- Tại hạ Lạc Thủy môn Quân Vô Hối, đây là túi trữ vật của hai sư huynh đệ ta
Quân Vô Hối sắc mặt bình thản, giao túi trữ vật cho hai người đưa thần thức vào kiểm tra.
Vệ Tử Thanh cùng Âm Vô Hối hai người dùng thần thức đảo qua, rồi khẽ gật đầu, đem túi trữ vậy trả lại.
Quân Vô Hối tiếp lấy, rồi xoay người cùng sư đệ đi sang một bên, ánh mắt đảo qua bốn phía, khóe mắt lóe lên không biết đang suy nghĩ cái gì.
Vào lúc này, Vệ Tử Thành và Âm Vô Trần cùng nhau mở mắt ra, ánh mắt lộ ra hàn quang. Người trước hừ lạnh một tiếng, đưa tay hung hăng vỗ lên mặt đất, trên tay thoáng hiện lên thần quang thổ sắc, cả mặt đất dưới cái vỗ này liền run lên, một cổ dao động vô hình trong tay phát ra, trực tiếp hướng vào sâu trong lòng đất quét tới.
Oanh!
Dưới nền đất đột nhiên truyện đến một âm thanh trầm muộn, lập tức dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, một đạo thân ảnh hung hăng nhảy ra từ dưới lòng đất.
Người này có dáng dấp thấp bé, thân mặc một chiếc áo ngắn thổ hoàng sắc, dưới thân là một bộ lân giáp của Xuyên Sơn Giáp trông cực kì giống yêu thú, mà lúc này, trong miệng, mũi yêu thú này liên tục phun ra máu tươi, hơi thở trở nên mỏng manh, hiển nhiên là sống không nổi.
- Thanh Châu Thổ Hành tông tu sĩ!
- Yêu thú này là Toản Địa thú, tuy rằng chỉ là nhất giai thượng phẩm yêu thú, nhưng trời sinh là thổ hệ chí tinh, chui trong lòng đất như cá lội trong nước, linh hoạt tới cực điểm. Yêu thú này bởi vì am hiểu di chuyển dưới đất, hơn nữa luôn rất cẩn thận, cho nên ngoại trừ tu sĩ Thổ Hành tông ra, người khác rất khó bắt được.
- Nghe nói tu sĩ Thổ Hành tông khi phối hợp với con yêu thú này mà thi triển một loại bí pháp, liền có thể lẻn sâu vào mặt đất năm trăm trượng, không có tu vi Kim Đan kỳ, tuyệt đói không thể phát hiện được hành tung của họ. Nhưng một người một thú này bị Vệ Tử Thanh cùng Âm Vô Trần đồng thời phát hiện ra, chẳng phải nói lên hai người bọn hắn đã có tu vi không thua gì Kim Đan kỳ
Sau khi cho ra kết luận, tu sĩ các phái đều đưa mắt nhìn về phía hai người càng hiện ra vài phần kính sợ.
Phốc!
Lúc tu sĩ Thổ Hành tông bị bại lộ trước mặt mọi người, thì trong mắt hắn vẫn còn giữ vẽ kinh hãi, hiển nhiên là việc hai người này có thể phát hiện ra hành tung của hắn làm cho hắn cực kỳ khiếp sợ.
Sắc mặt Âm Vô Trần âm lãnh, lúc Vệ Tử Thanh đem người này bức ra ngoài, cũng không cho hắn bất cứ cơ hội nào mà hung hăng đưa về phía hắn một trảo.
- Đoạt hồn thủ!
Một trảo hạ xuống, sắc mặt tu sĩ Thổ Hành tông trong nháy mắt đại biến, giống như là bị trọng thương, sắc mặt trở nên trắng bệch, trong mắt càng lộ vẻ sợ hãi, hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi đoạn hồn thủ.
- Định thân định hồn, Đại Thổ Định Thuật!
Người này quát lớn một tiếng, đột nhiên trên người toát ra một tằng thổ sắc quang mang nồng đậm, đem nguyên thần đang xuất ra khỏi thân thể hắn gắt gao trấn trụ lại.
