Bách Quỷ đạo nhân: “Hoắc hoắc” cười lạnh, lạnh giọng nói:
- Giỏi cho một tên tiểu bối hung hăng ngang ngược, hôm nay, lão phu ở chỗ này, để xem ngươi làm sao đem môn hạ đệ tử ta giết chết!
Nói xong hắn chắp tay, thản nhiên nói:truyện được dịch tại 4vn.eu
- Cơ Thiện đạo hữu, hôm nay thỉnh cho phép môn hạ đệ tử ta, Khô Sinh Tử
cùng Lưu Vân đây đánh một trận sinh tử chiến. Sau trận này, bất kể thắng bại ra sao, chuyện này sẽ được kết thúc, lúc đó lão phu cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Bách Quỷ đạo nhân mở miệng nhìn như độ lượng,
nhưng đằng sau người này đã bố trí âm tàn thủ đoạn, tự cho là Tiêu Thần
hẳn phải chết, nên lúc này mới cố tình mở miệng như thế.
Cơ Thiện cau mày, hắn hiểu rõ Bách Quỷ đạo nhân, con người này tuyệt đối là hạng người có thù tất báo, tâm tư ác độc, trước mắt lại có thể biết tốt xấu
mà nói chuyện như vậy, e rằng trong chuyện này tất nhiên có ẩn tình
khác. Nhưng Tiêu Thần và Khô Sinh Tử hai người, tất cả đều đồng ý, trong lòng hắn mặc dù có chút băn khoăn cũng không cách nào mở miệng ngăn
cản, vì vậy thoáng chút chần chừ, trầm giọng nói:
- Lưu Vân đạo
hữu, một khi ngươi đã đáp ứng, trong khi giao chiến, thần thông không có mắt, ngoài ý là vô cùng có khả năng, giờ đây kính xin các vị đạo hữu
nghĩ lại, chớ vì vọng động nhất thời mà hối hận không kịp.
Cơ
Thiện mở lời cũng là ẩn ý nhắc nhở Tiêu Thần về cục diện hôm nay có ẩn
tình gì khác, hy vọng hắn có thể biết khó mà lui. Tiêu Thần cũng có ơn
không nhỏ với Cơ gia hắn, nên trong việc này Cơ Thiện cũng không ngại mà giúp hắn một chút, cho dù có đắc tội Bắc Mang tông một chút thì trong
lòng cũng không thèm để ý. Dù sao đều là thế lực đứng đầu ở Trung Châu,
nếu không phải là thâm hận huyết cừu không thể hóa giải, thì Bắc Mang
tông dù trong lòng có bất mãn, cũng tuyệt đối không dám không nể mặt Cơ
gia.
Tiêu Thần nghe vậy trong lòng cũng hơi động, mặc dù Cơ Thiện năm lần bảy lượt mở lời, nhưng chẳng biết vì sao Tiêu Thần cảm thấy
người này ánh mắt phức tạp thật giống như trong lòng đang ẩn chứa chuyện gì đó cho nên gấp gáp muốn đền bù ân tình khi hắn trợ giúp Cơ Gia tu sĩ trong hành trình đi Huyền Sát giới này, có ý niệm như vậy sinh ra trong đầu, nhất thời làm cho Tiêu Thần trong lòng sinh ra chút bất an. Nhưng
bây giờ không phải là lúc suy nghĩ nhiều, Tiêu Thần hơi trầm ngâm, chắp
tay nói:
- Đa tạ ý tốt của Cơ gia chủ, nhưng cuộc chiến hôm nay
không thể tránh, vãn bối muốn đem mối thù bị ám hại bên trong Huyền Sát
giới ra mà tính toán toàn bộ.
Bách Quỷ đạo nhân hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Cơ Thiện đạo hữu, nếu tiểu bối đây đã nói như thế, đạo hữu cần gì phải tiếp tục nhiều lời.
Cơ Thiện âm thầm lắc đầu, nếu là Lưu Vân không nghe lời khuyên ngăn, hắn tự nhiên cũng không tiếp tục mở miệng, nói:
- Đã như vậy, hôm nay lão phu liền mở ra Cơ gia lôi đài chiến. Đó chính
là nơi Cơ gia tu sĩ dòng chính giải quyết cừu hận, chỉ có đồng tộc tu sĩ có vấn đề không thể hóa giải mới có thể lên trên đài đánh một trận,
sinh tử tùy thuộc mệnh trời. Nhưng hôm nay lão phu muốn nói rõ trước một chút, đã lên lôi đài chiến, bất luận sinh tử, sau đó song phương tất cả đều không thể lại ra tay.
