Đạo

Quyển 2 - Chương 71: Ly khai cổ mộ (Chương 183)




Tiêu Thần hít sâu một hơi, đợi tâm tư triệt để lắng lại, mày nhịn không được nhăn lại, lộ vẻ trầm ngâm.

- Hiện giờ, ta đã nắm trong tay ba Thanh Ngọc kiếm, chỉ cần một cái nữa, là đủ điều kiện bên người Nguyên Anh lão tổ của Mộc gia ba năm! Nhưng nếu có thể tìm được sáu thanh còn lại, thì có thể làm pháp bảo đạo giai Thanh Ngọc điện tự động nhận chủ.

- Tuy khả năng này cực thấp, nhưng vẫn là có nửa điểm cơ hội, ta toàn lực đánh cuộc một lần đi. Pháp bảo đạo giai là loại mà ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng tranh nhau chiếm đoạt, nếu có thể có được tất nhiên sẽ là một thiên đại tạo hóa rồi.

Vỗ vỗ túi trữ vật, hắn đem hai kiếm Thanh Ngọc khác cầm trong tay.

- Chất liệu hộp này đặc thù có thể ngăn Thanh Ngọc kiếm cảm ứng lẫn nhau, nếu không đưa tay chạm vào túi trữ vật, ta cũng vô pháp cảm nhận thấy điều này. Để Thanh Ngọc kiếm trong đó, tất có thể giảm được phiền toái.

Ý niệm vửa chuyển, phất tay đem ba Thanh Ngọc kiếm cùng nhau nhét vào hộp, thu vào trong túi trữ vật.

Đem đống túi trữ vật trên thạch đài cất kĩ, Tiêu Thần xoay người đi đến giá vũ khí.

. . . . .

Chỗ ba người Dương Vĩ giết Thất Thải Độc Chu, gần nửa ngày sau, một đạo thanh mang xuất hiện, bên trong thanh mang một pháp trận mờ ảo hiện ra, thân ảnh một tu sĩ áo xanh đang chăm chú nhìn. Sau vài hơi thở, thanh mang của truyền tống trận biến mất không thấy đâu, tu sĩ kia ngẩng đầu lên, thần thức tán ra, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhàng.

Người này tự nhiên là Tiêu Thần.

Tiêu Thần đứng nguyên tại chỗ, nhìn Thất Thải Độc Chu bị ăn mòn chỉ còn lại khung xương, hơi trầm ngâm, độn quang trên người lóe lên, hóa thành một đạo thanh mang bay về phía sau.

- Lần này vô ý tiến vào La Vân cổ mộ nhưng lại có thu hoạch kinh người.

Khóe miệng Tiêu Thần nhịn không được lộ ra ý cười.

Sau khi Tu La cốt tiến giai thực lực đạt tới Kim Đan trung kỳ, chính thức trở thành một con át chủ bài chưa lật.

Có ngọc điệp vào cổ mộ, tương lai đủ tu vi sẽ vào thăm dò bên trong, không chừng lại có đại cơ duyên.

Đem Thanh Ngọc kiếm thất lạc ngàn năm tìm về, tập hợp đủ chín chuôi Thanh Ngọc kiếm liền được pháp bảo đạo giai Thanh Ngọc điện.

Trên bảy giá vũ khí ở bảo tàng thất là vài kiện là cổ bảo rất uy lực.

Nghĩ đến đây, Tiêu Thần vỗ túi trữ vật, một tiểu cung màu đen, dài bằng cánh tay, hai đầu gắn dao nhọn chớp mắt xuất hiện trong tay.

Tiểu cung này là bảo vật lấy trên giá vũ khí kia, tuy không bắt mắt, thần thức đảo qua cũng không có gì lạ, nhưng sau khi biết phương pháp dùng, Tiêu Thần cẩn thận nhận lấy, coi như vật bảo mệnh.

Cung tên Tuyệt Diệt Phù Đồ, chất liễu gỗ không phải cứng rắn chỉ có thể ngang với pháp bảo hạ giai, nhưng lại có chỗ nghịch thiên, chỉ cần đem một đầu dao nhọn cắm vào người tu sĩ, nó có thể mạnh mẽ cắn nuốt pháp lưc, máu huyết, nguyên thần phong ấn vào trong, mạnh mẽ hủy diệt trí nhớ, ngưng tụ thành một Tuyệt Diệt Phù Đồ tiễn. Uy lực theo tu sĩ mà định ra, bất kì lúc nào cũng có thể nổ, đúng là một diệu bảo giết địch.

