Đạo

Quyển 2 - Chương 75: Kinh sợ thối lui (Chương 187)




- Sớm nghe nói về hắc bào tu sĩ âm thầm ra tay cướp đoạt Thanh Ngọc kiếm, không chỉ có thể ẩn thân, mà còn dựa vào thổ hệ pháp bảo Hám Địa chung mà tung hoành không cần kiêng kị, không kẻ nào chịu nổi một kích, hiện giờ xem ra, cũng chỉ đến thế!

Gã tu sĩ Ngự Thú tông lạnh lùng cười, phản tay từ trong túi trữ vật liên tục tế xuất ra tám đầu Man Hoang Dã Ngưu thể tích chừng một trượng, đầu gắn sừng nhọn, trong miệng phun ra từng cỗ bạch khí.

Man hoang dã ngưu, một loại yêu thú có từ thượng cổ, phẩm cấp đạt tới nhị giai hạ phẩm, tính tình bạo ngược, thích tranh đấu tàn nhẫn, thích quần cư, cho dù là tam giai yêu thú cũng không muốn trêu chọc chúng nó.

- Tám đầu man hoang dã ngưu là ta mất một đoạn thời gian vất vả mới thu được, ngươi nếu thức thời liền đem Thanh Ngọc kiếm giao ra, ta thả cho ngươi bóp nát Thí Luyện Thạch rời khỏi nơi đây, nếu không chỉ sợ rất nhanh ngươi sẽ bị chúng nó đạp thành thịt nát!

Tu sĩ Ngự Thú Tông kia cười lạnh liên tục, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo”

- Còn nữa, quên không nhắc nhở ngươi, trên người ta có chí bảo Ngự Thú tông, Cửu Huyền Hộ Thần Kính, có vật ấy trong người, công kích thần thức dưới Kim Đan hậu kỳ không có hiệu quả đối với ta!

Tu sĩ bên ngoài cho rằng, chỗ dựa của Tiêu Thần là hai loại sát nhân lợi khí, một là Hám Địa chung, hai là nguyên thần tu vi đạt cảnh giới Kim Đan. Nếu có thể đem hai thứ này đều phá vỡ, hắn tự nhiên như lão hổ không còn nanh vuốt lợi trảo, không còn gì đáng ngại.

Nhưng bọn hắn làm sao biết được, Tiêu Thần đến tột cùng ẩn giấu bao nhiêu con bài chưa lật?

Giờ phút này thấy gã tu sĩ Ngự Thú tông kia bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay, Tiêu Thần chậm rãi lắc đầu, khóe miệng lộ ra vài phần cười lạnh, thản nhiên nói:

- Triệu hoán linh thú, điểm này không chỉ đạo hữu biết, tại hạ cũng có chút nghiên cứu.

Khi nói chuyện, hắn tự tay vỗ túi trữ vật bên hông một cái, nháy mắt, một trăm lẻ một bộ khô lâu đã xuất hiện trước mặt.

Tu La cốt trong ý thức truyền đi ý vui mừng tới Tiêu Thần, nhưng cảm giác được lãnh ý từ nguyên thần hắn truyền lại, nó nhất thời xoay cái sọ chuyển hướng nhìn tu sĩ Ngự Thú tông, há mồm phát ra một đạo phẫn nộ rít gào!

Chủ nhân bị người vây công!

Thậm chí có người dám dùng tám con gia hỏa xấu xí này đem chủ nhân bao vây, hắn muốn làm gì? Muốn xem xem dưới tay ai có nhiều tiểu đệ hơn phải không?

Lấy ý thức đơn giản của Tu La cốt, người khác làm gì, nó sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần!

Cho nên, trong ánh mắt khiếp sợ của gã tu sĩ Ngự Thú tông, một đoàn khô lâu đột nhiên xuất hiện, cầm đầu là một khô lâu màu cam cao tới sáu trượng, cả đám nhất tề gầm lên giận dữ, hồng mang trong hốc mắt trống rỗng lóe ra, phân tán đội hình đem gã tu sĩ kia cùng tám đầu Linh Thú bao vây lại.