Bách Quỷ đạo nhân nghe vậy trong mắt lãnh mang chợt lóe,
- Chuyện này, lão phu đại biểu cho Bắc Mang tông đáp ứng, nếu trận chiến
này Khô Sinh Tử không địch lại mà bỏ mình, Bắc Mang tông cũng tuyệt đối
không tính toán nữa.
Sắc mặt Tiêu Thần vẫn bình tĩnh, sâu trong
đáy mắt hàn quang cũng bắt đầu tuôn động, lúc này nghe vậy trong đáy
lòng cũng lạnh lùng cười một tiếng, cho dù là muốn tiếp tục tính sổ,
chẳng lẽ Tiêu mỗ phải sợ sao. Nếu quả thật bị ép buộc, trong lúc nguy
cấp mặc dù bại lộ thân phận thì có thế nào! Dù sao hôm nay hắn làm như
vậy, chẳng qua là không muốn tự nhiên bị thọc gậy bánh xe mà ảnh hưởng
đến việc cùng Cơ gia cầu hôn cưới Nguyệt Vũ mà thôi.
- Được! Kính xin chư vị đồng đạo cùng lão phu đi lôi đài chiến, để tùy Tiêu Thần và
Khô Sinh Tử hai vị đạo hữu buông tay đánh một trận.
Nói xong, Cơ Thiện hướng Cơ Nhược Hải kính cẩn thi lễ,
- Kính xin đại trưởng lão di giá.
Cơ Nhược Hải khẽ gật đầu, ánh mắt có chút không thể không quét qua Tiêu
Thần, trong mắt hiện lên một tia hân thưởng, sau đó đứng lên cất bước
bước ra ngoài.
Tất cả tu sĩ tụ tập tại Chủ điện đều vươn người
đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị nối đuôi nhau đi ra, dưới sự hướng dẫn của Cơ gia tu sĩ mà đi thẳng đến lôi đài chiến, dọc đường không nói gì.
Lôi đài chiến, nơi sinh tử chiến của Cơ gia tu sĩ, được truyền thừa từ thời thượng cổ, số lần mở ra hàng năm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay,
cho nên mỗi lần đều là đại sự oanh động tại Cơ gia, làm cho vô số tu sĩ
trong tộc đến xem. Mặc dù lần này không phải là sinh tử chiến của tu sĩ
gia tộc, nhưng Cơ gia hoạt động trong không gian khép kín, cho phép môn
hạ đệ tử ra ngoài đại lục tu luyện cực ít, cho nên lần này Tiêu Thần
cùng Khô Sinh Tử đánh giết ngược lại hấp dẫn nhiều Cơ gia tu sĩ đến xem
và đánh giá bản lĩnh của tu sĩ ngoại giới.
Trên lôi đài, Tiêu
Thần lạnh nhạt mà đứng, Khô Sinh Tử thì đứng cách đó hơn mười trượng,
sắc mặt âm lãnh, đáy mắt lộ ra sát khí lành lạnh. Lúc này, nơi hai người đang đứng chính là lôi đài chiến. Nơi này nhìn thoáng qua cũng hơn
nghìn trượng, hiện lên hình tròn, thân chiến đấu đài làm bằng gỗ cực kỳ
rắn chắc, trải qua năm tháng dài dằng dặc, được cấm chế gia trì lại càng cứng rắn vô cùng đủ để được xem như bằng pháp bảo bình thường, cực kỳ
khó hư hao. Nhưng trải qua không biết bao nhiêu Cơ gia tu sĩ liều chết
đánh giết, mà bề mặt lôi đài nhiều hố lồi lõm, còn vương vãi nhàn nhạt
vết máu, chắc là do máu tươi nhuộm dần mà thành, để lộ ra sát khí nhàn
nhạt làm trong lòng người cảm thấy hào hùng.
