một đạo tia máu này đều ẩn chứa khí tức huyết nhục linh hồn của một sinh linh bên trong.

Cảm ứng khí tức từ tia máu, những người bị điên cuồng tàn sát chính là Mộc thị tộc nhân.

Mộc gia lão tổ giương đôi mắt lên, sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng, bi thảm: “ Mộc gia ta hết rồi!”

Thanh âm thoát ra, thân thể vỡ vụn bị ma vật kia cắn nuốt toàn bộ.

Nói thì chậm, nhưng bất quá chỉ là mấy tức thời gian, tia máu đầy trời toàn bộ dung nhập vào trong cơ thể Ma Tôn. Lần này khí tức trong cơ thể mà vật tăng vọt, thân thể lại càng điên cuồng lớn đến ban trăm trượng, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, không khí u ám tịch mịch!

Trong hư không, bên trong ngọn lửa do ma diễm tạo nên, gần hai mươi vạn linh hồn tộc nhân Mộc thị thống khổ kêu rên.

Cả Mộc gia toàn bộ huyết mạch đều bị diệt sạch!

Tất cả những điều này đều là do Mộc gia tự tìm đường chết!

Nếu không phải Mộc Mộc để tu sĩ bảo toàn mạng sống, lừa gạt phàm nhân trong tộc tự tuyệt nhằm phóng thích ma vật thì sao lại có kết cục như ngày hôm nay.

Thiên đạo đã định phải bị diệt vong, chung quy không thể nào tránh được.

Mộc gia giờ phút này huyết mạch tuyệt diệt, tất cả cừu hận tan thành mây khói, Tiêu Thần im lặng không nói, trong lòng cũng không cảm thấy dễ chịu.

Mười mấy vạn phàm tục tộc nhân Mộc thị, vốn có thể không chết thì hắn đã an bài thỏa đánh.

Gọi Đa Bảo Đạo Nhân lại, thi triển đại thần thông xóa đi trí nhớ của Mộc thị gia tộc, sau khi làm xong thì cho dung nhập vào thế giới phàm tục, để cho hết thảy trí nhớ về cừu hận theo gió mà biến mất.

Nhưng, tất cả đều không có cơ hội mà làm.

Mộc gia, hoàn toàn tuyệt diệt.