Hưu! Hưu!
Tiếng xé gió của vạn mũi tên bắn hàng loạt, liên miên không dứt, khiến cho tu sĩ nơi đây thân thể căng cứng, ánh mắt ẩn hàm sợ hãi ngẩng đầu nhìn lại.
Cuối tầm mắt, vô số thây khô xuất hiện, bị hấp dẫn bởi mùi huyết tinh, hoàn toàn hóa thành cuồng bạo, hơi thở nồng đậm tử vong phóng lên cao, phía trên đạo quân thây khô hình thành một làn sóng tối đen!
- A! Thế nào lại đến nhiều thây khô yêu vật như vậy!
- Không tốt, chúng ta mau mau rút lui, nếu không hôm nay chết là không thể nghi ngờ.
- Trốn a! Số lượng thây không yêu vật nhiều lắm, chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ!
Nhân tộc tu sĩ sau khi thấy rõ số lượng thây khô, ý niệm hoàn toàn tán loạn. Mấy trăm thây khô cũng đã rất khó để chống đỡ, huống chi giờ này đám thây khô chỉ nhìn sơ thôi là đã không ít hơn mấy ngàn
Các tu sĩ khoảnh khắc trước là tràn đầy tự tin, giờ phút này mỗi người sắc mặt lo sợ không yên, ánh mắt tán loạn, tiện đà xoay người chạy trốn. Tốc độ độn tốc của Nguyên Anh tu sĩ rất khá, thế nhưng một đám người Kim Đan tu sĩ này muốn trốn cũng không thể trốn!
- A!
Tiếng thét bi thảm thê lương trước khi chết vang lên, huyết hoa nở rộ, dính đầy khắp phía chân trời.
Kẽo kẹt
Kẽo kẹt
Kẽo kẹt
Thanh âm ngấu nghiến khủng bố truyền đến, càng làm cho số tu sĩ còn sống sắc mặt trắng bệch, trong lòng hoàn toàn tràn ngập sợ hãi, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý niệm, đó là trốn! Trốn! Trốn!
Sau khi cắn nuốt đám huyết nhục kia, thây khô càng trở nên cuồng bạo tham lam hơn, thậm chí khí tức trong cơ thể dù đã chết cũng tăng vọt, tốc độ nhanh hơn hẳn.
Gần nửa canh giờ sau, mấy ngàn tu sĩ còn sống không tới ba trăm người, tất cả tu vi bọn họ đều đạt tới cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, giờ phút này mặt cắt không còn giọt máu căn bản là không dám dừng lại chút nào, nếu không nháy mắt cũng sẽ bị thây khô kia vây quanh cắn nuốt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Vân huyền dẫn dắt Vân linh cùng Vân Sơn, Vân Hải, bay qua đám người điên cuồng đi trước, nếu không có Vân gia bảo vật có thể khiến cho bọn hắn độn tốc không kém gì tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ sợ đám người Vân Sơn sớm đã chết.
- Không thể cứ tiếp tục như thế này, bằng không đến lúc pháp lực cạn kiết, chúng ta chung quy không thoát khỏi cái chết!
- Chư vị đạo hữu, Vân gia ta có một phòng ngự chí bảo là Cửu Long Liễn, chúng ta dưới sự bảo vệ của bảo vật này, luân phiên cung cấp pháp lực chống đỡ, tất nhiên có thể kiên trì tới cùng. Chỉ cần đợi cho đám người lão tổ trở về, chúng ta liền có thể tránh đươc sát kiếp này!
Vân huyền thanh âm trầm thấp, ầm ầm truyền ra.
- Vân gia chủ xin hãy phóng thích bảo vật, chúng ta nguyện ý thử một lần!
- Đem Cửu Long liễn tế ra đi, nếu cứ tiếp tục chạy trốn như vầy, đúng là vẫn không tránh khỏi bị đám thây khô yêu vật đuổi giết.
- Vân gia chủ mau mau hành động, tu sĩ chúng ta sẽ tạm thời thi triển hết khả năng, ngăn chặn khí thế của thây khô một chút.
Gần như ba trăm Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ nhất tề xoay người ra tay, thần thông muôn màu muôn vẻ, uy lực vô cùng, mấy trăm thây khô yêu vật nháy mắt bị diệt sát, ngăn chặn được bước tiến của đám thây khô được chút thời gian.
