Đạo

Quyển 3 - Chương 2: Hãn hải đại lục (Chương 249)




Một lát sau, Tiểu Điện không chịu nổi sự trêu ghẹo Tiêu Thần cùng Ngu Cơ, lại sợ Tiểu Chuyên biết rõ chân tướng sự tình sẽ đối với lão Đại sinh lòng không phục, cho nên tìm cớ mang Tiểu Chuyên cùng chui vào trong túi trữ vật.

Nhìn Tiểu Điện chật vật thối lui, Tiêu Thần cười lắc đầu, nói:

- Lần này trốn thoát Tiểu Điện có công lớn nhất, nếu ngày sau có cơ hội, nhất định phải hảo hảo bồi thường nó một phen.

Ngu Cơ nghe vậy, cười gật đầu.

- Tỷ tỷ, lần này thật sự cám ơn ngươi, nếu không Tiêu Thần hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sau này dù Tiêu Thần tan xương nát thịt, cũng nhất định sẽ báo đáp tỷ tỷ.

Tiêu Thần sắc mặt nghiêm túc, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Ngu Cơ nói.

- Được rồi, chúng ta không nên quá khách khí, bất quá lần này vì cứu đệ, một chút tu vi đã khôi phục lại hao tổn bảy tám phần, đệ cần phải lấy ra một ít Huyết Ngọc Long Nha Mễ cho tỷ tỷ sử dụng.

Ngu Cơ khẽ phẩy tay, dịu dàng cười nói.

Tiêu Thần cười, nói:

- Tỷ tỷ nói gì vậy, tánh mạng Tiêu Thần đều là do tỷ cứu, chỉ là một ít ngoại vật, có tính là cái gì.

- Giờ phút này hai người chúng ta đều bị thương không nhẹ, nên tranh thủ thời gian chữa thương.

Ngu Cơ khẽ gật đầu, thân ảnh chợt lóe, một lần nữa dung nhập trong cơ thể Tiêu Thần.

Tiêu Thần hơi trầm ngâm, đưa tay theo trong túi trữ vật xuất ra một đạo trận kỳ, vung tay bày ra, lúc này mới khoanh chân trên giường, sau đó xuất ra một hạt Huyết Ngọc Long Nha Mễ đưa cho Ngu Cơ luyện hóa, chính mình cũng nuốt một hạt rồi vận chuyển pháp lực đem luyện hóa.

Lúc ở Tiêu gia, hắn bị Huyết Quỷ thôn phệ huyết dịch trong cở thể, thân thể gần như trở thành khô héo, giờ phút này luyện hóa Huyết Ngọc Long Nha Mễ, sinh cơ cường đại trào ra rồi lập tức bị thân thể như đói khát hấp thụ toàn bộ. Lúc sau, cơ thể Tiêu Thần đang khô héo dần dần tràn đầy sinh cơ trở lại, hơn nữa lấy một tốc độ hồi phục mạnh mẽ càng kinh người

Nhoáng một cái đã qua thời gian bảy ngày.

Trong phòng, một thanh niên mặc thanh sam khoanh chân ngồi trên giường, sắc mặt hồng nhuận, hô hấp thật sâu.

Vào thời khắc này, hắn mở hai mắt, há mồm phun ra một ngụm trọc khí , trên mặt hiện lên một đạo huỳnh quang, rồi lập tức khôi phục thường sắc. Đôi mắt hắn đen nhanh, u ám bao la tựa biển sâu, người khác liếc mắt nhìn một cái nhịn không được sinh ra ý mê mang.

- Hô! Liên tục luyện hóa mười bảy hạt Huyết Ngọc Long Nha Mễ mới khôi phục được toàn bộ thân thế, tuy rằng nguyên thần còn chưa khôi phục lại nhưng cũng có được bảy tám phần thần thông ban đầu.

Tiêu Thần miệng thì thào nói nhỏ, trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

- Theo như lời tỷ tỷ, người cứu ta là một thiếu niên làng chài, Tiêu Thần ta ân oán rõ ràng, thiếu niên này có ân đối với ta, ta tự nhiên muốn báo đáp hắn, sau đó sẽ rời đi.

