Đạo

Quyển 3 - Chương 127: Liên thủ (Chương 374)




Tiêu Thần mặt không chút thay đổi, trong đôi mắt hàn quang lóe ra không ngớt.

- Nếu năm người đạo hữu đã cản đường Lưu Vân, hẳn là cũng do Hoàng Tuyền Tông phát tông môn truy sát lệnh mà đến.

- Bất quá muốn diệt sát tại hạ, cũng phải xem tu vi thần thông chư vị đạo hữu có đủ không, nếu không sẽ bị tại hạ trảm sát đương trường.

- Về phần tại sao nhìn thấu bọn ngươi ẩn thân, giờ phút này nói hay không, có khác gì.

- Hắc hắc, hảo tiểu tử, đối mặt Ngũ lão bọn ta còn dám càn rỡ như thế, quả nhiên là liều lĩnh!

Trong năm người, một lão giả toàn thân râu tóc màu đỏ đậm, bộ dạng hung ác lạnh giọng quát.

- Hà tất cùng tiểu tử này nhiều lời, chúng ta ngũ lão Ngũ Hành Tông cùng xuất thủ, diệt sát người này bất quá chỉ vài chiêu, vẫn là mau chấm dứt, tránh để tự nhiên có người đâm ngang.

Lại một lão giả mở miệng, trong cơ thể tản mát ra bừng bừng sinh cơ, chính là Mộc Hệ tu sĩ.

Năm người trước mặt này, tại đại lục Đông Nam vực coi như là hạng người tiếng tăm lừng lẫy. Năm người này chính là đồng bào huynh đệ (anh chị em ruột), chia theo Ngũ Hành, bộ dạng bất đồng, vốn là đời sau của thợ săn trong núi, dưới cơ duyên lấy được Ngũ Hành Tông đạo thống truyền thừa, lúc này mới bước vào Tu Chân Giới. Bởi vì Ngũ huynh đệ tâm ý tương thông, trời sinh Ngũ Hành đầy đủ, Ngũ Hành Tông đạo thống đối với bọn hắn mà nói tự nhiên cực kỳ thích hợp, ngắn ngủi hơn trăm năm đã lần lượt Kết Anh, thành tựu Nguyên Anh đại đạo, sau tự lập phái, khôi phục danh hào Ngũ Hành Tông, được xem như một tông môn khổng lồ chỉ sau thất đại phái, tự xưng Kim Quang chân nhân, Mộc Linh chân nhân, Thủy Cực chân nhân, Hỏa Vân chân nhân cùng Thổ Tào chân nhân.

Hơn nữa năm huynh đệ này Ngũ Hành tương dung tương hợp, uy lực vô tận, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thông thường, cũng tuyệt đối không dám trêu chọc, tự nhiên bọn hắn sinh ra tính khí cuồng ngạo tự đại không coi ai ra gì.

- Nhị đệ nói không sai, động thủ, mau mau trảm sát người này!

Kim Quang chân nhân đáy mắt lệ mang chợt lóe, lập tức đánh một chưởng về phía trước.

- Kim!

Theo tiếng quát từ miệng người này, vô tận canh kim kiếm mang nhất thời trong cơ thể ầm ầm bộc phát ra, khí tức khủng bố tán phát, tràn ngập khắp chân trời.

Bốn người còn lại trên thân độn quang chợt lóe, phong tỏa không gian xung quanh, đem Tiêu Thần chặt chẽ bao vây.

- Mộc!

Mộc Linh chân nhân sắc mặt cẩn thận, đơn chưởng chụp xuống, nhất thời ngưng tụ thành hư ảnh một mảnh sâm lâm xanh um tươi tốt, khí tức từ vô số loài cây thản nhiên tán phát ra.

Mộc chủ (thiên về) sinh cơ, nhưng giờ phút này bên trong mộc khí, lại ẩn chứa thần thái dữ tợn cùng sát khí!

- Thủy!

Thủy Linh chân nhân trong mắt lãnh mang lóe ra, vô số dòng nước ngưng tụ trong hư không, mênh mông bát ngát, sóng vỗ mãnh liệt, phát ra tiếng động ầm vang, khiến người khác cảm thấy như đang đứng trước một hải vực vô tận.

- Hỏa!

Hỏa Vân chân nhân hai tay tung bay, mỗi một chỉ điểm vào không gian, sinh ra điểm điểm sóng gợn, trong đó từng đóa hỏa vân không biết từ dâu ngưng tụ mà ra, nhiệt độ cực nóng, không gian nơi hỏa vân xuất hiện đều sinh ra ba động, đủ thấy uy lực lớn mức nào.