Ngoài cung này còn có một Bát Bảo Liên Thai, bản thể lớn bằng lòng bàn tay, pháp lực thúc động có thể hóa lớn ba trượng. Bảo vật này là pháp bảo di chuyển, tốc độ cực nhanh, sánh bằng tu sĩ Kim Đan trung kỳ toàn lực phi hành.

Hám Địa chung, pháp bảo hệ thổ, có thể huyễn hóa bốn mươi trượng, sức mạnh đủ để rung chuyển trời đất, uy lực thuộc hàng thượng phẩm. Tuy vật này vượt qua Phiên Thiên ấn nhưng Tiêu Thần thoáng suy tư một chút, liền thu hồi lại, gác lại một chút, qua chuyện này thì dung nhập nó với Phiên Thiên ấn, giúp Phiên Thiên ấn tăng uy lực, Phiên Thiên ấn có thể không ngừng thông qua luyện chế để tăng uy lực, theo truyền thừa ghi lại nếu cơ duyên xảo hợp có thể tăng thành thông thiên linh bảo, một ấn hạ xuống hủy diệt một giới. Bảo vật này tuy bây giờ còn chưa bằng Hám Địa chung nhưng tiềm lực không thể nói được, đủ khiến Tiêu Thần quyết định được nên giữ hay bỏ.

. . . . . .

- Tiến vào cổ mộ được mấy ngày, không biết tình hình ngoại giới thế nào?

Tiêu Thần đem tiểu cung cất vào túi, mặt hiện vẻ trầm ngâm.

- Bất kể thế nào, nếu đá thí luyện còn chưa có dấu hiệu, khoảng cách kết thúc bên trong Thí Luyện giới hẳn chưa đến.

Ta đã có ba chuôi Thanh ngọc kiếm, để bên trong hộp, người ngoài không thể cảm ứng, mà ta lại có thể cảm ứng khí tức của Thanh Ngọc kiếm khác, như vậy có thể bất thình lình cướp đoạt một chuôi khác rồi ( ).

- Ngoài ra, lúc trước bên trong ta còn chưa đi tìm Quỷ Diện hoa.

“Ma Thi quyết” là Ngu Cơ truyền cho Tiêu Thần để luyện chế khôi lỗi thi thân. Lợi dung xác tu sĩ Kim Đan cùng các loại bảo vật luyện chế được Ma Thi, cứng hơn vàng đá, nước lửa khó làm tổn thương, tu vi thậm chí có thể ngang với tu vi lúc trước, đủ để thành một trợ lực rất tốt. Nhưng luyện chế Ma Thi cực kì khó khăn, phải có xác tu sĩ Kim Đan toàn vẹn, phối hợp đủ loại dược liệu, trong đó có Quỷ Diện hoa, ma tinh toản, cho dù lấy tài sản của Tiêu Thần cũng không cách nào lấy ra được.

Nếu không phải Tiêu Thần ngẫu nhiên phát hiện một ít ma tinh toản trong túi trữ vật, chỉ sợ là đã bỏ qua tính toán luyện chế Ma Thi. Nhưng hiện giờ tâm tư hắn đã dao động, dù sao Thiên Cơ Tử cũng đạt tới Kim Đan trung kỳ đủ để luyện chế rồi. Đến lúc đó có Tu La cốt cùng Ma Thi, dù là Kim Đan hậu kỳ Tiêu Thần cũng dám đánh một trận.

- Quỷ Diện hoa tính âm hàn, sống ở nơi có nhiều tử linh, tuy rất thưa thớt nhưng giới này lại ít dấu chân người, có lẽ có tồn tại.

Cho dù không tìm được, trở lại chỗ Mộc gia, nhiều tu sĩ như vậy, rất có thể sẽ có người tìm được, sau khi ra ngoài tìm bọn hắn trao đổi là được.

Nghĩ đến đây, Tiêu Thần chớp mắt, căn cứ theo cảm ứng từ Thanh Ngọc kiếm, thanh mang trên người lóe lên, hướng phía gần nhất bay đi.

. . . . .

- Cứu mạng! Oa, cứu mạng!

Tại một khe suối nhỏ, một nữ tử da trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp ngã trên tảng đá, liên tục duyên dáng cầu cứu.

Khuôn mặt nàng ẩn chứa phong tình, đôi mắt uông uông nước, chỉ thoáng nhăn mày đã làm người xem phải mê mệt.

Khoảng cách ngoài mấy trăm trượng, một tu sĩ áo đen nhíu mày, bên tai như có tiếng kêu cứu nhu nhược, thoáng do dự vẫn quay người đi về phía âm thanh phát ra.