- Hừ!
Âm Vô Trần thấy thề liền hừ lạnh một tiếng, bàn tay hơi dùng sức, quang hoa bên ngoài cơ thể tu sĩ Thổ Hành tông như bị mạnh mẽ đè ép, chậm rãi biến dạng, một âm thanh "Chi nha" từ giữa truyền ra, sau đó hoàn toàn vỡ vụn.
Mà trong mắt tu sĩ Thổ Hành tông trong thổ sắc quang hoa dần dần lộ ra vẻ sợ hãi.
Đoạn Hồn Thủ, tuyệt học của Vô Thượng Ma tông, sau khi thi triển ra trực tiếp tác động lên nguyên thần của tu sĩ, một khi nguyên thần của tu sĩ bị lôi ra ngoài thân thể, nhẹ thì nguyên thần trọng thương, nặng thì thân tử đương trường, nặng hơn nữa thậm chí nguyên thần hủy diệt, vĩnh bất siêu sinh!
- Hắc hắc, Vô Thượng Ma tông thật là uy phong, tùy tiện liền có thể đưa người khác vào chỗ chết
Một giọng mỉa mai thản nhiên truyền đến từ xa, một đạo độn quang nhanh như chớp đã xuyên qua chân trời, chỉ trong mấy lần hô hấp đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Độn quang thu liễm, lộ ra một gã thân trần truồng, toàn thân đầy những vết xẹo chằn chịt, người này chính là Ngự Thú Tông Cát Thành Cương. Thân ảnh của hắn dừng ở giữa Âm Vô Trần và tu sĩ Thổ Hành tông, trước ngực hắn đột nhiên sinh ra một đoàn hồng quang đem hắn bao phủ bên trong, rồi mạnh mẽ ngăn lại Đoạn Hồn thủ.
- Hừ! Cát Thành Cương, chẳng trách ngươi dám tới tham gia hành trình Mộc gia Thánh Địa lần này, thì ra là lão bất tử của Ngự Thú tông kia đã cho ngươi Cửu Huyền Hộ Thần kính
Âm Vô Trần hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trở nên tối tăm vài phần, nhưng trong mắt hắn lại hiện ra vài phần kiêng kị, cũng không ra tay tiếp.
- Lão tử hôm nay là đến xem náo nhiệt, không muốn động thủ với ngươi!
Cát Thành Cương hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói: "Bất quá ngươi cũng đừng nghĩ Thanh Châu ta không người, ta sẽ không can thiệp ngươi cướp đoạt Thanh Ngọc kiếm, nhưng muốn giết người thì trước hết hãy bước qua cửa ải của ta đã!"
- Coi như hôm nay lão tử không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta dám cam đoan với ngươi, nếu ngươi còn dám hạ sát thủ, ta, và các đại tông môn Thanh Châu Tu Chân Giới cũng với Vô Thượng Ma tông ngươi, tử bất lưỡng lập!
Ngự Thú tông, là một tông trong tam đại tông phái ngàn năm của Doanh Châu, bời vì một vài bí ẩn gì đó mà rời phái đến nơi hoang vu Thanh Châu, trải qua ngàn năm ngắn ngủi, đã đem trình độ của Thanh Châu tăng lên không ngừng. Cũng bởi vì Ngự Thú tông không chút keo kiệt mà đi giúp đỡ các môn phái khác, nên địa vị Ngự Thú tông tại Thanh Châu cực kỳ siêu nhiên, tu sĩ các tông phái tại Thanh Châu tôn kính họ tuyệt đối không dưới Doanh Châu Mộc gia! Tại Thanh Châu, tuy rằng Ngự Thú tông không có tuyên bố xưng bá, nhưng nếu họ hô lên một tiếng, đại tiểu tông môn tu chân gia tộc ở Thanh Châu nhất định sẽ sôi nổi hưởng ứng!
