Tu sĩ hắc bào thấy thế ánh mắt chớp lên, đột nhiên vỗ túi trữ vật, lẫy ra một tiểu khô lâu tầm ba trượng, Khô lâu này sau khi xuất hiện, nháy mắt đưa tay ra chạm vào nam thi, một cốt chưởng được mở rộng ra, hung tàn nhập vào trong cơ thể của nam thi, lập tức vô số ô quang theo cốt chưởng, mạnh mẽ điên cuồng tiến vào bên trong cơ thể khô lâu.
- A!
Cốt chưởng chui vào trong cơ thể làm nam thi nhất thời hét lên một tiếng thống khổ, con ngươi mờ nhạt bỗng bùng lên, rất muốn thoát khỏi dây thừng huyết sắc quỷ dị đang trói mình.
- Chết! Ta muốn ngươi chết!
Ở bên dưới, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Liễu trở nên vặn vẹo cực độ , trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, dây thằng ngưng tụ càng buộc chặt, kể cả tu vi nam thi đã là Kim Đan trung kỳ, cũng không thể nào trong thời gian ngắn có thể mạnh mẽ thoát ra ngoài.
Hơn nữa ở phía sau, Tu La cốt còn dùng cốt chưởng dung nhập vào cơ thể hắn, tốc độ cắn nuốt nhất thời đã tăng gấp đôi! Tinh huyết trong cơ thể theo đó mà bị mạnh mẽ cắn nuốt, nam thi mơ màng lộ ra vẻ tuyệt vọng, thần thương trong người Lý Thanh Liễu vẫn đâm rất nhanh, trong miệng thét lên những tiếng oán độc.
Theo động tác của nam thi, bên ngoài cơ thể trần trụi của Lý Thanh Liễu trở nên nóng bỏng, trên làn da đỏ bừng xuất hiện từng đạo tơ máu quỷ dị, tơ máu đã dày đặc ở trên thân, cuối cùng cũng tụ tập lại một chỗ dưới rốn.
- Cho dù ta chết ta cũng phải kéo người cùng đi với ta!
Trong tiếng rống lên giận dữ, thân thể Lý Thanh Liễu bị khống chế kịch liệt run rẩy, ngẩng đầu thét lên một tiếng chói tai.
Theo tiếng thét chói tai này, huyết nhục toàn thân Lý Thanh Liễu thông qua bí động của mình, bị nam thi mạnh mẽ hút vào trong cơ thể hắn, thân thể trần trụi mềm mại nháy mắt trở nên khô khan, lấy mắt thường có thể chứng kiến cơ thể nở nang đó nhanh chóng khô héo đi.
Tiêu Thần đứng trước cửa động, lấy tu vi nguyên thần của hắn, thần thức dĩ nhiên đã phát hiện ra, Lý Thanh Liễu bộc phát máu từ trong cơ thể hóa thành dây thừng huyết sắc nháy mắt trói lấy nam thi kia, đã muốn vứt bỏ đi toàn bộ sinh cơ trong cơ thể mình, cho nên nếu lúc này hắn ra tay, chắc chắn nàng vẫn phải chết. Huống chi giữa hai người vẫn có mối hận cũ chồng chất, hắn thoáng do dự, rồi quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Tốc độ cắn nuốt của Tu La cốt càng lúc càng nhanh, sức mạnh của thần thương nam thi dần yếu đi, thần quang trong con ngươi mờ nhạt chậm rãi tiêu tán, đầu của Khống Thi trùng nháy mắt khô quắt lại, hết thảy sinh cơ trong cơ thể nó trong khoảnh khắc đã hoàn toàn tiêu tán không còn nữa.
Tu La cốt thu hồi cốt chưởng lại, trên người bộc phát mãnh liệt, đem ánh sáng rực rỡ bao phủ ở bên trong, khung xương lớn thêm lần nữa, cao đến năm trượng, khí tức trong cơ thể phát ra đã đạt đến cuối cảnh giới Kim Đan trung kỳ!