Hơn mười giây sau, tu sĩ áo đen đi vào dòng suối nhỏ cách đó không xa, ánh mắt rơi xuống nàng kia, ngây người, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.

- Không biết đạo hữu đã xảy ra chuyện gì? Có cần tại hạ hỗ trợ không?

Độn quang người này dừng lại cách nàng ko xa, khe khẽ ngửi cũng có thể ngửi được hương thơm phảng phất trong không trung, làm cho hầu kết của hắn nhô lên lặn xuống liên tục, từng ngụm nước miếng liên tục được nuốt xuống.

- A!

Nữ tử khẽ thét lên một tiếng kinh hãi rồi ngay lập tức ánh mắt lộ vẻ vui mừng, nói:

- Thiếp thân chẳng may chúng độc yêu thú, linh khí trong cơ thể bị mạnh mẽ áp chế, hiện tại toàn thân không còn khí lực, đã chờ ở đây hơn nửa ngày rồi, rốt cuộc cũng gặp được đạo hữu

- Không biết đạo hữu có thể trị liệu thương thế giúp thiếp thân được không, thiếp thân ngày sau nhất định sẽ tận tình báo đáp

Hắc y tu sĩ nhìn diện mạo nàng, tròng mắt nóng rực, hắn hít thở dòn dập, nửa ngày sau mới miễn cưỡng nói:

- Đạo hữu không cần lo lắng, tại hạ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, sẽ giúp người chữa thương.

- Đa tạ đạo hữu.

Dưới con măt nóng bỏng của tu sĩ áo đen, khuôn mặt nàng nháy mắt đỏ lựng, ánh mắt hơi né tránh, như con thỏ non đang hoảng sợ, trông rất đáng yêu.

Thần thái này rơi vào mắt tu sĩ kia, khiên hắn âm thầm nuốt nước miếng ừng ực.

- Còn xin đạo hữu giúp đỡ một phen, người thiếp thân mỏi nhừ, không có khí lực đứng dậy.

Sau khi thử hai lần, nàng đầu cúi thấp, thẹn thùng nói.

- Được, được!

Áo đen nghe thế liên tục đi về phía trước, để tay nàng lên vai, chậm rãi dìu đứng lên.

Nàng kia vô lực ngã nhào vào lòng hắn, bởi vì ngượng ngùng, mặt phấn đỏ bừng, hơi thở dồn dập lên.

Miệng đắng lưỡi khô, áo đen nói:

- Không biết đạo hữu chuẩn bị tới nơi nào chữa thương?

Nàng kia thoáng do dự, ngượng ngùn nói:

- Trong Thí Luyện giới, yêu thú hoành hành, lại có tu sĩ các tông phái tiến vào, chúng ta nên tìm một chỗ kín, tránh bị người khác làm phiền.

Cách đây ba dặm có một sơn động bí mật, thiếp thân lúc trước từng nghỉ ngơi tại đó, nếu đạo hữu nguyện ý, chúng ta liền vào trong đó nha?

- Được, hết thảy nghe theo lời đạo hữu.

Ánh mắt tham lam, tu sĩ áo đen vội vàng đem nàng ôm vào lòng, độn quang lóe lên, bay về phía trước.

Một lát sau, thu liễm độn quang, dừng trước một sơn động, tu sĩ áo đen đỡ nàng bước nhanh vào trong.

- Đạo hữu tạm thời an tọa, ta bố trí cấm chế ở động khẩu, tránh bị người khác phát hiện.

Tu sĩ áo đen đặt nàng ổ trên một tảng đá có lót da yêu thú màu trắng, yết hầu giần giật, xoay người bước ra ngoài.

Nàng kia vô lực gật đầu, thân mình dựa trên thạch bích, bộ dáng hư nhược dễ bị….

Tu sĩ kia vội vàng đi ra cửa động, vung tay bày cấm chế, khẩn cấp bước vào trong.

- Hôm nay đa tạ đạo hữu tương trợ, pháp lực thiếp thân tan rã, không thể lấy giải độc đan, xin đạo hữu hỗ trợ cho ta một viên giải độc, hơn nữa giúp ta luyện hóa dược lực.

Nàng kia tay tháo túi trư vật bên hông, không biết vì sao, túi trữ vật lại bị vướng không lấy xuống được, ngược lại lại đem váy kéo thấp, lộ ra cái bụng bằng phẳng, cái rốn đáng yêu đốt cháy mắt tu sĩ áo đen.

Biến cố bất ngờ khiến mặt nàng đỏ bừng, cấp tốc kéo lại quần áo, đầu thẹn thùng cúi thấp.