Đạo

Quyển 3 - Chương 126: Liên sát (Chương 373)




Sát khí tỏa ra bốn phía, bá đạo vô song!

Giờ phút này, Tiêu Thần tựa như một thượng cổ sát thần, sát khí nhợt nhạt nồng đậm từ trong cơ thể hắn bạo phát mà ra, mơ hồ ngưng thành thực chất, sắc trời vốn âm u càng trở nên hôn ám, âm phong gào thét bốn phương tựa như ngàn vạn lưỡi đao.

Mỗi bước hạ xuống, trăm ngàn trượng qua chỉ trong nháy mắt, nhưng giờ đây Tiêu Thần không thể không dừng cước bộ, bởi vì trước mắt dĩ nhiên xuất hiện một kẻ chặn đường.

- Ai yêu! Thật là một tiểu gia hỏa tuấn tú nha, sao sát khí lại nặng vậy chứ, không bằng cùng tỉ tỉ hồi gia, chúng ta hảo hảo khoái hoạt một phen không phải tốt hơn sao?

Nữ tử trước mắt này tuy không tính là tuyệt mĩ, nhưng thân hình đúng là cực kì nóng bỏng, trên người chỉ khoác một tấm lụa trắng mỏng manh gần như trong suốt, âm phong lướt qua phía dưới khiến cho thân thể mềm mại lả lướt như ẩn như hiện. Mà giờ phút này, nàng cười duyên một tiếng, thân thể theo đó run lên từng đợt, kiều đồn ngọc nhũ cũng là một trận hung hăng mãnh liệt dậy sóng. Hơn nữa, hạ thân còn điểm một chút hắc sắc như ẩn như hiện, quả thực đã đem vẻ dâm tà dụ hoặc thi triển đến cảnh giới vô cùng nhuần nhuyễn.

Trong khi nở nụ cười vô cùng quyến rũ với Tiêu Thần, nữ tử này dĩ nhiên lại thi triển mị hoặc chi pháp, một bộ pháp quyết này của nàng có thể nói cực kì cao thâm, cho dù là Nguyên Anh tu sĩ bình thường nếu khinh suất cũng sẽ bị nàng thao túng tâm thần, đến lúc đó quyền sinh sát trong tay chính là tùy nàng lựa chọn.

Nhưng giờ phút này, nữ tử phóng đãng kia thi triển mị hoặc chi thuật đối với Tiêu Thần, chính là tính toán vô cùng sai lầm, một khi tâm thần đã kiên định, như thế nào có thể bởi một cái mị hoặc thuật mà dao động.

Trong mắt Tiêu Thần hàn mang lóe lên, giống như viễn cổ hàn băng, tản mát ra vô tận sâm hàn khí tức.

- Tránh ra, nếu không chết!

Thanh âm ẩn chứa sát khí khủng bố, như chém đinh chắt sắt, gọn gàng.

Nữ tử dâm đãng kia hiển nhiên không ngờ mị hoặc thần thông vốn thành công vô số lần lại đối với Lưu Vân này không có nửa điểm tác dụng, lập tức mày liễu khẽ chau lại, sâu trong đôi mắt câu hồn đoạt phách chợt lóe lưỡng đạo sát khí lạnh lẽo. Bất quá, trên mặt lại lộ vẻ ai oán nồng đậm, dịu dàng nói:

- Hay cho tiểu lang quân tâm ngoan thủ lạt, không muốn cùng nhân gia nhất độ xuân phong cũng không sao, cư nhiên còn muốn giết ta, lòng dạ ngươi quả thực làm bằng sắt đá hay sao?

Thanh âm vang lên, trên người nàng cũng nhiều hơn vài phần khí tức nhu nhược, làm người khác không nhịn được nảy sinh ý thương yêu.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, nghe vậy, không có nửa điểm động tác, một bước bước ra, thân ảnh trong động quang trực tiếp ép bức tới nữ nhân kia, một chưởng phách ra.

Thần thông, phong khởi.

Vô tận âm phong sinh ra, gào thét bao phủ tầng không, sắc bén âm sâm như quát cốt cương đao (cương đao cạo xương), trực tiếp hướng nữ nhân kia giảo sát mà tới.

Tiêu Thần giờ phút này không có thời gian để trì hoãn, điều hắn cần làm đó là trong thời gian ngắn nhất trảm sát đối thủ, chấn nhiếp đám người còn đang ẩn núp quanh đây, để bọn hắn mau ly khai nơi này.