Ở thời khắc này, Vân Huyền giương tay tế ra một vật màu lửa đỏ, trên thân có chín đường nét đỏ đậm chuyển động.
- Chư vị đạo hữu mau tiến nhập vào Cửu Long liễn!
Vật ấy xuất ra một bức tường gió, hóa lớn thành trăm trượng, chúng tu sĩ linh quang trên người lóe ra, nháy mắt tiến vào trong đó.
- Những đạo hữu còn dồi dào pháp lực, thỉnh lựa ra năm mươi người tùy ý, truyền linh lực. Những đạo hữu còn lại nắm chắc thời giang đả tọa khôi phục!
Vân huyền còn chưa nói xong, đã có năm mươi danh tu sĩ tiến lên, không chút keo kiệt đưa pháp lực trong cơ thể rót vào Cửu Long liễn. Giờ phút này sinh tử tồn vong, nếu là Cửu Long liễn không thể ngăn chặn đám thây khô yêu vật, tất cả bọn hắn đều phải chết, mặc dù có là loại người tâm tư âm trầm, lúc này cũng không dám giở trò. Năm mươi Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ toàn lực ra tay truyền linh lực, Cửu Long liễn nhất thời uy lực đại thắng, chín đường đỏ đậm trong thời gian ngắn hóa thành chín đạo Hỏa Long, tung hoành xoay quanh phía trên Cửu Long liễn, ẩn ẩn có tiếng gầm nhẹ rít gào tán phát ra. Cửu Long liễn như một quả cầu, gắt gao bao bọc đám đông bên trong, thây khô ở phía ngoài điên cuồng công kích, tuy rằng khiến cho màn hào quang của Cửu Long liễn chấn động không thôi, nhưng không có nửa điểm suy yếu.
- Chư vị đạo hữu mau khôi phục pháp lực, chúng ta không thể duy trì lâu!
Cửu Long liễn vẫn chưa hỏng, Vân Huyền trong lòng liền thở phào, nhưng như cũ không dám khinh suất.
Mọi người nghe vậy sôi nổi gật đầu, Hư Không khoanh chân mà ngồi, bắt đầu đả tọa khôi phục.
Bên trong Cửu Long liễn, chúng tu sĩ tận lực chống đỡ.
Bên ngoài Cửu Long liễn, mấy ngàn thây khô bao vây đặc kín, rít gào tiếng gầm làm cho người người sợ hãi.
Thế nhưng lúc này không ai phát hiện, một nhóm bảy người mặc áo bào thùng thình màu huyết sắc, đứng cách đó nghìn trượng.
- Chư vị đạo hữu, ta nghĩ hiện tại, các người hẳn là hiểu được, chúng ta tại sao quay trở lại.
Vân Mặc tử ánh mắt chớp lên, giờ phút này thản nhiên mở miệng nói.
Bên cạnh hắn, thanh quang đạo nhân, khuôn mặt hỏa liêm biểu tình không chút thay đổi, nhưng khóe mắt cũng mơ hồ nhảy lên.
Đa Bảo Đạo Nhân, Độc Ma lão tổ, bà lão, cùng một nam tử gầy gầy, giờ phút này sắc mặt sớm đã tái nhợt, cả người lãnh thấm mồ hôi.
- Đi thôi, huyết tế đã đủ, chờ tại hạ cùng thanh quang, hỏa liêm hai vị đạo hữu thi triển bản lĩnh mở ra huyết tế môn, chúng ta có thể trực tiếp tiến vào một nơi thần bí.
- Nhưng trước tiên tại hạ nhắc nhở chư vị, trên đại lục này nguy hiểm trùng trùng, sơ sẩy một chút đều nguy hiểm, với tu vi chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Chư vị đão hữu hãy nghe lão phu phân phó, không cần tự ý hành động, nếu không sẽ không chỉ tự hại chết mình, mà còn có thể mang lại phiền phức cho người khác!
Lời nói Càng về sau, giọng điệu càng lạnh.
Mọi người nghe vậy im miệng không nói, chỉ khẽ gật đầu.
