Đạo

Quyển 3 - Chương 156: Đi trước phá cấm (Chương 403)




Đám người Tiêu Thần ở giữa không trung, ở phía dưới là Tu Chân Tinh, nhưng muốn đi về, sợ là sẽ có muôn vàn khó khăn, lúc trước là thông qua khe nứt mà đến đây, nhưng hiện tại muốn đi về thì phải dựa vào chính sức mình tìm kiếm mà quay lại vậy, nếu dùng độn quang bay trở về, chỉ sợ còn chưa đến gần đã bị Phong trận nháy mắt diệt sát rồi.

Sắc mặt Tiêu Thần hơi có vẻ âm trầm, biết rõ hoàn cảnh trước mắt, ánh mắt hắn từ từ rời khỏi Tu Chân Tinh, lần này không còn đường lui, vậy chỉ còn một cách là tiếp tục tiến lên! Ánh mắt Tiêu Thần dừng ở trên hư không u lãnh kia, ánh mắt lóe lên.

Nhưng vào đúng lúc này, một tu sĩ Kim Đan kỳ cẩn thận tiến về phía trước, ngay lúc vừa bước được bước thứ năm, trong hư không bỗng phát ra một ngọn lửa cực nóng, ngọn lửa này ngưng tụ giữa hư không, nóng vô cùng, nháy mắt đã tạo thành một quả cầu lửa tiến tới tu sĩ kia, người này thậm chí không kịp thét lên, đã bị hình thần câu diệt biến thành tro tràn. Nhưng việc này vẫn chưa kết thúc, tu sĩ đó dường như đã động vào một cấm chế nào đó, sau đó tạo thành một đoàn các phản ứng liên tiếp theo.

Sắc mặt Tiêu Thần âm trầm, trong cấm chế ẩn ở không gian, lúc trước hắn không phát hiện ra được chút nào, nếu không dưới một số kích thích gây ra, e rằng bây giờ đã sinh ra rất nhiều phiền toái. Hiện tại cấm chế bị khuấy động, lờ mờ phát ra cấm đạo dao động, hai mắt Tiêu Thần hiện lên vô số cấm đạo phù văn, tổ hợp lại lẫn vào nhau, rồi lại phân chia ra thành từng mảnh một, ảnh mắt hắn dường như nhìn xuyên thấu hư không, gắt gao nhìn vào hư không trước mặt, nhất thời đưa dấu vết cấm chế kia che đậy vào trong đầu, hơn nữa còn cấp tốc tìm cách phá giải nó. Đúng lúc này, một đạo hỏa diễm đột nhiên ngưng tụ cách hăn không xa, bay thẳng đến hắn. Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, không thi triển bất cứ thần thông nào, phía dưới chân nhẹ nhàng đạp từng bước qua trái, sau đó lùi về phía sau ba bước, tránh khỏi ngọn lửa, ngọn lửa chỉ xẹt qua góc áo hắn mà thôi, hoàn toàn không tạo lên chút thương tổn gì đối với hắn cả.

Tuy rằng Tiêu Thần thỏa mái tránh qua, nhưng lại có thể nhận ra có tu sĩ khác hắn ở đây, ngọn lửa này uy lực không tồi, tu sĩ Kim Đan kỳ toàn lực ngăn cản nó cũng chỉ có thể được một lát, nếu bị vây khốn ở trong đó một thời gian dài, tất nhiên chắc chắn sẽ phải chết. Nơi đây ngoại trừ Tiêu Thần, còn có ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ nữa. Một đại hán có tướng mạo hung ác, một mỹ phụ trung niên cùng với một nam tử gầy. Đại hán trung niên kia có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, còn mỹ phụ và nam tử thì có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ. Hiện tại ba người bị cấm chế công kích tuy rằng tạm thời vô sự, nhưng cũng có một chút luống cuống tay chân.

- A!