Nhưng vào thời khắc này, Tiêu Thần đột nhiên khẽ cau mày, vẫy tay một cái, trận kỳ bố trí trong phòng nháy mắt rút lên bay vào trong tay hắn, thanh mang chợt lóe, thân ảnh hắn nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

- Nhanh lên! Tiếp tục nhanh một chút lập tức có thể về đến nhà.

- Chết rồi, Bối đại thúc, đáy thuyền bị hải thú đục thủng rồi, bên dưới nước đang tràn vào, thuyền rất nhanh sẽ bị chìm.

- Trời ạ, ta không muốn chết, hài tử của ta còn chưa đầy tháng, ta không muốn chết tại đây.

Ngư thôn thuyền, giờ phút này dưới gió biển buồm đã trương đầy, như mũi tên nhọn rời cung bay nhanh về phía trước đi, phía sau nó, một con hải thú ít nhất lớn hơn mười trượng, toàn thân ngăm đen, có vô số xúc giác thật lớn, đang ở điên cuồng đuổi theo.

Hải thú này thật lớn, tốc độ trong nước nhanh tới cực điểm, rít gào mấy tiếng đã cách ngư thuyền càng ngày càng gần.

Cam Nhị thân thể xụi lơ ở trên boong, nhìn thấy hải thú kinh khủng kia, trong mắt lộ ra vô tận sợ hãi.

Theo đáy thuyền nước biển không ngừng rót vào, tốc độ cũng không ngừng giảm bớt, nhìn thấy hải thú kia điên cuồng đánh tới, mọi người đều sinh ra vẻ tuyệt vọng.

- Tê!

Mắt thấy con mồi truy đuổi gần một canh giờ sắp tới tay, có thể nhấm nháp bữa tiệc lớn đầy mỹ vị, hải thú hưng phấn rít gào, một xúc tu giơ cao lên, hướng một nhân tộc thiếu niên trên boong gã đánh tới, trong ký ức hỗn loạn của nó, nhân tộc là mỹ vị tuyệt nhất.

Xúc tu cực nhanh, nháy mắt đã ầm ầm hạ xuống. Cam Nhị ngây ngốc mở to hai mắt nhìn, thấy ánh mắt tàn bạo của hải thú, thậm chí còn ngửi thấy mùi vị từ cái xúc tu kia.

- Xem ra ta sẽ chết tại đây, thật sự không cam lòng, giấc mộng của ta là muốn trở thành tiên nhân vĩ đại, vì cái gì không để cho ta cơ hội này? Vì cái gì?

Thiếu niên trong lòng tuyệt vọng gầm lên giận dữ, nhưng đúng lúc xúc tu cách hắn không đến nửa trượng, một đạo thanh mang cũng nháy mắt ra hiện ra trước mặt hắn, xúc tu chặt đứt rơi vào trong biển.

- Tê!

Xúc tu bị đoạn, hải thú nhất thời phẫn nộ rít gào, đôi mắt đỏ lòm thật lớn lóe lên tia tàn nhẫn hung hăng đảo khắp, tìm kiếm hung thủ mới to gan đả thương nó.

Mà trên ngư thuyền, đám ngư dân trên mặt sớm che kín tuyệt vọng, giờ nháy mắt trở nên ngây dại. Hải thú này da cứng thịt dày, không úy kị đao kiếm thông thường, thế mà vừa rồi trực tiếp bị chặt đứt xúc tu, hơn nữa thanh mang kia nháy mắt xuất hiện, bọn hắn thậm chí không biết là từ chỗ nào ra.

- Nghiệt súc, , ngươi đang tìm ta sao?

Đột nhiên, một thanh âm bình thản vang lên giữa không trung, mọi người ngẩng đầu, thoáng ngây người rồi lập tức lộ vẻ cuồng nhiệt trên mặt, ào ào quỳ xuống, thành kính nói:

- Bái kiến tiên sư! Bái kiến tiên sư! Xin tiên sư đại nhân hãy cứu chúng ta!

Cam Nhị trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn thân ảnh mặc thanh bào trong không trung kia một lát, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác quen thuộc, nhưng còn không đợi hắn nhìn kỹ, đã bị Bối đại thúc bên cạnh hung hăng kéo ngã trên mặt đất, thấp giọng trách mắng:

- Còn không mau mau quỳ xuống, vạn nhất chọc giận tiên sư, chúng ta nhất định phải chết.