Tuy rằng Ngự Thú rông chỉ là một tông phái tại Thanh Châu, như thế lực che giấu sau lưng lại cực kỳ mạnh mẻ, cho nên khi Cát Thành Cương đối mặt với Âm Vô Trần không hề có vẻ sợ hãi, thái độ cũng cực kỳ cường ngạnh.
Đương nhiên, cùng hai người trước mặt va chạm thì sẽ dẫn tới quan hệ cực lớn.
Âm Vô Trần nghe vậy sắc mặt liền âm trầm đến cực hạn, ánh mắt hắn dừng ở trên mặt Cát Thành Cương giống như hai thanh lợi kiếm, gần như muốn đâm thủng thân thể người ta, âm thanh lại lạnh băng giống như phát ra từ dưới Cửu U,
- Ngươi, đây là đang uy hiếp ta sao?
- Thu liễm lại một chút đi, người khác sợ Vô Thượng Ma tông ngươi, nhưng Ngự Thú tông ta lại không sợ các ngươi. Đừng tưởng rằng có một số việc chỉ có mình ngươi có thể biết được, lão tử bây giờ cũng là Ngự Thú tông trung tâm đệ tử, ngươi nên biết ta đang nói cái gì!" Cát Thành Cương lộ ra vẻ mặt châm chọc, khẽ lắc đầu, rồi khoát tay nói: "Nay đối thủ của ngươi không phải là ta, lão tử đang chờ xem người tới thu thập ngươi đây. Ngươi đem Thanh Ngọc kiếm cho ta, có ta tại đây, bọn họ tuyệt đối không mang đi đâu.
Tu sĩ Thổ Hành tông nghe vậy liền kính cẩn thi lễ, không chút do dự đem Thanh Ngọc kiếm trong túi trữ vật giao cho Cát Thành Cương.
- Hắc hắc, ta nhớ là có một gã tu sĩ mặc hắc bào có thủ đoạn dem khí tức của Thanh Ngọc kiếm hoàn toàn che giấu đi. Uy , hai người các người còn không thả người ra đi, nếu tên kia đi trước rồi thì hôm nay sẽ không còn náo nhiệt gì nữa
Cát Thành Cương vừa cầm lấy Thanh Ngọc kiếm cười hắc hắc, rồi cười nhẹ nói:
- Nếu hắn đi rồi, Chuôi... Thanh Ngọc kiếm này các ngươi cũng đừng mong đoạt được, dù sao thì cũng không gom đủ số lượng rồi, vẫn là nên ngẫm lại làm sao bảo trụ vị trí hiện tại đi.
Lời vừa nói ra, sắc mặc của tu sĩ các tông đều nhất thời biến đổi, trong lòng giờ mới hiểu được vì sao Vệ Tử Thành cùng Âm Vô Trần hai người cường ngạnh xét túi trữ vật của mọi người. Thì ra có một tu sĩ nắm giữ phương pháp ngăn cản Thanh Ngọc kiếm cảm ứng lẫn nhau! Hơn nữa theo ngữ khí này, thì số lượng Thanh Ngọc kiếm mà người kia nắm giữ nhiều hơn một thanh.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người lóe ra không ngừng.
- Ha ha, Các sư huynh yêu tâm, hai người bọn ta vẫn luôn thủ ở chỗ này, vẫn còn chưa có bất kì tu sĩ nào rời đi
Vệ Tử Thanh nghe vậy ảm đạm cười,
- Bất quá giờ phút này, sự huynh trước hết hãy giao Thanh Ngọc kiếm cho ta trước được không?
- Mặt khác, nếu sư huynh muốn lưu lại ở đây xem náo nhiệt, thì cần phải đem túi trữ vật cho hai ta kiểm tra một phen.
Cát Thành Cương vừa nghe vậy liền chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt không biết tiếc nuối hay là may mắn, tiện tay đem Thanh Ngọc kiếm giao ra, lại đảo đôi mắt nói:
- Cho các ngươi xem túi trữ vật cũng được, nhưng lão tử trước tiên trịnh trọng nói cho ngươi biết, ta không phải là sợ ngươi, mà là không muốn chấp nhặt cùng ngươi.