- Người này phất tay liền có thể triệu hồi ra đại lượng Khô Lâu Khôi Lỗi, chắc hẳn là Quỷ đạo tu sĩ, Triệu Quốc bát Châu ta chỉ có Thông châu Quỷ Linh môn là quỷ đạo tông môn, nhưng dù là Quỷ Linh môn chưởng môn, cũng tuyệt đối không có cách nào triệu hồi ra trên trăm khôi lỗi cường đại tương đương Trúc Cơ tu sĩ thế này!

Người này thân là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Ngự Thú Tông, tâm tư tự nhiên không hề thô lỗ như bề ngoài, lúc nhìn thấy Tiêu Thần tùy tay triệu hồi ra trăm bộ xương khô, cũng đã hiểu được, hắc bào tu sĩ trước mắt này che dấu sâu đậm, so với tưởng tượng của mọi người còn sâu hơn, không nói cái khác, chỉ bằng trăm bộ khô lâu này, liền đủ để hoành hành vô địch tại Thí Luyện giới!

Người này nhìn Tiêu Thần một cái thật sâu, trầm giọng nói:

- Ta thừa nhận đạo hữu thực lực rất mạnh, nhưng nếu lá bài tẩy của đạo hữu chỉ là trăm bộ khô lâu này, ta tuy rằng tự nhận không phải đối thủ của đạo hữu, nhưng với thủ đoạn của ta, chạy trốn cũng không phải không có khả năng, cho nên nếu đạo hữu muốn có được Thanh Ngọc kiếm trong tay ta, còn phải làm cho ta tâm phục khẩu phục mới đủ.

- Đương nhiên, nếu tại hạ giao ra Thanh Ngọc kiếm, đạo hữu cũng phải cam đoan đoan thả ta bình yên rời đi, thế nào?

Tiêu Thần nghe vậy hơi hơi trầm ngâm, lập tức chậm rãi gật đầu, người này coi như cũng là kẻ quang minh lỗi lạc, nếu như có thể không đánh mà thắng lấy được Thanh Ngọc kiếm, như thế tự nhiên rất tốt.

Hơi trầm ngâm, Tiêu Thần phản thủ vỗ túi trữ vật, một mũi tên dài chừng ba thước, cả vật thể ngân sắc sáng ngời, dường như từ canh kim nào đó mà chế tạo ra nhất thời xuất hiện trong tay!

Vật ấy, chính là Canh Kim Phá Diệt Tiễn do Tử Tinh Nguyệt lấy ra dự định đối phó nữ thi kia, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Tiêu Thần. Canh Kim Phá Diệt Tiễn lực công kích cực kỳ kinh người, trên thân lại được khắc thêm phá cấm pháp trận, có thể xuyên thủng cả pháp lực hộ tráo của Nguyên Anh kỳ, đủ để sinh ra uy hiếp trí mạng đối với Kim Đan tu sĩ!

Tu sĩ Ngự Thú Tông kia nhìn thấy vật trong tay Tiêu Thần, đồng tử liền nhịn không được kịch liệt co rút một trận. Nếu vừa rồi Tiêu Thần trực tiếp tế ra vật ấy, chỉ sợ hắn sẽ nháy mắt bị oanh sát thành cặn bã, sao có thể sống đến giờ phút này. Lau lau mồ hôi trên trán, người này chắp tay nói:

- Đạo hữu một thân bảo vật mạnh mẻ vô cùng, tại hạ tự nhận tuyệt đối không là đối thủ.

Khi nói chuyện hắn đưa tay vỗ túi trữ vật, liền đem một chuôi Thanh Ngọc kiếm cầm trong tay, thoáng chần chờ, vẫn vung tay tung về phía Tiêu Thần.

- Tại hạ đã dựa theo lời hứa đem Thanh Ngọc kiếm giao ra, hiện giờ có thể rời đi không?

Khi nói chuyện, trong lòng hắn có chút lo sợ bất an, nếu giờ phút này Tiêu Thần đột nhiên ra tay, hắn nhất định phải chết không có chỗ chôn.