Tiêu Thần ánh mắt đảo qua, thoáng dừng trên người thiếu niên, lập tức khóe miệng lộ ra ý cười.

Vào thời khắc này, thấy rõ người đứng trên không trung, hải thú đột nhiên rít gào một trận kinh thiênsau đó xoay người điên cuồng hướng chỗ sâu trong biển khơi mà chạy. Sinh mệnh lâu dài như nó, từng kiến thức qua loại nhân tộc có thể bay trên trời, đó đều là hạng có khủng bố uy lực, Kim Sa Vương tung hoành vô địch thủ trong đám hải thú lúc trước chính là bị người như thế nhẹ nhàng bắt lấy rồi nháy mắt giết chết. Tuy rằng hải thú trí tuệ thấp, bạo ngược hiếu sát, nhưng một màn sợ hãi run rẩy sinh mệnh như thế thì nó nhớ cực kỳ rõ ràng.

Cho nên, nhìn thấy Tiêu Thần lăng không mà đứng thì trong lòng nó lập tức sinh ra vô tận sợ hãi, không đắn đo xoay người chạy trốn.

- Hừ! Nếu đã đến thì lưu lại ở chỗ này đi!

Trong mắt Tiêu Thần lãnh mang chợt lóe, hải thú này bạo ngược hiếu sát, nếu không đem nó trừ bỏ, đợi sau khi hắn rời đi, chắn chắn ngư thôn này sẽ gặp phải vô số chết chóc.

Thanh âm hạ xuống, chỉ thấy hắn vung tay áo lên, lập tức phóng ra một đạo kiếm khí, nháy mắt xuyên qua đầu hải thú rồi bắn sâu vào trong đáy biển. Hải thú này tuy thân thể thật lớn, đối phàm nhân mà nói tự nhiên là tồn tại giống như vô địch, nhưng ở trong mắt Tiêu Thần, giết nó chỉ giống như bóp chết một con kiến thông thường.

Giơ tay nhấc chân liền nháy mắt đem hải thú khủng bố giết chết, đám ngư dân này chưa từng kiến thức qua thủ đoạn như thế, cả đám đem Tiêu Thần tôn thờ, quỳ ở trên thuyền liên tục dập đầu không thôi.

Tiêu Thần ánh mắt chợt lóe, đưa tay lăng không một trảo, đem thi thể hải thú nhấc lên, chậm rãi đặt cách ngư thuyền không xa, nói:

- Con quái này tuy rằng không phải yêu thú, nhưng trong huyết nhục đồng dạng ẩn chứa một ít linh khí, các ngươi đem về thôn xóm làm thức ăn, cũng sẽ chỗ tốt không nhỏ.

Vật này đối với tu sĩ vô dụng, nhưng nếu phàm nhân ăn vào thì có thể cường thân kiện thể tăng cường mấy chục cân khí lực cũng không hề khó.

- Đa tạ tiên sư ban ân! Đa tạ tiên sư ban ân!

Bối đại thúc thân là người đứng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ kích động, liên tục dập đầu cảm ơn.

Tiêu Thần khẽ gật đầu, ánh mắt dừng trên người Cam Nhị, ống tay áo khẽ phất, nhất thời đem thiếu niên kia nhấc lên không trung.

Cam Nhị mới đầu cực kỳ sợ hãi, nhưng nhận thấy được tiên sư đối với hắn cũng không ác ý, thần sắc nhanh chóng tỉnh táo lại, quỳ trên không trung kính cẩn thi lễ.

- Ngươi tên là gì?

Tiêu Thần đỡ hắn lên, ánh mắt đảo qua trên người thiếu niên, thanh âm nhu hòa hỏi.

- Cam Nhị! Ta gọi là Cam Nhị!

Thiếu niên có chút khẩn trương, khuôn mặt bởi vì kích động mà hơi hơi đỏ lên.

Tiêu Thần mỉm cười, ở trên người thiếu niên này, hắn thấy được chính mình khi lần đầu gặp tu sĩ, thần sắc trên mặt không khỏi càng thêm hòa hoãn.

- Cam Nhị, trong khoảng thời gian này đa tạ ngươi chiếu cố cho ta, nhưng hiện tại ta muốn lập tức rời đi nơi này, ngươi có nguyện vọng gì có thể nói cho ta biết, nếu như có thể làm được, ta tuyệt đối sẽ không chối từ.