Vân Mặc tử thấy thế lộ ra vài phần hài lòng, cười nói:
- Chư vị đạo hữu không cần lo lắng quá mức, chỉ cần dựa theo lời lão phu phân phó mà hành động, nơi này tuy nguy cơ trùng trùng, nhưng chúng ta tất có thể bình yên vô sự, còn có thể gặp được cơ duyên của tạo hóa.
- Đi thôi, chúng ta xuất phát!
Thanh quang đạo nhân, Hỏa Liêm chân nhân nghe vậy nhất tề gật đầu, ba người tiến lên từng bước, đều theo thứ tự lấy trong trữ vật tung ra một huyết sắc ngọc giản. Ngọc giản nháy mắt xuất hiện, liền tự sắp thành hàng, cách nhau mấy trượng, rồi đồng thời tản mát ra các điểm tia máu.
Trong vòng tinh vực, những tu sĩ đã mất, máu chảy thành sông, giờ phút này bốn phương tám hướng tất cả huyết châu bị gọi về, xuyên qua không gian hướng ba miếng huyết sắc ngọc giản mà hội tụ. Máu của mấy ngàn tu sĩ, ngưng tụ làm một mai ám hồng cầu, kịch liệt quy cuồng, thấu phát nồng đậm mùi huyết tinh, cực kỳ âm trầm đáng sợ. Máu quay cuộn từng đoàn, dần dần lạp thân biến dạng hóa thành một cánh cửa quỷ dị do máu tạo thành, huyết môn mở ra, hiện ra một huyết sắc thông đạo.
- Đi!
Vân Mặc tử trong mắt xẹt qua lửa nóng, trên người độn quang chợt lóe, nháy mắt tiến vào cửa huyết.
Thanh quang đạo nhân, Hỏa Liêm chân nhân theo sát phía sau, thân ảnh chìm vào trong đó.
- Ha ha, ba vị đạo hữu đi vào trước, tự nhiên không gặp nguy hiểm, như vậy chúng ta cũng mau mau vào thôi.
Đa Bảo Đạo Nhân khẽ cười một tiếng, bốn người đối diện, tiện đà đồng thời cất bước, tiến vào trong đó.
Bảy người toàn bộ tiến vào, cửa huyết đột nhiên chấn động, liền hóa thành huyết châu ầm ầm thất tán.
Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh, nhíu mày, trong đầu không ngừng nghĩ về bức họa chân dung.
- Tinh vực trong đại lục, thời kỳ viễn cổ hạo kiếp, vô số tu sĩ ngã xuống, tất cả chuyện này đều phát sinh ở đây.
- Muốn phá giải bí ẩn này, bắt đầu từ bây giờ, không thể nghi ngờ là thích hợp nhất.
- Lần này, Tiêu Thần ta không vì cơ duyên, không vì tạo hóa, đơn thuần chỉ làm một người thăm dò, đi theo dấu chân tiền bối, muốn biết được, trong chuyện này rốt cuộc ẩn tàng cái bí mật gì.
Sắc mặt Tiêu Thần ngưng trọng, thần thức phá thể mà ra, trên mặt đất quét ngang. Đám thây khô yêu vật như nêm kia, đối với tu sĩ khác có lẽ là uy hiếp trí mạng, nhưng đối với Tiêu Thần mà nói lại không có nửa điểm ảnh hưởng. Lấy thân làm tiêu điểm, phạm vi trăm trượng xung quanh, thây khô toàn bột tránh lui, không dám tiến lên, lướt qua Lôi trì nửa bước.
- Cung điện, kiến trúc, chính là nơi đại lục đầu tiên tu sĩ ở lại, ấn đường có hỏa diểm đồ đằng, không thuộc về tộc ta, vô cùng có khả năng có cái gọi là thượng tộc.
- Vậy nơi ta tìm kiếm, không phải ở đây, mà là nơi hoang giao dã ngoại, động phủ tu sĩ, có lẽ nơi đó mới là nơi bọn hắn tạm thời cư trú, ta mới có thu hoạch.
Độn quang trên người Tiêu Thần lóe ra, gào thét đi trước, bỏ qua cung điện, thành trì hài cốt, tại nơi sơn dã chậm rãi đi trước.