Đột nhiên có một tiếng thét bi thảm của một tu sĩ truyền đến, ánh mắt Tiêu Thần nhìn lại, đại hán kia vì để thoát khỏi công kích của cấm chế mà đưa tay đáp một tu sĩ Kim Đan kỳ vào cấm chế, tu sĩ đó lập tức bị ngọn lửa đốt cháy thàn tro tàn. Hắn chỉ lạnh lùng cười, sau đó thân ảnh bay thẳng về phía trước. Sắc mặt tất cả các tu sĩ xung quanh đều đại biến, tránh xa ra. Đại hán thấy thế thì trong lòng càng đắc ý, cười dài nhanh chóng bay về phía trước. Nhưng người này lại không biết gì về cấm đạo thần thông, chỉ biết đánh bừa khiến động chạm đến cấm chế, rất nhiều ngọn lửa hiện ra giữa hư không bắn ra thiêu đốt, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng thét bi thảm của tu sĩ sắp chết.

Tiêu Thần nhíu mày, cách đại hán làm như vậy, cũng khiến hắn có chút phiền toái, nhưng hắn nhẹ nhàng bước đi trong đó, có thể tránh thoát được ngọn lửa này, so sánh với người khác, chắc chắn thỏa mái hơn rất nhiều. Dần dần tu sĩ Kim Đan kỳ nhận thấy tình cảnh này của Tiêu Thần , liền lập tức bám sát theo sau, có Tiêu Thần đi trước thì quả nhiên có thể tránh được toàn bộ hỏa diễm kia. Đối với tu sĩ đi phía sau, ánh mắt Tiêu Thần chớp lên không nói gì, không đuổi đi cũng không phàn nàn, cảnh như vậy rơi vào mắt các tu sĩ khác, khiến mọi người nhất thời bay đến phía sau Tiêu Thần, sắc mặt cung kính, tạo ra khoảng cách, rồi bước đi theo sau, quả nhiên có thể tránh được toàn bộ hỏa diễm, trong lòng lập tức càng thêm kính sợ, ánh mắt đầy cảm kích nhìn đến Tiêu Thần. Dù sao nếu không có Tiêu Thần, e rằng các tu sĩ Kim Đan kỳ đều đã bị đại hán hung ác kia hại chết rồi.

Còn hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác là mỹ phụ và nam tử gầy liếc nhìn nhau, hai người nhất tề đều gật đầu, đồng thời độn quang đều hường đến Tiêu Thần, độn quanh thu liễm lại cách đó không xa.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên liếc nhìn hai người kia, khẽ gật đầu, hai người này thấy thế nhất thời trần đầy vui mừng chắp tay đứng ở phía sau.

Trong phiến tinh không này, ngoại trừ đại hán hung ác kia ra, toàn bộ các tu sĩ đều đi phía sau Tiêu Thần, nhịp nhàng đi về phía trước, cực kỳ thỏa mái đi bên trong biển lửa. Mà cùng lúc đó, trong đôi mắt của Tiêu Thần lóe ra cấm đạo phù văn càng nhiều hơn, đang toàn lực phá giải cấm chế ở nơi này.

Đại hán hung ác kia đánh lung tung, đã bị rất nhiều ngọn lửa đến đốt cháy, tuy rằng không tạo ra thương tổn cho hắn, nhưng tâm tình lại cực kỳ mất kiên nhẫn, dần dần nôn nóng. Lúc này ánh mắt hắn dừng trên người Tiêu Thần, lập tức không để ý đến ngọn lửa, lập tức lóe lên độn quang bay thẳng đến nơi này.

- Tên tiểu tử kia, xem ra ngươi có chút hiểu biết về cấm chế, hãy nhanh chóng phá hết cấm chế này đi.

Đại hán hung ác hét lên, giống như là đang sai khiến hạ nhân, thực khiến làm người ta chán ghét.

Sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh không nói một lời nào, hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ và đám tu sĩ Kim Đan kỳ còn lại chỉ cả giận cũng không dám nói gì.

Đại hán kia thấy thế cười đắc ý, độn quang trên người lóe lên bay đến chỗ mọi người đó.

Nhưng đúng lúc này, Tiêu Thần khẽ lắc đầu, mặt không chút thay đổi nhìn đại hán hung ác, nhàn nhạt nói:

- Nơi này không chào đón ngươi, đi ra chỗ khác đi.

Âm thanh hờ hững, nhưng khiến mọi người phía sau đều biến sắc, rồi trong mắt hiện lên vẻ lo âu. Đại hán hung ác kia cũng chả phải là loại người lương thiện gì cả, hơn nữa tu vi cũng đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, Tiêu Thần đã mở miệng chọc giận như vậy, sợ là đã rước phải phiền toái.