- Thổ!

Pháp lực tính Thổ hậu trọng thâm trầm, chủ phòng ngự, dưỡng sinh cơ, tính ôn hòa. Nhưng dưới Thổ Tào chân nhân thôi động, một thân thổ chúc tính pháp lực, cũng sát khí tung hoành, lệ khí quay cuồng vô song.

Hư ảnh một tiểu sơn di động hiện ra trong hư không, uy áp nặng nề từ giữa tán phát ra.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, Ngũ Hành ra hết!

- Ngũ Hành tương sinh tương khắc, ngưng tụ Ngũ Hành đại luân hồi, diệt sát người này!

Năm người này tuy rằng tính khí không coi ai ra gì, tự cao tự đại, nhưng giờ phút này xuất thủ tốc chiến tốc thắng để tránh cho tự nhiên bị đâm ngang, dĩ nhiên đem hết toàn lực.

Ngũ Hành đại luân hồi, chính là thủ đoạn tối hậu của Ngũ Hành Tông Ngũ Hành lão tổ, uy lực vô cùng vô tận, Ngũ Hành lực hoàn mỹ tương dung, giống như một chiếc cối xay, đủ để nghiền nát hết thảy không khoan nhượng.

Tiếng quát hạ xuống, năm người này nhất tề vỗ về phía trước, Ngũ Hành đại luân hồi thần thông nhất thời ngưng tụ mà ra!

Hình thể như chiếc cối xay, lớn hơn tám trăm trượng, toàn thân đầy vẻ hổn độn, đại thế vô tận lành lạnh từ giữa tán phát ra, tràn ngập khắp không gian.

Thiên địa Hỗn Độn, sơ khai phân âm dương, âm dương hóa Ngũ Hành. Lần này Ngũ Hành tương dung, nghịch chuyển về trạng thái sơ khai thành hỗn độn khí tức, chính là lực lượng pháp lực thuộc tính ngũ hành tối cường hoành trong thế gian!

Đồng tử Tiêu Thần kịch liệt co rút lại, khí tức từ trong Ngủ Hành đại Luân Hồi phát tán ra, khiến hắn toàn thân lông tơ dựng đứng, trong lòng nháy mắt sinh ra vô tận kiêng kị.

- Ngũ Hành đại luân hồi này, lại có thể có được khí tức Hỗn Độn, bất kể thần tông thuộc tính Ngũ Hành nào đối với nó đều không có hiệu quả, ngược lại sẽ bị thôn phệ, giúp nó tăng cường tự thân thực lực!

- Vì thế muốn bài trừ thần thông này, tuyệt đối không thể sử dụng thần thông thuộc tính Ngũ Hành!

Hỗn Độn có thể bao hàm vạn vật, nhưng hắn có một đạo thần thông, lại không thuộc trong Ngũ Hành, tự nhiên không bị Hỗn Độn chưởng khống!

Đáy mắt Tiêu Thần lệ mang lóe ra, năm người này liên thủ tuy rằng cực kỳ khó giải quyết, nhưng vẫn còn không đủ để ngăn hắn.

Trong nháy mắt, hai tay Tiêu Thần hóa thành một đoàn hư ảnh, vô số cấm đạo phù văn từ trong đó nháy mắt bắn ra, hóa thành lưu quang tiến thẳng tới Ngũ Hành đại luân hồi.

Cấm đạo, chính là quy tắc biến ảo mà thành, tự nhiên không bị Hỗn Độn áp chế!

Phù văn dung nhập không gian quanh thần thông, bỗng tiêu tán, rồi đột nhiên mơ hồ lóe ra, một đại trận huyền ảo nháy mắt hình thành.

Theo đạo pháp quyết cuối cùng được đánh ra, sắc mặt Tiêu Thần tái nhợt, trên đầu mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh, thi triển pháp quyết với tốc độ nhanh như vậy, nguyên thần hắn càng bị hao tổn mau tới cực điểm.

Giờ phút này đại trận hoàn thành đem Ngũ Hành đại luân hồi phong ấn bên trong, Tiêu Thần không dám có nửa điểm chần chờ, bởi vì cấm chế này, chỉ có thể duy trì ba tức thời gian, sau đó sẽ ầm ầm vỡ vụn.

Nhưng trong lòng hắn cũng không chút sợ hãi, một cánh tay chìa ra, nắm chặt hung hăng hướng về bản thể năm người kia.

Đệ nhất tức.

Thần thông, Nữu Khúc (Vặn vẹo)!