- Uy, không cần phiền phức, thực lực hai người này không kém, thế lực sau lưng cũng lớn, đem túi trữ vật giao cho họ kiểm tra cũng không có gì, miễn phiền phức.
Những lời nãy cũng là để nói với tu sĩ Thổ Hành tông nọ.
- Đợi một chút! Từ từ! Ta cũng có túi trữ vật nữa.
Trong tiếng hô to gọi nhỏ, một đoàn độn quang rơi xuống mặt đất, lộ ra một gã có dáng người thấp bé, một đạo sĩ mặt mũi lấm lem trông cực kỳ bủn xỉn, hắn chạy nhanh đến trước người Âm Vô Trần, rồi giao túi trữ vật ra, nhưng mới đưa ra nửa chừng lại rút lại vào lòng ngực, dùng đôi mắt nhỏ gắt gao nhìn hắn, lo lắng nói:
- Nhưng ngươi cần phải cam đoan nhất định không được động tay động chân vào thứ gì hết, bên trong đó ta có hơn hai nghìn đồng hạ phẩm linh thạch đó, nếu bị ngươi trôm đi vài khối, thì không phải là ta phải chịu thiệt thòi sao?
Chúng tu sĩ nghe vậy không khỏi lặng đi, ánh mắt nhìn về người nọ không khỏi lộ ra vẻ xem thường, cho người ta kiểm tra túi trữ vật cũng đâu phải là việc gì tốt, sao lại gấp gáp đến vậy chứ! Hơn nữa, trong túi nhà ngươi chỉ có hai nghìn đồng hạ phẩm linh thạch, lại không biết xấu hổ mà nói ra trước mặt chúng ta. Những người đứng tại đây, trong tay không ai mà không có bảy tám vạn hạ phẩm linh thạch, thậm chí người ta đường đường là thiếu tông chủ của Vô Thượng Ma tông, muốn bao nhiêu hạ phẩm linh thạch thì có bấy nhiêu, còn để ý đến chút ít này của ngươi!
Âm Vô Trần khi nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng liếc qua người nọ một cái, đang muốn mở miệng nói thì Vệ Tự Thành bên cạnh lại mỉm cười, chắp tay nói:
- Nói vậy, vì này phải là Linh Dược tông Hứa Ngôn Ngọ, Hứa đạo hữu? Hôm nay, tại hạ cùng âm đ*o hữu đã đắc tội nhiều, ngày sau tất sẽ hồi báo, xin đạo hữu đừng để trong lòng mới đúng.
Âm Vô Trần nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt hiện lên vài phần kiêng kị, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn nhiều.
Tu sĩ thấp bé nọ nghe vậy không khỏi ngẩn ra, lập tức cười nói với Vệ Tử Thanh:
- "Làm sao mà ngươi nhận ra ta? Mấy năm nay, ta bị sư tôn cùng Chưởng môn hai lão hồ đồ đó bắt liều mạng tu luyện, cho giờ cũng chưa hề bước ra khỏi tông môn nửa bước, chẳng lẽ ngươi đã sắp xếp tay mắt trong Linh Dược tông ta?
Vệ Tử Thanh nghe vậy sắc mặt liền ngại ngùng, đáy mắt hiện lên vài phần xấu hổ, cười nói:
- Tuyệt đối không có việc này, Hứa đạo hữu suy nghĩ nhiều quá rồi, tại hả cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe được trưởng bối trong tông môn nhắc tới chuyện tình của đạo hữu mà thôi.
- Hắc hắc, coi như là ngươi thừa nhận cũng không sao, Triệu quốc, Bát Châu không có tông phái nào mà không cài tay mắt vào trong Linh Dược tông bọn ta? Ngươi yên tâm, chuyện này đối với chúng ta đã thành thói quen rồi, các ngươi muốn thấy thì cứ thấy thôi.
Hứa Ngôn Ngọ ra vẻ rộng lượng khoát khoát tay, làm ra bộ dáng ngươi cần gì giả bộ, chúng ta cũng đâu có để ý.
Khóe miệng Vệ Tử Thanh giật giật, miễng cưỡng cười.