Đạo

Quyển 3 - Chương 102: Đối chiến (Chương 349)




Ngô Đồng, nhị đệ tử của Huyễn Nguyệt tiên tử của Yêu Nguyệt cung, tu vi Kim Đang hậu kỳ.

Tán tu Thương Tỉnh Không là người nổi tiếng phóng đãng thành tánh, thanh danh lan xa, tu vi cũng là Kim Đan hậu kỳ.

- Hừ! nữ nhân phóng đãng cũng dám khiêu chiến ta, hôm nay bổn cô nương liền để cho ngưoi có đi mà không có về!

Ngô đồng nụ cười căng cứng khẻ nghiến răng..

Thương Tỉnh Không che miệng cười duyên, lại không có nửa điểm tức giận.

- Tiểu nha đầu khẩu khí thật lớn, tỷ tỷ sẽ dạy dổ ngươi một chút, cho ngươi biết được như thế nào là trời cao đất rộng.

Nàng này cười duyên, trong gió phản phất mùi thơm, bộ ngực “vĩ đại” theo thân thể uốn éo nhất thời “mãnh liệt run rẩy”, hấp dẫn vô số tu sĩ nhất tề âm thầm nuốt nước bọt, thậm chí có người không chịu nổi đã trợn mắt há hốc mồm, khóe miệng nước miếng tràn ra.

- Muốn chết!

Ngô Đồng nghe vậy lông mày dựng thẳng, quát một tiếng, đưa tay vổ lên đai trữ vật, liền tế ra một món đồ toàn than màu bạc, hình dáng pháp bảo vô cùng chói mắt.

Vật ấy trải qua pháp lực thôi động, liền huyễn hóa thành một cây cự trụ Kình Thiên, dài chừng hơn mười trượng, ánh bạc lóng lánh cực kỳ bất phàm.

- Trầm Ngân Cát Cát côn!

- Xem ra Ngô Đồng tiên tử là chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, ra tay là dung ngay tuyệt chiêu, thiết nghĩ dối với Thương Tỉnh Không thật là không công bằn a. hắc hắc, tiểu mỹ nhân như vậy, mặc kệ là ai bị thương, tại hạ trong lòng đều là không đành lòng.

- Hắc hắc, đạo hữu thật là bác ái, bất quá Ngô Đồng tiên tử ra tay nặng như vậy, chỉ sợ cũng vì tranh sĩ diện cho tông môn. Vừa rồi Phần Thiên tông Xích Viêm dễ dàng đem Dã Chiến diệt sát, nếu là nàng lâm vào triền đấu, chẳng lẽ không phải là tỏ rõ Yêu Nguyệt Cung thần thông không bằng Phần Thiên Tông sao.

- Đạo hữu nói có lý, đáng tiếc mỹ nhân như Thương Tỉnh Không……

Giữa sân không ít tu sĩ nắm tay thở dài.

Đối mặt với Trầm Ngân Cát Cát Côn oanh giết, khuông mặt xinh đẹp của Thương Tỉnh Không giờ phút này đều thu liễm, nàng chặt chẽ cẩn thận, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ trang trọng thánh khiết.

- Thương tỉnh.

Khẽ kêu lên, mười ngón ta Thương Tỉnh Không lăng không điểm ra, mỗi một điểm chỉ, chính là kích thích trên không trung từng trận sóng gợn.

Tại nơi các làm sóng va chạm liền dung hợp lại, liền ngưng tụ ra một hư ảnh giến cổ trong đó toát ra một cổ khí tức nồng đậm. Giếng cổ này ước chừng một trượng vuông, miệng giếng ngăm đen, sâu không lường được, ở quanh thân thậm chí biến ảo sinh ra cỏ cây, ở nơi này cỏ cây như ẩn như hiện ở bên trong, hai chử do lực đạo mang phong cách cổ xưa khắc sâu trên thạch bích tại miệng giếng chính là hai chữ Thương Tỉnh.

Mà cùng lúc đó, pháp bảo thành danh của Ngô Đồng tiên tử Trầm Ngân Cát Cát Côn với lực đạo hỗn loạn vạn quân, lấy khí thế áp đảo Hoàng Long ầm ầm đánh tới.

- Thương Tỉnh, thôn phẽ.

Đối mặt với một kích dầy uy mảnh của Cát Cát Côn, khôn mặt Thương Tỉnh Không căn thẳng quát lên một tiếng, bàn tay mềm đột nhiên xoay quanh, “Thương Tỉnh”ngưng tụ ra nhất thời xoay vòng, miệng giếng đối diện với Cát Côn!