Không gian dường như bị cái gì đó đè lên, nháy mắt nứt gãy, một mảnh mơ hồ, khiến người khác không thể nhìn rõ.

Trong không gian vặn vẹo truyến đến tiếng thét kinh sợ của năm người, lập tức linh quang lóe ra, pháp lực ba động kịch liệt từ giữa truyền ra, hiển nhiên năm người này đang toàn lực ngăn cản không gian vặn vẹo giảo sát.

Đệ nhị tức.

Thần thông bị ngăn cản, Tiêu Thần trong mắt cũng không một chút kinh hoảng, bỗng đưa tay chỉ lên trời, hung hăng một trảo.

- Tụ Tinh!

Tiếng gầm hạ xuống, trong thời gian ngắn tinh di đấu chuyển (vật đổi sao dời), vô số ngôi sao trên hư không hiện ra hình thể, thản nhiên tán phát tinh mang.

- Chư Thiên Tinh Thần, nghe ta hiệu lệnh, ngưng tụ Bắc Đấu Thất Tinh kiếm!

Từ chân trời phương Bắc, bảy ngôi sao đột nhiên bộc phát ra vô tận tinh quang, hóa thành cột sáng tinh mang, rồi chiếu rọi từ hư không thẳng lên trời, một thanh Tinh Thần cự kiếm khủng bố chừng ngàn trượng nháy mắt ngưng tụ mà ra, tiếp đó chém xuống.

Kiếm dài ngàn trượng, nghịch chuyển âm dương thu thập tinh thần quang mang ngưng tụ mà ra, ầm ầm chém xuống, như thiên thần phát nộ!

Thần thông thủ đoạn như vậy, vượt xa thường nhân tưởng tượng, khiến đám Nguyên Anh tu sĩ theo đuôi ở phía sau tất cả đều sắc mặt trắng bệch, trong lòng sinh ra vô tận kinh sợ.

Oanh!

Tinh Thần Kiếm ngàn trượng chém xuống, tạo thành năm đóa hoa máu trong hư không rồi chậm rãi tiêu tán, đậm mùi huyết tinh nồng đậm tràn ngập không gian.

Năm người Ngũ Hành Tông, hình thần câu diệt!

Tiêu Thần mặt không chút thay đổi, giờ phút này giơ tay chụp ra một trảo, thu năm Nguyên Anh vào trong tay, phong ấn rồi cất vào túi trữ vật.

Tiếp đó cũng không một chút trì hoãn, độn quang gào thét đi về phía trước.

Tiêu Thần rời đi giây lát, không gian nơi này chợt xuất hiện ba động, mấy đạo thân ảnh nhất thời hiện ra.

Một người trong đó, chính là bà lão sắc mặt tối tăm, trong đôi mắt mờ nhạt lãnh quang lạnh lóe ra, giờ phút này nhìn về nơi năm người Ngũ Hành Tông vẫn lạc, cũng nhịn không được đồng tử hơi hơi co rút lại, mặt lộ vẻ kiêng kị.

Người thứ hai là một lão giả, sắc mặt ôn hòa khóe miệng mang ý cười, nhưng trên vạt áo che kín vết máu đã khô, nhất thời có vẻ dữ tợn quỷ dị.

Cuối cùng ba người còn lại là cùng lúc xuất hiện, một nam một nữ một thiếu niên. Một nhà ba người này, nam tử dương cương, người mặc long bào, không giận mà uy, toàn thân toát ra mộ cỗ Bá Vương Khí. Nữ tử còn lại là dáng người trác tuyệt, dịu dàng động lòng người, mình mặc gấm y, đầu đội mũ phượng, dung nhan hoa quý. Về phần thiếu niên kia, bộ dạng tuấn tú, dường như rất ngây thơ, giờ phút này đang "Khanh khách" cười vui không thôi. Ba người này tuy rằng nhìn như cực kỳ bình thường, nhưng dựa vào thi khí nồng đậm từ trong cơ thể phát ra kia cũng tỏ rõ, cả ba người này đều không phải là người sống!

Ba phương cách nhau khá xa, tầm mắt mơ hồ quét tới, tất cả đều lộ ra vô tận kiêng kị.

Lát sau, vẫn là lão giả trên người đầy vết máu khô ôn hòa cười chắp tay, hiền lành nói:

- Lão bà tử, hơn trăm năm không thấy, bà vẫn tốt chứ?

Bà lão kia nghe vậy trong mắt hiện lên vài phần sâm lãnh, cười lạnh nói:

- Ta tốt hay không liên quan gì tới ngươi.

