Đạo

Quyển 3 - Chương 111: Sát khí (Chương 358)




- Tiểu tạp chủng, lão tổ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Huyết quang chợt lóe, một Nguyên Anh cao nửa thước, toàn thân màu huyết hồng từ đỉnh đầu Tà Thiên Hành nháy mắt thoát ra, gào thét chói tai hướng chỗ của Hoàng Tuyền Tông bay tới.

Tiêu Thần thấy thế trong mắt dị sắc hiện lên, thu chỉ về, chưa hề thi triển chút thần thông nào.

Điểm ấy rơi trong mắt Nguyên Anh của Huyết Ngục lão tổ, làm cho hắn gần như hộc máu, Huyết Ngục lão tổ hắn đường đường là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, lại bị tiểu tử này dùng cùng một thủ đoạn lừa gạt hai lần, điều này làm cho trong lòng hắn bạo nộ, hận không thể đem Tiêu Thần bầm thây vạn đoạn mới có thể giải trừ mối hận trong lòng.

Nhưng giờ phút này, hắn cũng không dám quay đầu lại, bởi vì thần thông Tịch Diệt chỉ của Tiêu Thần đã làm hắn sợ bể mật! Tuy rằng sau khi thi triển sẽ suy yếu cực độ, nhưng Huyết Ngục lão tổ không dám dùng tánh mạng đi đánh cược!

- Bạch Cốt chân quân, kẻ này chính là kẻ diệt sát thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông ta, hơn nữa lúc trước ở Bất Trụy động phủ kế hoạch kia xôi hỏng bỏng không thất bại trong gang tấc, cũng hoàn toàn là kẻ này ban tặng, ngươi mau xuất thủ, trảm sát hắn!

Nguyên Anh của Huyết Ngục lão tổ thét chói tai, thanh âm nhất thời truyền khắp thú liệp nghiễm tràng.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, nếu thân phận đã bị nói toạc, hắn tự nhiên không cần tiếp tục che giấu, dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người khuôn mặt hắn khẽ biến, nhất thời khôi phục lại diện mạo.

Bộ dạng tuấn tú, khí độ trầm ổn, nhất là đôi mắt đen nhánh điểm sáng chói như hai vì sao, càng làm cho lòng người nảy sinh thân cận.

Tử Yên mím chặt môi, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Thần, bàn tay mềm nhịn không được gắt gao vặn cùng một chỗ.

Lan Nhược Ly trong mắt đẹp liên tiếp hiện lên quang mang kì dị, lòng tràn ngập kinh hỉ, nhìn thấy nam tử trong ký ức kia vì nàng mà chiến, tâm tình nữ tử này không biết đã bay tới nơi nào, mặt cười rạng rỡ, hơi có vẻ ngượng ngùng.

- Lưu Vân tiền bối tu vi lại đạt tới cảnh giới như vậy!

Mặc Chiến trong lòng lửa nóng dị thường!

- Cho dù ngươi tu vi cao tới đâu, bổn cô nương cũng tuyệt đối sẽ không buông tay, đại sắc lang Lưu Vân tiền bối!

Mặc Hề tiểu nha đầu trong đôi mắt hiện lên vẻ kiên định.

Huyền Vũ thì lại âm thầm lau mồ hôi trán, may mắn lúc trước cùng Lưu Vân này giao hảo, nếu không hậu quả sợ là khó lường!

Vưu Danh Đường cùng đám tu sĩ Lăng Vân Tông sắc mặt nhất tề đại biến, trong lòng rung động không thôi.

- Ngươi này dĩ nhiên đã cường đại đến loại tình trạng này sao!

. . . . .

Mọi người phản ứng không đồng nhất, nhưng giờ phút này Tiêu Thần cũng vô tâm nhìn, cơ hội hôm nay, hắn tuyệt đối không thể tiếp tục để Huyết Ngục lão tổ chạy trốn, nếu không ngày sau chính là một đại phiền toái.

- Lôi ngục!

Tiêu Thần khẽ quát một tiếng, trong mắt một đạo hư ảnh Lôi Đình nháy mắt ngưng tụ mà ra, cùng lúc đó tại vị trí mi tâm, huyết sắc Lôi Long khí thế bạo phát ngửa mặt lên trời hét giận dữ.

Lôi Long, thiên địa sinh thành, chủ chưởng thế gian lôi đình hình pháp chi lực!