Cam nhị nghe vậy ngẩn người, ánh mắt lập tức trừng lớn, thất thanh nói:

- Ngài. . . Ngài chính là người kia.

Tiêu Thần cười gật đầu, nói:

- Không sai, cho nên hiện tại ngươi không cần câu nệ, nói cho cùng là ngươi có ân với ta trước đây, ngươi đưa ra yêu cầu ta sẽ thỏa mãn, cũng là việc phải làm.

Thiếu niên kích động toàn thân run rẩy, trong mắt lộ ra vô tận kỳ vọng, một lúc sau mới lắp bắp nói:

- Ta muốn. . . Ta muốn bái tiên sư đại nhân làm thầy. . . Ta muốn tu luyện tiên pháp, thỉnh tiên sư đại nhân nhận lấy ta.

Cam Nhị nói vụng về, nói xong lần nữa quỳ xuống, liên tục dập đầu không thôi.

Tiêu Thần nghe vậy khẽ cau mày, giờ phút này hắn còn không biết phải đi đâu, mà kẻ thù một mất một còn chưa giải quyết được, thu thiếu niên này làm đệ tử, mang hắn theo bên người tự nhiên vô cùng bất tiện.

Riêng lấy tu vi mà nói, Tiêu Thần hiện tại thu đồ đệ, cũng chỉ là miễn cưỡng có tư cách.

Cam Nhị chờ đợi chốc lát, lặng lẽ ngẩng đầu, lập tức bắt gặp Tiêu Thần mày nhăn lại, trong mắt nhất thời tràn ngập vẻ thất vọng.

Tiêu Thần thấy thế khe khẽ thở dài, nói:

- Thực sự không phải là ta không muốn thu ngươi làm đồ đệ, mà là hiện tại ta công việc rất nhiều, đem ngươi mang theo bên người chỉ sợ không cách nào chiếu cố, thậm chí sẽ mang đến nguy hiểm cho ngươi.

Nói xong, hắn thoáng suy tư, đó là đưa tay ở trong túi trữ vật vỗ xuất ra một túi trữ vật khác trống không, sau đó đem một mai ngọc giản cùng số lớn bình đan dược để vào trong đó, giao cho thiếu niên.

- Cam Nhị, trong túi này có công pháp tu tiên, đan dược bên trong sử dụng như thế nào, trong đó đã có giảng giải, ta tuy rằng không thể thu ngươi làm đồ đệ, nhưng nếu ngươi khắc khổ tu hành, tương lai sẽ có tư cách chính thức bước trên tu chân đại đạo.

- Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, việc này tuyệt đối không thể nói cho người khác, nếu không chắc chắn sẽ đưa tới tiểu nhân ngấp nghé, mầm tai vạ mọc lan tràn.

Làm xong hết thảy, Tiêu Thần lại nhịn không được thoáng nghiêm khắc dặn dò.

Không thể bái làm môn hạ tiên sư, Cam Nhị tuy rằng trong lòng có chút thất vọng, nhưng có được tu tiên công pháp, cũng làm cho hắn cao hứng trở lại, đem túi trữ vật cẩn thận giấu vào trong ngực, lúc này mới cung kính cúi đầu.

Tiêu Thần khẽ gật đầu, phất tay đem độn linh quang quanh thân xua tan, đem Cam Nhị đặt lại trên thuyền, đoạn chắp tay nói:

- Xin hỏi ngư gia, không biết đây là nơi nào? Tại hạ bởi vì ngoài ý muốn lạc đường, hiện giờ đang tìm đường về.

Bối đại thúc nghe vậy kính cẩn nói:

- Thưa tiên sư, nơi này của chúng ta là một tiểu đảo xa ngàn dặm ngoài Hãn Hải đại lục, chúng ta cũng không biết chính mình quy về nơi nào, nếu tiên sư muốn biết, chỉ cần dọc theo phương hướng này phi hành, liền có thể đến đại lục.

Hãn Hải đại lục.

Tiêu Thần nghe vậy, trước mắt tối sầm, hô hấp cũng trở nên dồn dập, một lúc sau mới khôi phục thường sắc, thoáng chắp tay, dưới ánh mắt kính sợ của mọi người, hướng Hãn Hải đại lục bay đi, qua mấy lần hô hấp đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.