- Thật là một tên nam tử ác độc!

Nữ tử phóng đãng kia lời nói tràn ngập vẻ oán hận, nhưng động tác không dám có nửa điểm chậm trễ, đưa tay vào giữa bộ ngực sữa, không biết từ nơi nào lấy ra một pháp bảo, toàn thân giống như vài mai tú hoa châm thanh sắc, ngọc thủ khẽ phất hướng phía trước ném đi.

- Định phong châm!

Bảo vật vừa xuất, nữ tử này liền che miệng cười duyên:

- Chỉ cần là phong hệ thần thông, đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi định phong châm của ta.

Vài mai định phong châm này chui vào âm phong đầy trời, tất cả đều chiếm lấy một góc rồi gắt gao trấn áp, quả thực đem âm phong kia tỏa định tại chỗ, mặc cho nó giãy dụa thế nào cũng không có nửa điểm tác dụng.

Thần thông bị ngăn cản, trên mặt Tiêu Thần tịnh không có nửa điểm dị sắc, thủ chưởng vừa phách ra thuận thế chợt đảo.

Thần thông, vân dũng.

Hư không lệ khí ầm ầm ngưng tụ, tạo thành vô tận lệ vân đen kịt, đả thương nguyên thần, điếm ô pháp bảo, hủ thực nhục thân, quả thực âm độc xảo trá đến cực điểm.

Nữ tử phóng đãng này hiển nhiên cũng nhận ra chỗ lợi hãi của lệ vân, mặt cười nháy mắt cứng lại, thân ảnh cấp tốc lui về sau, thân thể rung động mãnh liệt, mang theo vô tận xuân sắc. Đáng tiếc tốc độ tuy nhanh, nhưng lệ vân chính là từ hư không lệ khí mà sinh ra, nhất thời đem nàng bao phủ bên trong, tia lệ vân giống như vô số hắc sắc tiểu trùng, dữ tợn liều mạng muốn hướng cơ thể nữ tử này chui vào, nhưng đầu của nó lại bị một kiện pháp bàn bảo vật phát ra hộ tráo gắt gao chắn ở bên ngoài.

Chẳng qua cho dù như vậy, nữ tử này cũng một trận kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt oán hận liếc Tiêu Thần một cái, đang muốn chạy trốn, nhưng giờ phút này đã có chút chậm trễ rồi.

Tiêu Thần mặt không chút thay đổi, song chưởng phách ra.

Thần thông, vũ chí.

Bên trong lệ vân, điểm điểm huyến sắc chợt hiện, ngưng tụ thành từng giọt, rồi tiêu sái bao phủ đại địa, đúng là huyết vũ.

Loại mưa chí âm chí độc này rơi trên pháp bàn kia, nhất thời khiến bảo vật này lóe lên từng trận linh quang, dường như có tiếng rên rỉ không thôi, hiển nhiên nháy mắt đã bị tổn thương.

Nữ tu phóng đãng kia trên mặt rốt cục đã lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh, lập tức thân ảnh chìm trong âm phong, lệ vân, huyết vũ, chỉ một tiếng kêu thảm thiết thê lương ngắn ngủi không hơn không kém, nguyên thần thân thể Nguyên anh đều không thể chạy trốn, trực tiếp bị hủ thực hình thần câu diệt.

Lại một tu sĩ

Nguyên Anh nữa vẫn lạc.

Nhưng đúng lúc này, trên mặt đất ầm ầm bạo phát một tiếng nổ mạnh, một thân ảnh toàn thân màu thổ hoàng sắc, răng nanh mỏ nhọn, hai tai trên đầu trông vô cùng quỷ dị nháy mắt xuất hiện, tốc độ nhanh như thiểm điện, nhe răng cười dữ tợn nháy mắt xuất một trảo chộp tới Tiêu Thần.

Yêu Tộc!

Nhân ảnh này đúng là một gã yêu thú tu vi đã đạt tới Hóa Hình kỳ, từ khí tức cơ thể phát tán mà xem ra, cũng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.

Lần này Hoàng Tuyền tông phát ra tông môn truy sát lệnh, cư nhiên lấy chí bảo như Hoàng Tuyền đạo quả làm phần thưởng, ngay cả Yêu Tộc cũng bị kinh động, đủ thấy lực ảnh hưởng mạnh mẽ tới mức nào.