Quả nhiên, đại hán hung ác nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Thần, cười lạnh nói:

- Ngươi nói cái gì, có dám nói lại lần nữa không?

Đáy mắt Tiêu Thần chợt lóe lên, thản nhiên nói:

- Nơi này không chào đón ngươi, chẳng nhẽ đạo hữu nghe không hiểu sao?

Trong mắt của đại hán hung ác đã hiện lên vài phần sát khí lạnh lẽo, khuôn mặt dữ tợn, lạnh giọng nói:

- Hừ! Đừng tưởn rằng ỷ vào việc mình biết một chút cấm chế tiểu thuật thì ta không dám giết ngươi! Nếu ngươi đã không biết điều thì bổn quân sẽ ra tay bắt giữ ngươi, đến lúc đó để coi xem ngươi có dám liều lĩnh như lúc trước nữa không!

Âm thanh này vừa dứt, hắn trực tiếp mở bàn tay to hướng đến Tiêu Thần đánh một trảo. Xem ra đối với hắn thì hạ một gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ chỉ dễ như trở bàn tay.

Lệ mang chợt lóe lên trong đôi nắt của Tiêu Thần, sau đó đánh một chưởng tới một trảo của đại hán kia.

Ầm!

Song chưởng gặp nhau, trong dự tính của mọi người đều không nghĩ đến điều này, ngược lại thì đại hán kia sắc mặt nhanh chóng cuồng biến, sau đó sắc mặt trắng bệch, miệng mũi nhất thời phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp dội ngược về phía sau.

Tiêu Thần hừ nhẹ một tiếng, đạp liên tiêp ba bước, giống như giẫm nát cả không gian vậy, hư không chấn động, vô số cấm chế ở nơi này nháy mắt bùng nổ! Rất nhiều những ngọn lửa ngưng tụ trong hư không mà ra, không có công kích đám người Tiêu Thần, mà lao thẳng đến thân ảnh của đại hán hung ác kia.

Đại hán tuy rằng thực lực đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, nhưng hiển nhiên đã bị một chưởng của Tiêu Thần làm bị thương nặng, thực lực đã suy yếu hơn phân nửa, lại thêm vô số ngọn lửa thiêu hủy của cấm chế bùng nổ khiến hắn chỉ kịp hét thảm một tiếng, lập tức bị đốt thành tro tàn, thần câu diệt đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Chỉ nháy mắt ra tay, bất quá cũng trong vòng một nhịp thở, thế là đã đủ để một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bị giết chết.

Phía sau Tiêu Thần, mỹ phụ kia cùng nam tử gầy ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, trong lòng rất dao động, lúc này ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần cũng bất giác hiện lên nhiều phần kính sợ. Đến cả một số đông tu sĩ Kim Đan kỳ sắc mặt càng tái nhợt hơn, nện bước gắt gao đi theo sau Tiêu Thần, không có chút nào dám đi sai. Tiêu Thần dĩ nhiên có thể phát hiện ra ánh mắt biến hóa của đám tu sĩ phía sau, việc này là do hắn cố tình dọa họ, dù sao ở đây nguy hiểm trùng trùng, hắn cũng cần phải cẩn thận một chút, hắn không cầu những người này có thể giúp đỡ mình, hắn chỉ cần những người này không tăng thêm phiên toái cho mình là được rồi.

Sau khi giết chết đại hán kia, ánh mắt Tiêu Thần nhìn về phía cấm chế trên không trung kia, một lát sau hai tay hắn nháy mắt hóa thành một đạo hư ảnh, vô số cấm đạo phù văn theo đó mà phát ra, dung nhập vào không trung, giống như là giọt mưa rơi xuống mặt nước vậy, kích thích tạo thành những gợn sóng. Những gợn sóng này ngày càng nhiều và va chạm dung hợp lẫn nhau, càng phát ra dày đặc mãnh liệt.

- Phá!

Trong lòng Tiêu Thần khẽ quát một tiếng, vô số ngọn lửa giữa hư không nhất thời run lên, lập tức hoàn toàn biến mất, cấm chế ở nơi này, hiển nhiên đã bị phá rồi.