Hưu!

Trong tiến Tiếng xé gió, Trầm Ngân Cát Cát Côn ầm ầm tiến vào, tận gốc rồi biến mất,hư ảo Thương Tỉnh nhất thời kịch liệt run rẩy.

Sắc mặt Thương Tỉnh Không nhất thời trắng bệch, thân thể mềm mại không khống chế nổi kịch liệt run rẩy, lập tức nghiến răng, mở miệng phun ra một bụm máu huyết.

Máu huyết phun ra liền dung nhập vào hư ảo Thương Tỉnh, lập tức hình ảnh đang mờ ảo chuẩn bị tan biến liền củng cố lại.

- Thương Tỉnh, khoảng không!

Vào thời khắc này, trong miệng Thương Tỉnh Không lần thứ hai phát ra một tiếng kêu khẽ, hư ảnh Thương Tỉnh điên cuồng chấn động, nhưng ngay sau đó lập tức liền an tỉnh lại.

Mà cùng lúc đó, sắc mặt Ngô Đồng tiên tử đại biến, khuông mặt đột nhiên trắng bệch, há miệng phun ra một bụm máu tươi, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được. Nàng cùng Trầm Ngân Cát Cát côn có tâm thần liên hệ, giờ phút này đúng là bị mạnh mẽ chặt đứt, cắn trả lại nhất thời bị thương nặng.

Cơ hội như vậy Thương Tỉnh Không tự nhiên sẽ không bỏ qua, miễn cưỡng khống chế khí huyết bốc lên trong cơ thể, quát lên một tiếng độn quan chợt lóe, nháy mắt xuất hiện bên cạnh Ngô Đồng, bàn tay mang theo làng gió thơm từ trên không trung dánh xuống.

Sắc mặt Ngô Đồng trắng bệch, úc này là đã không có sức phản kháng.

Nhưng vào thời khắc này, có một đạo thanh âm thản nhiên truyền đến.

- Tốt lắm, Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung chúng ta nhận thua.

Tuy rằng bình thản, nhưng ý tứ trong cực kỳ rõ rang không thể cưởng lại.

Thương Tỉnh Không nghe vậy trong mắt hiện lên vài phần không cam lòng, nhưng cũng lập tức thu tay lại, không dám có nửa điểm chần chờ.

- Tiểu nha đầu nói ta là dâm phụ, lão nương cỡi hết y phục với nam nhân cùng nhau là vì sinh tồn, không giống ngươi có vận khí tốt được tông môn che chở, nếu không sợ rằng sớm đã bị người giết.

Thương Tỉnh Không nhẹ giọng nói, sau đó xoay người hướng ra phía ngoài bay đi.

Ngô đồng nhìn bóng dáng nàng, sắc mặt phức tạp, lúc sau trực tiếp xoay người hướng chổ tông môn bay đi, bắt đầu nhắm mắt chữa thương.

Trận thứ hai, tán tu Thương Tỉnh Không thắng.

Mà nàng này rất tự biết khả năng của mình, sau khi thắng lợi liền hướng Tà Thiên Hành vất cho một cái nhìn mị hoặc, liền trực tiếp từ bỏ tư cách khiêu chiến, hơn nữa chủ động cùng Xích Viêm trao đổi thứ hạng, tạm thời xếp ở hạng thứ bảy.

Ngô đồng bị thua, đám nữ tu Yêu Nguyệt Cung tự nhiên sắc mặt không tốt, ánh mắt Tiêu Thần gắt gao dừng trên người nữ tử mặc hắc bào kia, còn chưa biết rõ thân phận nàng này, không chừng chính là người quen.

Nữ tử Lan Nhược Ly như thơ như vẽ giờ phút này thần tình kính cẩn đứng bên hắc bào nữ tu đó, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, người trước thỉnh thoảng khẽ gật đầu.

Tiêu Thần khẻ cau mày, chẳng lẽ này hắc bào nữ tử đúng là cùng Lan Nhược Ly có quan hệ hay sao?

Nghĩ đến nữ tử có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ trong động phủ, dung nhan dáng người vô cùng hoàn mỹ, trong long Tiêu Thần lòng đột nhiên kích động, gắt gao nhìn hắc bào nữ tử kia, trong lòng đột nhiên nổi lên ý vị quen thuộc vô cùng mãnh liệt liền đứng bật dậy!