Tiêu Thần cầm được Thanh Ngọc kiếm, thoáng kiểm tra, sau đó chậm rãi gật đầu, nói:

- Nếu đạo hữu đã hợp tác như thế, tại hạ tự nhiên sẽ không nuốt lời, xin cứ tùy tiện.

Tu sĩ Ngự Thú Tông kia nghe vậy sắc mặt vui vẻ, lập tức chắp tay nói:

- Tại hạ Ngự Thú tông Cát Thành Cương, hôm nay tuy rằng đạo hữu từ trong tay của ta đoạt Thanh Ngọc kiếm, nhưng tại hạ lại thiếu đạo hữu một cái nhân tình thật lớn.

Nói tới đây, hắn thoáng do dự, đè thấp giọng, nói:

- Thí Luyện Giới mở ra, Tam Thiên Đạo Môn Vệ Tử Thanh cùng Vô Thượng Ma Tông Âm Vô Trần hai người sớm ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ tu sĩ giữ Thanh Ngọc kiếm đến, bọn chúng sẽ ra tay cướp đoạt. Được rồi, lời tại hạ chỉ đến đây, đạo hữu chính mình nên cẩn thận, cáo từ!

Cát Thành Cương dù rất tò mò với hắc bào tu sĩ, nhưng lý trí nói cho hắn biết giờ phút này tuyệt đối không phải là lúc hỏi nhiều, nói xong chắp tay từ biệt, sau đó dấy lên độn quang, trực tiếp hướng phía xa bay đi.

- Tam Thiên Đạo Môn, Vô Thượng Ma Tông!

Tiêu Thần ánh mắt ngưng lại, từ trên người Vệ Tử Thanh cùng Âm Vô Trần, hắn cảm ứng được ý uy hiếp nhàn nhạt, hiển nhiên hai người này cũng không phải kẻ tầm thường.

- Xem ra trước khi rời khỏi Thí Luyện giới, bất kể như thế nào đều cần cùng hai người này chiến một hồi! Nhưng Tiêu Thần ta tuy rằng xuất thân hèn mọn, cũng không úy kỵ nhóm người được gọi là thiên tài tu sĩ này!

- Muốn chiến, ta liền chiến cho các ngươi tâm hàn mật run, từ đó về sau cũng không dám đối địch cùng ta nữa!

- Bên trong Thí Luyện Giới, phát sinh nhiều chém giết như thế, Tử Vi tông bốn người, Âm Dương Hợp Hoan tông bốn người, thêm tu sĩ môn phái khác, tu sĩ rơi xuống bởi tay ta không dưới mười người! Nếu trong tay tay cầm toàn bộ Thanh Ngọc Kiếm trở về Mộc gia, chắc chắn sẽ dính phải ngờ vực thật lớn. Bọn hắn sẽ hoài nghi là ta ởThí Luyện giới giết đám người kia! Nếu không thể đem việc này xử lý thoả đáng, sẽ dẫn đến vô số phiền toái, thậm chí đem đến nguy cơ thật lớn cho Tiêu gia cùng Lạc Vân cốc!

- Một khi đã như vậy, ta không ngại đem tự thân thực lực toàn bộ bạo phát ra! Lấy thủ đoạn thần thông của ta hiện giờ, đủ để đối chiến Kim Đan trung kỳ tu sĩ, hơn nữa Tu La cốt cùng hơn trăm huyết sắc khô lâu nếu liên thủ thì dù nghênh chiến Kim Đan hậu kỳ tu sĩ cũng chưa chắc đã rơi xuống hạ phong! Nếu ta đem thực lực như vậy đều bộc lộ ra, chỉ sợ tông môn nào muốn trả thù Tiêu gia ta cũng đều phải thận trọng lo lắng, bởi vì kiêng kị ta âm thầm trả thù, mà không dám dễ dàng ra tay.