Gã Yêu Tộc mỏ nhọn này hiển nhiên bản thể là thổ hệ yêu thú, giờ phút này mai phục sẵn dưới lòng đất ngang nhiên xuất thủ, đổi lại là kẻ bình thường khác tất nhiên sẽ trở tay không kịp, sợ là muốn ăn thiệt thòi lớn.

Nhưng Tiêu Thần mặt không chút đổi sắc, dường như sớm đã phát giác yêu vật này mai phục dưới đất, phong khởi, vân dũng, vũ chí tam đại thần thông sau khi đem nữ tu phóng đãng kia diệt sát, nhanh chóng đan thành một cự thủ trực tiếp vỗ xuống.

Thần thông, phúc thủ!

Vô tận âm phong, mãn thiên lệ vân, phiêu sái huyết vũ giờ phút này ngưng tụ thành một âm hắc huyết sắc đại thủ cỡ bảy trăm trượng, như thủ chưởng của viễn cổ thần ma, mang theo khí thế vạn quân ầm ầm phách xuống.

Gã Yêu Tộc kia xuất thủ đánh lén, vốn tưởng là sự tình mười phần nắm chắc, nhưng giờ đây cảm nhận được khí tức hủy diệt từ thần thông phúc thủ kia, tức thì tâm thần đại chấn, trong mắt lộ ra vô tận vẻ kinh hoàng, hét lên một tiếng chói tai, nháy mắt đã khôi phục bản thể, là một con xuyên sơn giáp cự đại hơn trăm trượng, thân thể lao tới, thổ hoàng trọng lân giáp đem hắn vững vàng bảo hộ phía sau.

Oanh!

Cự chưởng phách xuống, lân giáp vỡ vụn, huyết nhục tung bay!

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, đưa tay hư nhiếp, một mai yêu đan cỡ đầu người lập tức bị nhiếp vào trong tay, đảo tay liền thu vào trữ vật giới.

Nguyên Anh trung kỳ Yêu Tộc, nhất chưởng diệt sát!

Tiêu Thần từ lúc đi ra khỏi Trường Phong thành. trong thời gian ngắn ngủi, xuất thủ tam thức thần thông, đã diệt sát ba gã tu sĩ Nguyên Anh cảnh giới. Trong đó, gã Yêu Tộc Xuyên Sơn Giáp kia, thậm chí có thể so với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bình thường của nhân tộc. Thần thông như vậy, thủ đoạn ngoan lạt như vậy, lập tức đã đem những tu sĩ còn đang ẩn tàng hành tích kia triệt để chấn nhiếp, giờ này sắc mặt tái nhợt, đồng tử kịch liệt co rút, y sam toàn thân dĩ nhiên ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tiêu Thần liên tiếp xuất thủ tam thức thần thông, giờ đây pháp lực cơ thể tiêu hao cực lớn, hắn đưa tay vào trữ vật giới, lấy ra một bình bạch ngọc, phất tay giải trừ cấm chế trên miệng bình, không chút chần chờ nuốt lấy giọt linh dịch nhũ bạch sắc bên trong.

Linh dịch nhập thể, nhất thời hóa thành vô cùng vô tận linh lực, ầm ầm tràn vào kinh mạch trong tứ chi bách hải, khiến pháp lực vừa hao tổn của Tiêu Thần nháy mắt khôi phục lại.

Vật ấy, đúng là năm xưa trong thí luyện giới tại Mộc gia kia đoạt được địa nguyên bảo thạch ẩn chứa thiên niên linh nhũ dịch. Lúc đó bởi vị tu vi yếu nhược, không thể thừa nhận loại linh dịch bá đạo như vậy, Tiêu Thần vẫn một mực cẩn thận niêm phong bảo tồn, hôm nay cục diện đã đến lúc sinh tử quan đầu, tự nhiên không luyến tiếc mà đem ra khôi phục pháp lực cơ thể.

Mà giờ khắc này nguyên bản nhận thấy pháp lực Tiêu Thần tiêu hao cực lớn, một số Nguyên Anh tu sĩ đang muốn xuất thủ, tức thì trợn tròn mắt, chỉ biết ngây ngốc nhìn thân ảnh phía trước cơ thể ầm ầm bạo phát từng đợt khí tức vô cùng mạnh mẽ, vội vàng đem ý nghĩ vừa nảy sinh trong lòng hung hăng dập tắt.