- Mang Đạo Tử, uổng cho ngươi năm đó còn là tu sĩ chính đạo, hiện giờ vì ngắc ngoải sống thêm một đoạn thời gian, ngay cả thủ đoạn hung sát như vậy cũng dùng được, lão thân thật sự là trong lòng bội phục.

- Bất quá lần sau đạo hữu sau khi ăn xong, nên thu thập lại một phen rồi hẵng đến gạp người khác, sợ người khác không biết thủ đoạn của ngươi à.

Mang Đạo Tử cũng không tức giận, hờ hững đưa tay mơn trớn huyết sắc y bào, khẽ cười nói:

- Việc này vi phu trong lòng không muốn, nhưng vì tồn tại sống sót, cũng là có chút bất đắc dĩ, ai bảo phu nhân không đem bảo vật kia cùng ta sử dụng, nếu không phu phụ chúng ta như thế nào rơi vào kết cục phản bội hôm nay.

Nghe những lời này, Mang Đạo Tử cùng bà lão kia, hóa ra là song tu đạo lữ!

Bà lão sắc mặt nháy mắt âm trầm chìm xuống, ánh mắt băng lãnh, lạnh giọng nói:

- Mang Đạo Tử, lão thân hiện giờ bộ dáng như vậy, tất cả đều nhờ ngươi ban tặng, nếu ngươi dám can đảm nhắc lại việc năm đó, đừng trách lão thân hạ thủ vô tình!

- Ngươi nên biết, lão thân từ trước đến nay nói là làm, không tin cứ thử xem.

Mang Đạo Tử nghe vậy khẻ cau mày, lập tức cười nhạt lắc đầu,

- Tính tình bà vẫn dữ dằn như năm đó, cũng tốt, hôm nay lão phu còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, không cùng bà chấp nhặt.

Bà lão kia hừ lạnh một tiếng, cũng không nói tiếp, hiển nhiên đối với Mang Đạo Tử trong lòng còn cố kỵ, không muốn thực cùng hắn vạch mặt.

- Cương Vương Hiền Kháng Lệ lâu rồi không gặp, hôm nay tới đây, hẳn là cũng vì Lưu Vân kia.

Mang Đạo Tử xoay người chắp tay cười nói.

Cương Vương nghe vậy cười khẽ, chắp tay đáp lễ, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị một tiếng cười thanh thúy cắt ngang.

- Mang Đạo Tử lão đầu, năm đó ngươi tới bắt ta, bị phụ vương cùng mẫu hậu ta liên thủ đuổi đi, hôm nay còn không biết xấu hổ theo chúng ta nói chuyện, quả nhiên là không biết xấu hổ.

Người mở miệng, chính là nhi tử của Cương Vương.

- Thành nhi không được nói bậy.

Nữ tử kiều mị còn lại quở mắng một tiếng, hướng Mang Đạo Tử áy náy cười,

- Mang Đạo Tử đạo hữu chớ để ở trong lòng, tiểu nhi chỉ vô tâm nói chứ không có ý gì đâu.

- Cương Hậu không cần để ý, việc năm đó chứng thật là tại hạ đuối lý, bất quá hôm nay chúng ta tam phương đều vì Lưu Vân mà đến, có hay không nên thương nghị một phen.

Mang Đạo Tử ánh mắt chớp lên, cười khẽ nói:

- Thần thông của Lưu Vân kia chúng ta đều đã thấy qua, Ngũ Hành Tông Ngũ huynh đệ tuy rằng tu vi bình thường, nhưng khi đem Ngũ Hành đại luân hồi thi triển ra, chỉ sợ chúng ta muốn ngăn cản cũng cực kỳ khó khăn, càng không nói đến còn đem năm người này hoàn toàn giảo sát, có thể thấy được thần thông thủ đoạn của Lưu Vân này không dưới chúng ta.

- Một khi đã như vậy, tại hạ có một đề nghị, chúng ta tam phương liên thủ, diệt sát người này sau đó dựa vào bản lĩnh tranh đoạt Hoàng Tuyền đạo quả, thế nào?

Thanh âm Mang Đạo Tử hạ xuống, một nhà Cương Vương cùng bà lão diện sắc âm u kia trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ trầm tư.

Lát sau, song phương liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời gật đầu.

- Hảo! Một khi đã như vậy chúng ta mau xuất thủ, diệt sát người này.

Mang Đạo Tử cười nhẹ một tiếng, năm người dưới chân nhất tề bước ra, thân ảnh phút chốc tiêu tán không thấy.