Huyết sắc Lôi Long Tiêu Thần nuôi dưỡng tuy rằng nhỏ yếu, nhưng cũng đã có một chút Lôi Long căn nguyên, thao tác Lôi Đình lực, vốn là thần thong thiên phú.

Thế nên Lôi Ngục này, là do Lôi Long triệu hoán Lôi Đình, trợ giúp Tiêu Thần thi triển ra.

Sắc trời nháy mắt âm u, Lôi Long tiêu thất vô tận tuế nguyệt trọng lâm thế gian, một tiếng gầm nhẹ, có vô tận Lôi Đình gào thét mà đến.

Oanh long long!

Lôi vân dầy đặc, thiểm điện lôi minh ( sấm sét vang dội ), kinh hoàng giống như diệt thế!

Đùng! Đùng!

Vô số Lôi Đình từ lôi vân kia nháy mắt đánh ra, liên hợp lẫn nhau hình thành nên một Lôi Đình lao ngục nháy mắt đem Nguyên Anh của Huyết Ngục lão tổ trói buộc ở bên trong.

Trong mắt Tiêu Thần lệ mang chợt lóe, chân bước ra thân ảnh nháy mắt xuất hiện cạnh Lôi Ngục, đại thủ không chút do dự chụp xuống Nguyên Anh kia, đồng thời trong mắt vô số cấm đạo phù văn điên cuồng lóe ra không ngớt, trên tay thao tác nhanh chóng đem Nguyên Anh kia triệt để phong ấn!

Dưới sự trợ giúp của huyết sắc Lôi Long, Nguyên Anh của đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không chút lực phản kháng, liền bị Tiêu Thần bắt được.

Nhưng chung quy Lôi Long này thực lực quá yếu, lần này hơi vận dụng chút căn nguyên lực lượng đã lộ ra vẻ mỏi mệt, đôi mắt tràn ngập khí phách cũng trở thành hơi ảm đạm.

Tiêu Thần tâm thần vỗ về một phen, Lôi Long liền tiến vào bên trong mi tâm tiếp tục ngủ say.

Nguyên Anh của tu sĩ, chính là tinh hoa cả đời tu đạo, nếu rơi vào trong tay tà đạo tu sĩ, không khác gì thần đan thần dược, sau khi luyện hóa tu vi sẽ có đề thăng thật lớn. Tuy rằng giờ phút này vô dụng, nhưng Tiêu Thần vẫn là phản thủ xuất ra một hộp ngọc hình vuông, đem Nguyên Anh của Huyết Ngục lão tổ đặt vào trong đó, thu vào trong trữ vật.

Từ lúc bắt đầu tới chấm dứt, nói thì dài dòng, nhưng bất quá mấy tức thời gian, đám người Bạch Cốt chân quân chưa có nửa điểm động tác, Nguyên Anh của Huyết Ngục lão tổ đã rơi vào trong tay Tiêu Thần.

- Tiểu tử ngươi dám!

Bị người trước mặt lấy đi Nguyên Anh Huyết Ngục lão tổ, Bạch Cốt chân quân da mặt run lên, trong miệng quát một tiếng, trên người độn quang chợt lóe, lao thẳng tới Tiêu Thần.

Người chưa đến, sát khí đã tới!

- Bạch Cốt sơn!

Bạch Cốt chân quân đã kiến thức thần thông thủ đoạn của Tiêu Thần, giờ phút này tự nhiên không dám có nửa điểm khinh địch, xuất thủ ngay tuyệt chiêu thần thông!

Hư ảnh một tòa Bạch Cốt sơn mạch nguy nga từ hư vô ngưng tụ mà ra, kéo dài gần như ngàn trượng, dữ tợn quỷ dị, phát ra vô tận khí tức u lãnh.

Việc Huyết Ngục lão tổ đoạt xá bị Tiêu Thần vạch trần, Nguyên Anh thì bị người này lấy đi, hôm nay nếu không thể đem hắn lưu lại, nhục nhã nhường này, chỉ sợ Hoàng Tuyền tông hắn sẽ trở thành trò cười của chúng nhân.