Ánh mắt Tiêu Thần lãnh mang lóe lên, sau khi diệt sát Yêu Tộc kia, thân ảnh không có nửa điểm dừng lại, từng bước bước ra, nháy mắt biến mất nơi cuối chân trời.

Bên ngoài Trường Phong thành, những tu sĩ vốn ẩn tàng nơi bí mật giờ đều nhao nhao hiện thân, đã có can đảm tới nơi này, tự nhiên tất cả đều là Nguyên Anh tu sĩ, số lượng khoảng chừng trên dưới bốn mươi người. Tuy rằng vừa rồi Tiêu Thần lấy thủ đoạn tàn nhẫn liên tiếp tiêu diệt ba tên Nguyên Anh tu sĩ, nhưng lúc này vẫn như cũ không ai rút lui. Cho dù thần thông tu vi ngươi có cường thịnh trở lại, trải qua luân phiên hao tổn, chắc chắn nguyên khí cũng đại thương, đến lúc đó chính là cơ hội của bọn hắn.

Những tu sĩ này ánh mắt đảo qua lẫn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự kiêng kị, lập tức nhất tề vận khởi độn quang, theo hướng Tiêu Thần rời đi mà đuổi theo.

. . . . .

- Cho dù vừa rồi ta thi triển thủ đoạn tàn nhẫn đem đám tu sĩ Nguyên Anh ẩn núp trong bóng tối kia chấn nhiếp, khiến bọn chúng kiêng kị mà tạm thời không xuất thủ, nhưng chỉ như vậy mà muốn bọn chúng rút lui, quả thực có chút si tâm vọng tưởng.

- Hoàng Tuyền đạo quả thiên địa thần vật như vậy có lực hấp dẫn không gì sánh kịp, có lẽ bất luận tu sĩ nào dưới cảnh giới Bất Trụy đều không nhịn được muốn đem ta diệt sát, để đổi lấy bảo vật này!

- Hơn nữa Hoàng Tuyền tông kia muốn diệt sát ta như vậy, nhất định cũng có thủ đoạn phía sau, chỉ sợ giờ phút này cũng đã cử nhân mã đến rồi!

Cục diện trước mắt nguy cơ vô cùng, chỉ cần đi sai một bước tất sẽ rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.

Hơn nữa, cho dù thật cẩn thận không mắc sai lầm, Tiêu Thần cũng không nắm chắc quá lớn có thể toàn thân trở ra. Bất quá dù như vậy, hắn chẳng những không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn đem sự tàn nhẫn ẩn trong cốt tủy hắn triệt để kích phát.

- Bất luận kẻ nào, muốn vọng tưởng giết Tiêu Thần ta, đều sẽ phải trả giá đắc!

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, độn quang cũng nháy mắt thu liễm, ánh mắt âm trầm dừng ở hư không trước mắt, lạnh giọng quát:

- Bọn đạo chích lén lút vụng trộm phương nào, lăn ra đây cho ta!

Thanh âm dưới pháp lực gia trì giống như sấm sét giữa trời quang, sóng âm cuồn cuộn, lấy nơi này làm trung tâm, quét ra bốn phương tám hướng.

Theo thanh âm vừa dứt, hư không trước mắt xuất hiện từng đợt không gian gợn sóng, tại trung tâm nơi gợn sóng chấn động đó, năm đạo nhân ảnh chậm rãi hiện ra.

Giờ phút này bị Tiêu Thần nhìn thấy hành tung, lại bị chửi mắng mà bức ra thân ảnh, sắc mặt năm người này tự nhiên khó coi tới cực điểm, ánh mắt u lãnh như đao, tản mát ra vô tận sát khí lạnh lẽo.

Tiêu Thần cảm ứng được khí tức cơ thể năm người, đồng tử hơi co rút lại, trên mặt nhịn không được sinh ra thêm vài phần cẩn trọng. Năm người này tuy rằng tu vi mỗi người chẳng qua đều là Nguyên Anh trung kì, thế nhưng lại đầy đủ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ Ngũ Hành, khí tức mơ hồ tương hợp với nhau!

Năm người này tu vi một người không tính là cao, song nếu năm người liên thủ, thần thông mạnh mẽ chỉ sợ tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh viên mãn cùng nhau đấu pháp cũng đừng hòng chiếm được nửa điểm tiện nghi!

- Tiểu tử, ngươi như thế nào có thể nhìn thấy nơi năm người lão phu ẩn thân.

Giờ phút này, một lão giả mơ hồ cầm đầu trong năm người mở miệng quát hỏi.