- Nàng này, rất có khả năng là nàng, hôm nay bất luận như thế nào, ta cũng phải xác minh việc này.

Trận thứ ba

Phạm Thiên Tông Xích Viêm đối chiến Vô Cực Tông Tiếu Nguyệt.

Hai người giao thủ, bất quá hơn mười tức thời gian, Xích Viêm thi triển hỏa liên tinh xảo, uy lực vô tận, Tiếu Nguyệt không địch lại bị thua.

Trận thứ tư

Phần Thiên Tông Xích Viêm chiến Vĩnh Sinh Môn La Hán.

Vĩnh Sinh Môn chính là thể thần (than thể cùng tinh thần) song tu, thân thể cực kỳ mạnh mẻ, tu luyện tới cảnh giới cực hạn thậm chí có thể tự hành diễn biến thần thông, mà La Hán lại càng là người nổi bật trong đó, chỉ bằng thân thể đã muốn đạt tới trung phẩm pháp bảo.

Hai người giao chiến, nhất thời thiên hôn địa ám, đấu pháp gần một khắc đồng hồ, bị Xích Viêm bắt lấy cơ hội, thi triển bí kỹ thắng lợi.

Trận thứ năm

Phần Thiên Tông Xích Viêm chiến Lâm Thiên Tông Nhan Như Ngọc.

Nhan Như Ngọc người cũng như tên, dịu dàng như ngọc, khuôn mặt âm nhu kiều mỵ, nếu không trên yết hầu có trái khế nổi lên, nhìn lại cực kỳ giống một nữ tử xinh đẹp. Người này tuy rằng tỏa ra khí tức ôn hòa như sơn thủy, nhưng đấu pháp Thất Thải thần thông uy lực cũng cực kỳ kinh người, hai người giao chiến trải qua tam thức thần thông, Xích Viêm bị Nhan Như Ngọc đánh trúng ngực, thổ huyết nhận thua.

Trận thứ sáu

Lâm Thiên Tông Nhan Như Ngọc chiến Đại Đạo Tông Dương Phong.

Hai người thực lực tương đương, thần thông tất cả đều bất phàm, đấu pháp tất nhiên là cực kỳ phấn khích, chúng tu sĩ liên tục ủng hộ không thôi, trưởng lão hai tông cũng nhất tề mong đợi, đối với lần này có vẻ cực kỳ vừa lòng.

Mà làm người ta ngạc nhiên nhất chính là Dương Phong, người này so với lúc trước ở Bất Trụy động phủ thực lực có thể nói là tăng vọt, tu vi lần này, nếu là toàn lực thi triển thống khoái một trận, chỉ sợ cùng tu sĩ nguyên anh sơ kỳ cũng có thể giằng co một lát, đủ thấy lần này mạnh mẻ dường nào.

Triền đấu nửa canh giờ, pháp lực hai người đều hao tổn thật lớn, nhưng vẫn như cũ bất phân thắng bại, cuối cùng trải qua thất tông bàn bạc, xử lý hai người ngang nhau, tất cả đều có cơ hội hướng Tà Thiên Hành khiêu chiến, coi như là một kết quả vẹn toàn.

Trận chiến này cũng chấm dức tỷ đấu, cuộc so tài tranh đoạt thứ hạng tại liệp sát hải thú tiến vào hồi kết thục.

Tà Thiên Hành nhếch môi cười lảnh đạm, trong mắt lệ mang lóe ra, nhìn hai người phía trước, cười nhẹ nói :

- Hai người các ngươi có thể cùng nhau cùng ta giao thủ, nếu ta bị thua, danh hiệu đệ nhất này do hai người các ngươi hai tranh đoạt.

Lời này vừ dức, đám người đứng ngoài xem nhất thời sợ hãi, phía Hoàng Tuyền Tông vẫn xem như không có gì một hàng trầm ổn như trước, còn lại tu sĩ các phái phần lớn mặt lộ vẻ giận dữ, nhất là trưởng lão hai tông Đại Đạo Tông cùng Lâm Thiên Tông, tất cả đều nhịn không được hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên trong lòng cực kỳ bất mãn.

Tà Thiên Hành trước dây không nổi danh, lần này hung hẳng càn quấy như thế tự nhiên làm trong lòng mọi người.

Mặt Dương Phong lộ vẻ cười lạnh, sau khi dùng linh dược, pháp lực trong cơ thể nhanh chóng khôi phục lại như củ.