Sâu trong đôi mắt Tiêu Thần hàn mang lóe ra, lúc mới vào Hãn Hải đại lục, hắn vốn muốn âm thầm Kết Đan, sau đó tìm kiếm phương pháp trở về Hạo Hãn đại lục, không ngờ bị Hoàng Tuyền Tông Thiếu tông chủ tiếp cận, nếu không có Ngu Cơ cùng Tiểu Chuyên liều chết bảo hộ, chỉ sợ hậu quả khó lường! Từ đó về sau một đường đi tới, hắn cùng với Hoàng Tuyền Tông oán hận càng sâu, song phương hôm nay sớm thế như nước lửa không chết không ngừng!

Cho nên giờ phút này, nhìn thấy Bạch Cốt chân quân đằng đằng sát khí mà đến, trong lòng hắn cũng sát khí đại thịnh!

- Ta ở trong động phủ tu hành năm năm, hôm này cùng người này thử qua một chút, xem hiện giờ Tiêu Thần có thể trảm sát hậu kỳ tu sĩ không!

Trong đôi mắt hàn mang lóe ra, Tiêu Thần chân bước, thân ảnh thẳng hướng Bạch Cốt chân quân mà đi.

- Tới tốt lắm!

Chứng kiến Tiêu Thần vọt tới, Bạch Cốt chân quân trong lòng lạnh lùng cười, hai tay nháy mắt hung hăng vỗ!

Oanh!

Ngàn trượng Bạch Cốt sơn, ầm ầm hướng Tiêu Thần trấn áp xuống.

Trong lúc Bạch Cốt sơn oanh lạc, trong mắt Tiêu Thần nháy mắt hiện lên vài phần lệ mang, đưa tay về phía trước đột nhiên vỗ!

Phong Khởi.

Tiếp đó hung hăng vạch một cái.

Vân Dũng.

Cuối cùng hai tay hướng về phía trước nghịch chuyển đẩy đi.

Vũ Chí!

Gió mây như cũ, âm phong đầy trời, tất hắc lệ vân, nhưng huyết vũ lại nghịch thiên mà đi, từ phía dưới hướng ngược lên trên.

- Tam thức thần thông tương dung tương hợp, phúc thủ vân vũ (che tay làm mây mưa), một tay nâng trời.

Đại sâm la thủ đệ nhị cảnh, phúc thủ vân vũ, trong có Phong Khởi, Vân Dũng, Vũ Chí tam thức thần thông, năm năm khổ tu trong động phủ, cũng khiến Tiêu Thần thành công đem tam thức thần thông dung hợp thành một thần thông mới —— Phúc Thủ (che thủ).

Thẳng mặt hướng lên trên, có thể một chưởng nâng trời.

Ngược xuống phía dưới, có thể lực áp vạn vật.

Âm phong, lệ vân, huyết vũ ba hiện tượng nhanh chóng dung hợp, nháy mắt ngưng tụ thành một thủ chưởng lớn hơn bảy trăm trượng, giống như tay của thượng cổ thiên thần, tòn thân màu âm hắc, lại mơ hồ lộ ra huyết vân, bàng bạc uy áp từ giữa ầm ầm tán phát ra.

Âm hắc huyết sắc đại thủ mấy trăm trượng, ầm ầm nghịch thiên mà đi, đối chọi với ngàn trượng Bạch Cốt sơn mạch, tràng cảnh như thượng cổ thần ma tương đấu.

Oanh!

Nhất chưởng thác thiên (Một chưởng nâng trời)!

Ngàn trượng Bạch Cốt sơn mạch ầm ầm nện xuống, âm hắc huyết sắc đại thủ đột nhiên kịch liệt run rẩy lên, mơ hồ như sắp hỏng mất, nhưng như cũ đem Bạch Cốt sơn mạch gắt gao ngăn lại.

Trong mắt Tiêu Thần lệ mang lóe ra.

Tam tức!

Phúc Thủ thần thông dưới trấn áp của Bạch Cốt sơn, hắn có thể kiên trì được từng ấy thời gian!

Nhất tức.

Hưu!

Tiêu Thần độn tốc không giảm, không để ý tới Bạch Cốt sơn lơ lửng trên đầu, cả người bộc phát ra vô tận lệ khí, lao thẳng tới Bạch Cốt chân quân.

Bạch Cốt chân quân biến sắc, Bạch Cốt sơn chính là thần thông thành danh của hắn, nhưng không ai biết nguyên bản Bạch Cốt sơn này là một địa phẩm đạo khí, sau đó được sử dụng bí pháp dung hóa luyện nhập thần thông vào bên trong, kể từ đó vật ấy uy lực chẳng những không giảm, ngược lại dưới thần thông gia trì hung diễm càng sâu.

