Hai tay Tiêu Thần như múa, vô số canh kim kiếm khí nhất thời bạo xạ mà ra, đâm vào mặt nước phát ra tiếng "Phốc" "Phốc" trầm đục, mỗi một đạo kiếm khí có thể thoải mái diệt sát vô số yêu thú.
Lần này hơn một ngàn lôi ngư yêu thú đồng thời nổi lên, đều bị Tiêu Thần cùng Tiểu Chuyên liên thủ oanh giết hầu như không còn, chỉ còn nghe được âm thanh kêu gào hung hăng càn quấy của Tiểu Điện.
- Lại đến đây, đám tiểu yêu các ngươi, có Tiểu Điện đại gia ở đây, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Tiêu Thần không để ý đến gia hòa này kêu gào, đưa tay hư nhiếp, vô số lôi tinh từ dưới mặt nước dâng lên bị hắn thu vào trong tay, cảm ứng bên trong lôi tinh cuồn cuộn đại lượng Lôi Đình lực, khóe miệng Tiêu Thần nhịn không được lộ ra vài phần mừng rỡ!
Thế giới Lôi Đình này Mãng Hoang vô tận, thuỷ vực tràn ngập, trong đó số lượng lôi ngư yêu thú lại càng nhiều vô kể, cơ duyên trong này thật sự quá lớn, , thế cho nên trong lòng Tiêu Thần không khỏi kích động, thét dài một tiếng, mang theo Tiểu Chuyên hướng phía mặt nước xa xa quay cuồng lao thẳng tới!
. . . . .
- Cẩn thận, đám khôi lỗi này tuy rằng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng lúc bị thương trí mạng sẽ ầm ầm tự bạo, uy lực không thể khinh thường!
Tiếu Nguyệt sắc mặt thoáng tái nhợt, vừa rồi hắn chịu sự tự bạo của một con Khôi Lỗi, nhận lấy sự đả kích không nhỏ.
Đám người Dương Phong nghe vậy gật đầu, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lại càng âm lệ tới cực điểm.
Giờ phút này này tu sĩ tam tông phần lớn sắc mặt tái nhợt, bộ dáng bị thương không nhẹ, bị vô số Khôi Lỗi có con mắt màu đỏ chi chít vây quanh. Tuy rằng thay nhau xuất thủ nghỉ ngơi, nhưng liên tục chém giết trong thời gian dài, dĩ nhiên làm cho bọn họ mỏi mệt tới cực điểm.
Tay áo Lan Nhược Ly phát phơ, tóc đen bay lên, cầm Tiểu Kiếm thanh tú trong tay, mỗi nhát chém có thể thoải mái diệt sát hơn mười Khôi Lỗi, cũng chính nhờ Lan Nhược Ly một mình đảm đương một phía chia sẻ đại bộ phận áp lực, bọn hắn mới có thể miễn cưỡng kiên trì tới cùng, nếu không đã sớm bị đám Khôi Lỗi vô cùng vô tận này hoàn toàn bao phủ.
Nhưng thôi phát đạo khí đối với Lan Nhược Ly cũng tạo thành thương tổn không nhỏ, sắc mặt nàng dần dần tái đi.
. . . . .
- Khôi Lỗi Nguyên Anh hậu kỳ, lại còn đến hai con, Tử Yên tiên tử chúng ta mau chạy thôi, ngàn vạn lần không nên bị chúng cuốn lấy!
Thiên Hỏa Tử sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn ngập kinh hãi, cùng Tử Yên tiên ở trong độn quang nhanh như chớp thẳng đến phía trước mà đi.
Ngoài trăm trượng phía sau hai người, hai thân ảnh toàn thân phủ hắc bào, lộ ra tròng mắt đỏ tươi đuổi sát phía sau, khí tức điên cuồng bạo ngược từ trong cơ thể quét ngang phía chân trời, khiến cho thiên địa cũng hóa thành một mảnh âm trầm.
Nhưng may mắn là hai khôi lỗi Nguyên Anh hậu kỳ này tuy rằng thực lực cường hoành, nhưng độn tốc cũng không mau, Tử Yên tiên tử cùng Thiên Hỏa Tử toàn lực chạy trốn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có nguy hiểm tới tánh mạng.
Sau lưng, hai Khôi Lỗi liên tục gầm lên giận dữ, âm thanh rung trời.
. . . . .
- Đáng chết, rõ ràng đã tính toán qua, như thế nào còn có thể khởi động cấm chế dẫn phát Khôi Lỗi Nguyên Anh hậu kỳ đuổi giết!
Trên thạch bích dưới nền đất, lão giả Hoàng Tuyền Tông vươn người đứng dậy, sắc mặt cực kỳ âm trầm,
- Xem ra Hoàng Tuyền Tông ta mặc dù đối với Bất Trụy động phủ này biết không ít, nhưng cũng tuyệt đối không phải là hoàn toàn nắm giữ, ít nhất với hai Nguyên Anh hậu kỳ khôi lỗi tầng thứ năm kia không hề biết trước.
- Giờ phút này lão phu cũng vô pháp can dự, chỉ có thể xem hai người bọn họ tạo hóa như thế nào, nếu là bị khôi lỗi kia giết chết, hết thảy những gì lão phu hao hết tâm tư chuẩn bị, sợ là đều phải trôi theo dòng nước thất bại trong gang tấc!
Nghĩ đến đây, sắc mặt lão giả này càng khó coi tới cực điểm, từng luồng sát khí dày đặc theo trong cơ thể bộc phát ra, tràn ngập không gian trong thạch động.