Cấm chế trên đài
được mở ra, tạo thành một vòng bảo hộ như cái bát úp ngược, linh quang
đồng thời lóe sáng lên hiển hiện uy năng bất phàm. Vòng bảo hộ không
màu, cũng không trở ngại âm thanh cùng tầm nhìn, công hiệu duy nhất
chính là ngăn trở dư chấn của đấu pháp ảnh hưởng đến người vô tội. Còn
lại quanh lôi đài là từng dãy từng dãy vòng tròn hướng về phía trước,
ghế ngồi ít nhất có hơn vạn chỗ, mà lúc này cũng đã chật kín, lúc này
đây tất cả Cơ gia tu sĩ đã ngồi đầy, trên mặt đầy hưng phấn cùng hướng
về lôi đài. Về phần Cơ gia gia chủ Cơ Thiện, đại trưởng lão Cơ Nhược Hải cùng thủ lĩnh các thế lực ngồi trên cùng, còn lại đều ngồi một bên
huyền phù trên không, từ trên cao nhìn xuống có thể dễ dàng đem trọn
tình hình lôi đài thu vào trong mắt, biểu lộ rõ thân phận người xem.
- Một khi đã vào lôi đài chiến, bất luận sinh tử, hai vị đạo hữu có thể bắt đầu.
Cơ Thiện nhàn nhạt mở miệng, thanh âm được pháp lực gia trì hóa thành cuồn cuộn tiếng gần vang ra xung quanh .
Cách đó không xa, Bách Quỷ đạo nhân khóe miệng nhếch nhẹ, lộ ra vẻ dữ tợn,
có hắn âm thầm bố trí, Lưu Vân hôm nay chắc chắn chết không thể nghi
ngờ!
Khô Sinh Tử bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng hướng về Tiêu Thần nhìn lại,
- Lưu Vân đạo hữu có thể tại bên trong Huyền Sát giới bình yên sống qua
bảy ngày, vốn đã là cực kỳ may mắn, thế nhưng nay dám cùng Bắc Mang tông ta là địch mà tự tìm đường chết.
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên chuyển thành bí pháp truyền âm, điềm nhiên nói:
- Ban đầu trong Huyền Sát giới đã không thể mượn tay Huyền Sát thú mà
giết ngươi, hôm nay lão phu liền tự mình xuất thủ thu lấy tính mạng của
ngươi, đem nguyên thần rút ra phong ấn bên trong Bách Cốt phiên, làm
pháp bảo thần hồn đứng đầu cho ta, vĩnh viễn chìm trong thống khổ không
được siêu thoát!
Nói xong, Khô Sinh Tử trở tay lấy ra một viên
châu màu đen từ trong túi trữ vật, ngửa đầu mà nuốt vào, vật này chính
là viên châu Bách Quỷ đạo nhân đưa cho hắn, có thể khiến tu vi trong
thời gian ngắn tăng vọt tới cấp bậc Bất Trụy sơ kỳ! Đây là Khô Sinh Tử
tự nhận rằng với năng lực của bản thân Tiêu Thần tuyệt đối không phải là địch thủ, lúc này mới có chuyện lên đài mà nuốt lấy viên châu kia, muốn nhờ sức mạnh trong đó đem Tiêu Thần mạnh mẽ giết chết để tránh bị trở
ngại. Viên châu được ăn vào, gương mặt già nua của Khô Sinh Tử liền lộ
ra vẻ thống khổ, sắc mặt đỏ lên, thân thể theo đó khẽ run. Nhưng cùng
lúc đó, cơ thể hắn cùng hơi thở đang theo một tốc độ điên cuồng mà lớn
lên khiến người ta khiếp sợ, bất quả trong thời gian ngắn ngủi, hơi thở
đã vượt ra ngoài Nguyên Anh cực hạn, hơn nữa cứ một đường mạnh mẽ không
ngừng tăng mạnh, hẳn là một mạch đạt tới cấp bậc Bất Trụy sơ kỳ! Mặc dù
khí tức này cực kỳ cuồng bạo nhưng không ổn định, hắn cũng không cách
nào toàn bộ nắm giữ mà phát huy ra chiến lực của tu sĩ Bất Trụy sơ kỳ
chân chính, nhưng giờ đây, Khô Sinh Tử chỉ mượn tu vi cũng có thể dễ
dàng giết bất kỳ tồn tại cảnh giới Nguyên Anh nào.
- Bắc Mang tông - Thi Hồn đan!
Khô Sinh Tử phát sinh dị biến lập tức khiến mọi người khiếp sợ, bất cứ
người nào có kiến thức rộng rãi giờ phút này sắc mặt trong nháy mắt cũng đại biến, mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thi Hồn đan, chính là một loại
đan dược âm độc của Bắc Mang tông bị mọi người lên án, cần giết trăm
ngàn tu sĩ để lấy ra nguyên thần đem dung hợp mà tạo thành nguyên thần
thể mới, nguyên thần số lượng càng nhiều thì tạo thành nguyên thần thể
sức mạnh càng lớn, sau đó thi triển bí pháp đem nguyên thần tế luyện
dung nhập vào bên trong đan dược, lúc này mới tạo thành Thi Hồn đan.