Nhưng giờ phút này, Bạch Cốt sơn bị đỡ lấy, khiến trong lòng hắn rung động không thôi.

Mắt thấy Lưu Vân mặt không chút thay đổi ánh mắt sâm hàn thẳng hắn mà đến, Bạch Cốt chân quân đồng tử hơi hơi co rút lại, nhưng không đợi hắn có nửa điểm phản ứng, thủ đoạn của Tiêu Thần đã tới.

- Cấm đạo, phong thiên ấn địa!

Tiêu Thần trong mắt vô số cấm đạo phù văn điên cuồng hiện lên, đồng thời hai tay nháy mắt hóa thành một đoàn hư ảnh, trăm ngàn cấm đạo phù văn theo đó ngưng tụ mà ra, hóa thành lưu quang, gào thét đi về phía trước.

Phong thiên ấn địa, Tiêu Thần tu luyện Toái Không thần thông kết hợp cấm đạo tu vi diễn sinh mà ra, mạnh mẽ trói buộc địch thủ, mặc dù vô pháp đả thương địch thủ, nhưng khả năng phong ấn cũng cực kỳ mạnh mẻ.

Bạch Cốt chân quân sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, dưới nguyên thần cảm ứng của hắn, vô số cấm đạo phù văn dung nhập không gian quanh thân, hóa thành một tòa ngục giam hư không, trói buộc hắn ở bên trong!

- Hừ!

Bạch Cốt chân quân hừ lạnh một tiếng, lập tức một chưởng mạnh mẽ chụp xuống.

- Liệt hồn chưởng!

Một chưởng chụp xuống, hư không chấn động, sóng gợn điểm điểm, vô số cấm đạo phù văn hư không thoáng hiện, hình thể mơ hồ bất ổn, nhưng lại đem lực công kích kia đỡ hết.

Một kích không có kết quả, Bạch Cốt chân quân sắc mặt nhất thời trở nên càng khó coi, hơi ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt đen nhánh nhưng sáng như sao, tràng đầy sát khí chợt lóe lên!

Lòng thoáng kinh hãi, người này cười lạnh không thôi, thân là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đại thần thông, hắn đối với thực lực bản thân tự nhiên cực kỳ tự tin. Lưu Vân này tuy rằng thần thông tu vi quả thực nghịch thiên, nhưng muốn giết hắn chính là si tâm vọng tưởng. Giờ phút này tuy rằng bị phong ấn trong ngục giam hư không, nhưng Bạch Cốt chân quân cũng không lo lắng. Thần thông này chỉ có thể trói buộc địch thủ chứ không thể công kích, nếu ngay cả hắn cũng không thể kích phá, hắn không tin Lưu Vân kia lại có thủ đoạn xuyên qua nhà giam trảm sát hắn!

Hơn nữa cho dù là có, Bạch Cốt chân quân trong lòng cũng nửa điểm không sợ, chỉ cần Lưu Vân dám can đảm tiến vào, hắn liền có mười phần nắm chắc đem oanh giết ở bên trong!

Nghĩ tới đây người này thu liễm tâm thần, trong mắt hàn mang lóe ra, trong lòng sát khí tung hoành, một khi Lưu Vân có động tác, hắn sẽ hung hãn xuất thủ.

Nhưng giờ phút này, hắn lại vẫn chưa phát hiện, đáy mắt Tiêu Thần nháy mắt hiện lên lệ mang!

Nhị tức.

Thi triển Phúc Thủ thần thông ngăn cản Bạch Cốt sơn.

Phong thiên ấn địa ngưng tụ nhà giam hư không phong ấn Bạch Cốt chân quân.

Hai đại thần thông xuất thủ, là vì muốn tạo không gian thi triển đệ tam thức sát chiêu

- Không gian yên diệt!

Tiêu Thần trong miệng bỗng nhiên gầm nhẹ, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, nhưng đôi mắt tối đen vẫn trầm ổn như trước, trong đó sát khí lóe ra không ngớt!

Một chưởng xuất ra, hướng nhà giam phong ấn Bạch Cốt chân quân chụp tới.

Một chưởng này phong khinh vân đạm không hề có nửa điểm khói lửa khí tức lộ ra, nhưng pháp lực ba động trong cơ thể Tiêu Thần nháy mắt tiêu thất, hiển nhiên là đều dung nhập bên trong một chưởng này!