. . . . .
Đùng! Đùng!
Trong Lôi Đình thế giới, một đạo thanh sắc cầu vồng nhanh như chớp lao đi, phía dưới mặt nước chi chít lôi ngư, số lượng không dưới mấy vạn đuổi giết ở phía sau.
Bên trong độn quang, Tiêu Thần sắc mặt tái nhợt, trong tay cầm Tiểu Điện đang lạnh run, đột nhiên đảo người tránh thoát một đạo Lôi Đình oanh kích, khóe miệng cũng nhịn không được một trận run rẩy.
- Quá hung tàn, quá kinh khủng, lôi ngư này cư nhiên còn hiểu được liên thủ, vừa rồi nếu ta không chạy trốn mau, chỉ sợ sớm đã toi mạng!
- Chết tiệt, cho các ngươi uy phong trước ta một hồi, Tiểu Điện ta sẽ còn trở lại!
Tiêu Thần sắc mặt âm trầm, trách mắng:
- Câm miệng, nếu không ta đem ngươi bỏ lại.
Tiểu Điện nháy mắt im miệng, vâng lời an tĩnh như xử nữ, nào có nửa điểm phỉ khí lúc trước.
Vừa rồi Tiêu Thần cùng Tiểu Chuyên liên thủ đại sát tứ phương, vô số lôi tinh bị thu vào trữ vật, nhưng vào thời khắc này có thể nói là vui quá hoá buồn, chi chít lôi ngư không biết từ chỗ nào ào ào mà đến, số lượng sợ là không dưới mấy vạn con! Hơn nữa trong đại quân đó còn có vài con tử sắc lôi ngư, khí tức yêu thú này đạt tới cảnh giới Kim Đan, bản thân thực lực đối với Tiêu Thần cũng không tạo uy hiếp gì, nhưng phun ra tử sắc Lôi Đình có thể dung hợp vô số Lôi Đình lực của lôi ngư bình thường, vô số đạo Lôi Đình lớn bằng ngón út hội tụ dung hợp cùng một chỗ, uy lực nhất thời tăng vọt vô số lần, vừa rồi Tiêu Thần không kịp đề phòng bị oanh kích thẳng mặt, mặc dù Thôn Lôi bí pháp toàn lực vận chuyển, nhưng thân thể cũng bị thương không nhẹ.
Đạo lôi đình sau khi dung hợp uy lực đúng là có thể so với đệ nhị lôi Kết Đan Thiên kiếp! Hơn nữa tử sắc lôi ngư có đến hơn mười con, dưới oanh kích liên miên không dứt, Tiêu Thần cũng chỉ đành lui trở ra. May mắn là lôi ngư trong nước tuy rằng tốc độ cực nhanh, nhưng so sánh hắn độn quang vẫn có vài phần chênh lệch, nhờ thế mới có thể miễn cưỡng phá vòng vây, nếu đổi là tu sĩ khác, cho dù là Nguyên Anh trung kỳ, sợ rằng một khi vô ý, cũng sẽ bị lôi đình đánh cho mềm người, vận khí kém chút nữa thậm chí đều là cực kỳ có thể vẫn lạc đương trường.
Một đường bôn tẩu, mạo hiểm vạn phần, mấy lần cước đạp Lôi Đình mà qua, may mắn bình yên vô sự, chạy ra khỏi vòng vây của lôi ngư.
Sau khi Tiêu Thần lôi ngư hoàn toàn thoát khỏi lôi ngư liền đưa tay xuất ra từ túi trữ vật một hòn đá màu xanh lá cây, khoác một bộ hắc bào bên ngoài cơ thể, sau đó thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Phù phù.
Cách đó không xa mặt nước đột nhiên phát ra một tiếng trầm đục, giống như ném một khối đá vào trong, không phát sinh bất kỳ dị biến gì. Sóng gợn chập chờn, lay động một lát, cuối cùng trở về tĩnh lặng.
Lôi Đình thế giới, dưới mặt nước, lại là một phen cảnh tượng hoàn toàn bất đồng, một vật thể ngăm đen toàn thân phủ kín lôi mang kì dị len lỏi trong đám rong rêu rậm rạp mọc lan tràn đáy nước, vô số lôi ngư thích ý ở trong đó chậm rãi du đãng, thi thoảng có hai con đụng vào nhau lôi quang tóe ra, hai gia hỏa tánh khí nóng nảy này sẽ hung hăng đại chiến một hồi, thẳng đến khi một bên tử vong, thi thể bị bên thắng cắn nuốt mới kết thúc, quả nhiên là hung ác hiếu chiến tới cực điểm.
Tại đáy nước này, rõ ràng không có vật gì, dòng nước cũng chậm rãi hướng hai bên cuộn lấy, một con lôi ngư dùng ánh mắt nghi hoặc quét tới, một lát lắc đầu vẫy đuôi rời đi, lấy trí tuệ của nó, làm sao tưởng tượng nổi chỗ trống không này lại ẩn dấu “yêu thú quái dị” bị đuổi giết phải chạy trốn kia.
Ánh mắt Tiêu Thần u lãnh, cũng không để ý tới lôi ngư đang bơi, pháp lực trong cơ thể chậm rãi vận chuyển, lấy tốc độ cực nhanh phóng về phía trước.
Nơi đây, chính là hang ổ của lôi ngư yêu thú, mà tử sắc lôi ngư đang ẩn thân bên trong.