- Hoàng Tuyền Tông Tà Thiên Hành, hôm nay ta vốn tưởng rằng đối thủ chính là Lệ Viễn Nhai, không ngờ lại là ngươi, vậy thì ta cùng ngươi trước tiên tranh tài một hồi vậy.

- Việc ta cùng với Nhan đạo hữu đồng thời ra tay, cũng không cần nhắc lại, miễn cho khiến người khác chê cười.

Tà Thiên Hành nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống, trong mắt hiện lên vài phần âm lảnh, cười lạnh nói:

- Một khi đã như vậy, ta liền thành toàn cho ngươi.

- Nhanh lên ra tay đi, mục tiêu của ta chính là Nhược Ly tiên tử, không có thời gian lãng phí ở trên người các ngươi.

Trong mắt Dương Phong lệ mang lóe ra, trong lòng sát khí đại thịnh.

Nhan Như Ngọc khẽ gật đầu, trên người độn quang chợt lóe tạm thời thối lui, nhường lại vỏ đài cho hai người giao chiến.

- Động thủ đi, nếu không đừng trách ta không cho ngươi cơ hội xuất thủ.

Tà Thiên Hành cười lạnh, nhìn lại tin tưởng mười phần.

Dương Phong nghe vậy cười lạnh một tiếng, không nói một lời đưa tay chụp tới một chưởng.

Tam Thiên Đại Đạo, táng sinh đạo.

Thần thông Tam Thiên Đai Đạo cực kỳ mạnh mẻ, không phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ không thể tu luyện. Nhưng Dương Phong tu vi pháp lực thần thông hơn xa các tu sĩ đồng cấp nên chỉ mới là cảnh giới Kim Đang kỳ dại viên mãng mà vẫn có thể thi triển ra

Một đạo ô quang dữ tợn giống như lệ hồn, gào thét thẳng hướng Tà Thiên Hành mà đến!

Dương Phong vốn đối với Hoàng Tuyền Tông cực kỳ cừu hận, giờ phút này ra tay càng là không có nửa điểm lưu thủ, nếu Tà Thiên Hành không ngăn cản được, chỉ sợ nháy mắt sẽ bị thương nặng.

Trong mắt Tà Thiên Hành hiện lên vẻ đùa cợt, một tay chém vào hư không.

- Hoàng tuyền thao thiên!

Một đạo Hoàng Tuyền hư ảnh nháy mắt từ trong hư không ngưng tụ mà ra, lớn chừng hơn trăm trượng, yên tĩnh không tiếng động, trong đó tản mát ra khí tức dày đặc.

Thần thông Hoàng Tuyền Thao Thiên nháy mắt xuất hiện, nhất thời khiến cho mọi người giữa sân kinh hô, theo khí tức cảm ứng mà xem, thì thần thông này uy lực cực mạnh so với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ vẫn còn cao hơn một bậc!

Trưởng lão Đại Đạo Tông, giờ phút này sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trong lòng sinh ra vài phần bất an. Đồng thời trong cơ thể pháp lực nhất thời vận chuyển, dĩ nhiên chuẩn bị tùy thời xuất thủ cứu người. Dương Phong là đệ tử trẻ tuổi được coi trọng nhất tại Đại Đạo Tông, tự nhiên sẽ không cho phép người ngoài tổn hại hắn.

Mà đang lúc mọi người biến sắc, còn có hai người thân thể chấn động.

Chổ Yêu Nguyệt Cung nữ tủ hắc bào giờ phút này âm thầm truyền âm.

Quân cách tiên tử nghe vậy biến sắc, lập tức ánh mắt hoàn toàn âm trầm xuống, ánh mắt lóe ra, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

Tiêu Thần nhìn thấy Tà Thiên Hành, lúc này nháy mắt xuất ra thần thông này, hắn có thế cảm ứng được một cỗ khí tức quen thuộc, thoáng cân nhắc liền kịp phản ứng, khí tức này, đúng là của Huyết Ngục lão tổ!

Trong nháy mắt, anh mắt hắn hoàn toàn âm trầm xuống, Huyết Ngục lão tổ làm cho hắn trọng thương, cũng đã từng trải qua mưu toan vũ nhục nữ nhân của hắn, giữa hai người tuy rằng cùng xuất hiện rất ít, cũng đã kết xuống huyết cừu không chết không ngừng. Hơn nữa người này lại tu sĩ Hoàng Tuyền Tông.

Giờ phút này, trong mắt Tiêu Thần hàn mang lóe ra, trong lòng nổi lên sát khí!