- Đợi ta rời khỏi Thí Luyện giới, hẳn là sẽ nổi danh khắc Triệu Quốc Tu Chân Giới, đến lúc đó toàn bộ thế lực tu chân đều sẽ mang ánh mắt đặt trên người ta. Nếu để bọn họ biết được ta đặt chân vào Tu Chân giới không đủ hai năm, liền có được tu vi như thế, tất nhiên sẽ tâm sinh kính sợ, cho dù xác định là ta động thủ giết chết tu sĩ các phái, nếu bọn họ không có mười phần nắm chắc đem ta đánh chết, để tránh ngày sau lọt vào đuổi giết của ta, thì cũng sẽ không tiếp tục miệt mài theo đuổi việc này!

Tiêu Thần ánh mắt sáng ngời, hoàn toàn thông suốt, nhiệt huyết trong lòng cũng bị chiến ý cuồng bạo ảnh hưởng mà nháy mắt hoàn toàn sôi trào!

- Đã có hai người các ngươi chờ đợi ở cửa ra, như vậy người khác cũng vô pháp mang Thanh Ngọc kiếm chạy trốn hai ngươi. Thế thì ba chuôi Thanh Ngọc Kiếm liền nhờ các ngươi thay ta thu lấy đợi tới ngày rời đi, ta lại từ trong tay các ngươi cướp toàn bộ!

Tiêu Thần một đầu tóc đen không gió mà bay, thanh sắc y sam trên người cũng phất phới, một cỗ khí thế mạnh mẻ, theo trong cơ thể ầm ầm tán phát ra,

- Thời gian còn lại, ta liền hảo hảo chuẩn bị một phen, đợi tới ngày cuối cùng, chắc chắn sẽ cho các ngươi một phần kinh hỉ thật to.

Thanh âm thản nhiên truyền ra, thanh mang chợt lóe, Ma Phong độn thi triển đến mức tận cùng, gào thét hướng phía xa bay đi.

Đi về phía trước hơn mười dặm, độn quang đột nhiên thu liễm, Tiêu Thần thần thức đảo qua, thân ảnh nhất thời hạ xuống đến một chỗ bên ngoài sơn động.

Phất tay đánh ra mấy đạo hỏa cầu, đem đám nhất giai yêu thú không biết tên bên trong dẫn ra, sau khi cảm ứng được khí tức Tiêu Thần, đám yêu thú giống như chó sói kia nhất thời phát ra tiếng thảm thiết không ngớt, cúp đuôi bỏ chạy.

Cất bước tiến vào sơn động, thần thức đảo qua, Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, bày ra mấy tầng cấm chế bên trong, sau đó khoang chân ngồi trên một tảng đá vuông vắn, hơi trầm ngâm, rồi phản thủ từ túi trữ vật xuất ra hai vật, đó là Phiên Thiên ấn cùng Hám Địa chung.

Đại chiến đã ở trước mắt, vì mau chóng tăng lên tự thân thực lực, Tiêu Thần quyết định trước tiên tăng uy lực pháp bảo có trong tay, nếu Phiên Thiên ấn thành công dung nhập Hám Địa chung, phẩm cấp tất nhiên tăng vọt, thậm chí có thể đạt tới hàng ngũ thượng hạng pháp bảo, uy lực sẽ cực kỳ kinh người!

Tiêu Thần đem hai kiện Thổ hhệ pháp bảo đặt ở trước mặt, đem Phiên Thiên ấn Luyện Chế Bí Pháp từ nguyên thần tinh tế hồi tưởng một lần, xác định không có bất kỳ chỗ nào quên, lúc này mới chuẩn bị động thủ luyện chế.

- Đi!

Tiêu Thần diện sắc nghiêm cẩn, đưa tay chỉ về phía trước, Phiên Thiên ấn nhất thời trôi nổi trước mặt, gắt gao tỏa ra thổ hoàng sắc quang mang, một cỗ mùi bùn đất cứ như vậy tán phát ra. Theo từng đạo pháp quyết Tiêu Thần đưa vào, thổ hoàng sắc quang mang dần dần phát sinh biến hóa, hình thành từng đoàn xoáy nước, xoay tròn chuyển động không ngớt.