Ánh mắt Tiêu Thần hơi hơi chớp, sau khi cấm chế được bài trừ, không nói một lời nào, độn quang lập tức bay thẳng về phía trước. Ở phía sau, mỹ phụ trung niên cùng nam tử gầy liếc nhìn nhau, thoáng chần chờ sau đó đuổi theo sau. Nơi này nguy hiểm trùng trùng, đi sau tiền bối thì tính an toàn chắc chắn sẽ được tăng cao hơn rất nhiều. Còn lại các tu sĩ Kim Đan kỳ cũng chen chúc theo đuôi.

Lần này Tiêu Thần đi trước cách chỉ mấy ngàn trượng, độn quang liền thu liễm, ánh mắt hơi hơi lóe nhìn về hư không phía trước, tu sĩ phía sau mặc dù không nhận ra chút gì không ổn, nhưng độn quang vẫn dừng lại, không dám phát ra một tiếng tiếng vang nào.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, sau đó nháy mắt ra tay, mười ngón tay vung lên nhẹ nhàng thanh thoát, hóa thành ảo ảnh, chỉ trong một nhịp thở đã có trăm ngàn cấm đạo phù văn theo đó phát ra, gào thét hóa thành lưu quang đi trước.

Một lát sau, hư không trước mắt đột nhiên nhất tề rung động, lập tức giống như kính bị vỡ vụn ra, mười mấy thân ảnh tu sĩ đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc này cấm chế đột nhiên bị bài trừ, ánh mắt tất cả bọn chúng đều lộ ra vẻ sợ hãi, cùng nhìn về phía Tiêu Thần.

Đối mặt với ánh mắt không thay đổi của Tiêu Thần, không nói một lời nào liền lướt qua mọi người, thân ảnh lóe độn quang tiếp tục bay về phía trước. Mỹ phụ cùng nam tử gầy thấy thế liền lóe độn quang cấp tốc theo sau.

- Bọn ta bị vây trong cấm chế này, chỉ có thể chống đỡ không thể đem bài trừ được, hơn nữa còn có hơn mười đạo hữu đã bỏ mạng trong đó. Nhưng hiện tại cấm chế đó đã bị vị tiền bối này phá giải, hơn nữa thần sắc xem ra vẫn cực kỳ thỏa mái. Mười mấy tu sĩ đi theo sau tiền bối này, trong đó có một ít người là hạng người có tu vi thấp kém, mà vẫn sống được tận đến đây hiển nhiên là ở phía sau tiền bối kia nên tránh bị cấm chế giết chết.

- Chúng ta cũng đuổi theo đi, ra phía sau tiền bối, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ chết trong cấm chế này mất.

Tu sĩ sống sót từ bên trong cấm chế nhìn chăm chú một lát, sau đó không hẹn mà cùng nhau lóe độn quang, bay thẳng về phía sau Tiêu Thần.

Trên đoạn đương đi, Tiêu Thần bay ở phía trước, gặp được cấm chế thì hơi tạm dừng, sau khi phá giải xong lại tiếp tục đi tiếp. Theo thời gian trôi qua từng tý một, số lượng tu sĩ đi theo sau hắn từ ban đầu chỉ có hơn mười người thì hiện tại đã trở thành hơn hai ngàn người, số lượng lớn tu sĩ mênh mông bám théo đuôi, từ xa nhìn lại thật có chút khí thế. Tu sĩ Kim Đan kỳ chiếm đa số, nhưng tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không ít, thậm chí còn có mấy tu sĩ cũng đã là hậu kỳ. Trước mắt thì hiện giờ mặc kệ tu vi có như thể nào, tâm tình ra sao, giờ phút này tất cả ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiêu Thần đều lộ ra vẻ cảm kích, dù sao nếu người này không đi trước mở đường thì e rằng cho dù bọn họ có tu vi cao đến đâu, sớm muộn gì cũng bị giết chết ở trong cấm chế này thôi.

Giờ phút này Tiêu Thân đang đứng trên hư không, hai ngàn tu sĩ phía sau đều thu liễm khí tức, không dám phát ra một tiếng động nào.

Cấm chế trước trước mặt này cực kỳ phức tạp, vòng vòng đều ẩn chứa sát khí, nếu chỉ cần có một chút sai lầm thôi thì sẽ bị uy lực của cấm chế bộc phát ra, theo uy lực khí tức cảm ứng được, lấy tu vi trước mắt của Tiêu Thần thì khả năng bị chết trong đó cũng là khá cao.