Viên thuốc này mạnh thì mạnh vậy, nhưng sức mạnh thuộc tính cũng cực kỳ
pha tạp, cực kỳ bất ổn, nếu không phải sau khi sử dụng bí pháp trong đó
không những không cách nào mượn tiếp năng lượng đó lần nữa mà còn có thể trong nháy mắt bị phản phệ mà chết, và bởi vì cách luyện chế viên thuốc này cực kỳ âm độc, vậy nên từ trước đến giờ tu sĩ khắp nơi đều bài
xích, nhưng công hiệu quả thật là mạnh mẽ vô cùng, có thể khiến tu vi tu sĩ tăng vọt.
- Khô Sinh Tử dùng Thi Hồn đan, tu vi trong khoảnh
khắc đã tăng vọt lên Bất Trụy sơ kỳ, mặc dù nhờ vào đan dược mà đạt đến, cũng không phải chân chính nhân giới đỉnh cấp, nhưng bằng vào tu vi
pháp lực như vậy cũng đủ để đem Lưu Vân giết chết trong nháy mắt.
- Lão phu đã sớm phát hiện trong đó có quỷ, với cục diện trước mắt tất
nhiên đã được an bài từ sớm, nếu không phải Bắc Mang tông kia thuộc loại trước nay có thù tất báo thì lần này sao lại rộng lượng như thế, ha ha, hôm nay xem ra lão phu suy đoán quả thật không sai.
- Lưu Vân
mặc dù thực lực mạnh có thể còn hơn là chân chính Nguyên Anh đỉnh cao
tồn tại, nếu chỉ dựa vào bản thân thần thông mà ra tay, Khô Sinh Tử tất
nhiên không phải là đối thủ của hắn, nhưng với cục diện trước mắt, sợ
rằng hôm nay kết cục của hắn sẽ là vẫn lạc.
- Thủ đoạn của Bắc
Mang tông thật quá ngoan độc, thật làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Bọn ta trong Huyền Sát giới chịu ân đức của Lưu Vân, giờ phút này mặc dù không đành lòng nhưng cũng không thể tránh được, haizzz, thật đáng
tiếc.
Trên khán đài trên không, thủ lĩnh tu sĩ khắp nơi sắc mặt
khẽ biến, trong mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng không làm ra phản ứng quá
lớn, dù sao với tu vi của họ thực lực bộc phát của Khô Sinh Tử lúc này
chưa đáng để trong mắt, muốn giết bất quá cũng chỉ là trở bàn tay. Nhưng ánh mắt Cơ gia đại trưởng lão Cơ Nhược Hải lóe lên, lúc này khẽ nhíu
mày, trong mặt thoáng hiện ra vài phần do dự. Hôm nay hắn đích thân đến, nguyên nhân vì chuyện của Nguyệt Vũ và Tiêu Thần trong miệng của đệ tử
trờ về từ Huyền Sát giới. Lão quỷ này sống không biết đã bao lâu, tâm tư thâm trầm tự nhiên có thể dễ dàng đoán được Tiêu Thần ắt hẳn là người
mà năm đó ở Triệu quốc để cho Nguyệt Vũ không tiếc bất cứ giá nào mà cứu chữa, thậm trí nguyện ý vì vậy mà không ngó ngàng đến nam tử trong gia
tộc. Hắn lần này đến đây chính là muốn nhìn nam tử mà Nguyệt Vũ coi
trọng đến tột cùng có phong tư cỡ nào. Giờ phút này đây, trong lòng hắn
cũng cực kỳ do dự, nếu Tiêu Thần lần này bị giết, Nguyệt Vũ sau này sợ
rằng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
- Mà thôi, đợi chút nữa nếu tình
hình không ổn, lão phu liền ra tay bảo vệ, coi như đền bù cho tiểu nha
đầu kia một phen. Aiii, vốn lần này ta tính thuận nước đẩy thuyển tác
hợp hai người các ngươi, nhưng không biết làm thế nào…
Cơ Nhược Hải nói lời này thì âm thanh càng thấp không ai thể nghe nổi.