Gần như qua ít nhất là nửa canh giờ, Tiêu Thần mới ngẩng đầu lên, trong mắt bỗng hiện lên vẻ kiên quyết. Tuy hắn không rõ làm như vậy có chính xác hay không, nhưng hiện giờ hắn không còn lựa chọn nào khác. Hôm nay nếu muốn sống sót rời khỏi nơi này, chí có thể tiến mà không thể lui! Mặc dù mang tâm trạng căng thẳng, nhưng hai tay Tiêu Thần vẫn trầm ổn như trước, mười ngón tay không có chút sai lầm, trong mỗi nhịp thở có vô số đạo phù văn được phát ra, dung nhập vào trong cấm chế trước mặt.

Phù văn này dung nhập vào, cấm chế nháy mắt vận chuyển, một đạo sắc kiếm quang nháy mắt ngưng tụ giữa hư không. Kiếm quang này to không quá nửa thước, nhưng khí tức phát ra từ đó cũng đủ sức làm sắc mặt của toàn bộ tu sĩ ở nơi này đều đại biến, mặc dù có vài tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ nhưng đồng tử vẫn co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng úy kỵ. Nhưng Tiêu Thần đối mặt với kiếm quang chém xuống, sắc mặt không có chút biến hóa nào, thậm chí còn chưa từng ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, động tác trên tay không chút dừng lại.

Kiếm quang ở cách đầu Tiêu Thần gần nửa trượng thì cả vật thể run lên, sau đó tán loạn biến mất.

Chúng tu sĩ phía sau thấy thế trong mắt liền hiện lên vẻ kính nể, nếu đổi lại là bọn họ, hiển nhiên không có cách nào duy trì được bình tĩnh trước tình cảnh như vậy nữa.

Kiếm quang tiêu tán, Tiêu Thần khẽ thở phào trong lòng, xem ra hắn đã thành công! Đạo kiếm quang này có chém xuống hay không, trong lòng của Tiêu Thần cũng không xác định, nhưng hắn muốn bài trừ cấm chế, và cũng chỉ có thể như thế mà thôi, nhưng cũng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của hắn, không xuất hiện tình thế xấu nhất. Mười ngón tay múa máy, cấm đạo phù văn theo đó đánh tới, cấm chế trước mặt dao động kích liệt, mơ hồ lộ ra khí tức sắp tán loạn.

Nhưng lúc này sắc mặt Tiêu Thần lại trở nên ngưng trọng hơn, cấm đạo phù văn không ngừng tuôn ra trong mắt, hiển nhiên là đang cấp tốc phá giải biến hóa của cấm chế này.

Ba!

Theo cấm đạo phù văn cuối cùng trên tay Tiêu Thần đánh ra, cấm chế giống như bọt nước phát ra một tiếng vang nhỏ, rốt cục hoàn toàn vỡ tan. Nhưng vào thời khắc này, đồng tử Tiêu Thần kịch liệt co rút lại, trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm vô cùng. Không kịp suy nghĩ về ngọn nguồn của sự nguy hiểm này, độn quang Tiêu Thần chợt lóe lên, theo bản năng bay ngược về phía sau.

Trong nháy mắt, một tia sáng xẹt qua chỗ Tiêu Thần vừa rời khỏi, tuy rằng không hiện lên chút khí tức nào, nhưng không gian mà kiếm quang này xẹt qua, cũng vô thanh vô thức xuất hiện một cái khe dài hẹp.

Sắc mặt Tiêu Thần trở nên âm trầm, đưa tay phất qua mi tâm, quả nhiên nơi này có một vết máu đang được cấp tốc chữa trị, vừa rồi nếu hắn chậm nửa bước thôi, e rằng bây giờ đầu đã lìa khỏi thân của hắn rồi. Cấm chế này, quả thật là tàn nhẫn!

Ngay sau đó, hắn giơ tay lên, dĩ nhiên đang nhìn cấm chế không dao động một chút nào, nhẹ nhàng đánh một chưởng về phía đó.

- Phá!

Theo tiếng quát khẽ của Tiêu Thần, cấm chế này nhất thời vỡ vụn ra.