Cùng lúc đó, thân thể Lý Thanh Liễu khô héo giống như một cây gỗ khô, ánh sáng từ hông cũng nháy mắt tiêu tán, dây thừng cũng vỡ vụn theo. Còn nam thi thì cơ thể khô quắt chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Trông đôi mắt nàng tràn đầy bi thương, vẻ tĩnh mịch, hơi hơi há mồm, phát ra tiếng khàn khàn suy yếu:
- Mặc kệ ngươi là ai, nếu đáp ứng thay ta giết một người, ta sẽ lưu lại một mảnh thần thức ngọc giản, bằng ngọc giản này ngươi tới trước Tử Vi tông, chắc chắn sẽ được hậu báo.
Tiêu Thần nghe vậy trầm mặc cả nửa ngày, ánh mắt dừng lại trên cái xác khô, than nhẹ một tiếng, chậm rãi cởi hắc bào, thản nhiên nói:
- Nếu là người mà Thanh Liễu đạo hữu nói là Dương Vĩ kia, vậy đó sẽ là điều thừa, bởi vì một lúc trước, hắn đã bị ta giết chết, vĩnh viễn biến mất trên thế gian.
Thấy rõ bộ dáng của tu sĩ hắc bào, ánh mắt đục của Lý Thanh Liễu hơi hơi dại ra, lập tức cười thê thảm, giọng căm hận nói:
- Giết tốt lắm! Giết tốt lắm! Người như thế thật đáng chết, ta trước kia đã thực sự nhìn nhầm hắn rồi, cho nên hôm nay mới lâm vào kết cục như thế này.
Trong tiếng cười của nàng, khóe mắt có huyết sắc theo hai gò má khô héo chảy xuống, trông thảm thương đến cực điểm.
- Tuy rằng trước kia ta hận không thể giết ngươi, nhưng ngươi đã giết Dương Vĩ, giết hủ thi, xem như đã báo thù cho ta, ta sẽ làm một việc để báo đáp ngươi. Sâu trong động này bên trái tầm ba trượng trên thạch bích, ngươi hãy phá cấm chế ra, tất nhiên thu hoạch trong đó không hề nhỏ. Ba người chúng ta vì tìm bảo vật mà tới đây, không nghĩ lại rơi vào kết cục như vậy, mà mọi bảo vật đều được đạo hữu lấy đi, điều này phải chăng là số mệnh?
Lý Thanh Liễu nói xong hơi tạm dừng:
- Tiêu Thần đạo hữu, xem việc ta vừa nói xong có phân lượng, vậy xin đạo hữu hãy giúp ta một việc, được không?
Tiêu Thần nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, chậm rãi nói:
- Có chuyện gì vậy, nếu Tiêu mỗ có thể làm được, tất nhiên sẽ không từ chối.
- Giết ta.
Ánh mắt Lý Thanh Liễu tan rã, đưa cánh tay khô héo như củi lên trên đầu, nhất thời kéo xuống một mảng tóc giống như cỏ dại:
- Ta không muốn nhìn bộ dáng này của chính mình và cả lẳng lặng nằm chờ cái chết đến, xin ngươi hãy giúp đỡ ta!
Tiêu Thần trầm mặc nửa ngày, lát sau chậm rãi gật đầu, phất tay pháp lực ngưng tụ ra đạo kiếm khí, nháy mắt xuyên thấu trái tim nàng, nhưng bên trong miệng vết thương lại quỷ dị, có nhiều tơ máu chảy ra, hình như mạch máu giông như đã bị rút ra gần hết.
Thân thể khô héo của Lý Thanh Liễu khẽ run lên, con ngươi đục ngầu lộ ra vẻ giải thoát, sinh cơ mỏng manh trong cơ thể nhanh chóng tan biến!
Đến lúc này, cả bốn tu sĩ lúc trước của Mộc gia đều đã tử vong hết, hơn nếu tính đúng ra, tất cả đều mất mạng trong tay Tiêu Thần.
Đại lộ Tu chân đường gian khổ vô cùng! Bất luận ngươi có bối cảnh gì, thiên tư như thế nào, sinh tử trong lúc đó có lẽ chỉ có một con đường, chỉ cần một bước đi lầm lỡ, trong khoảnh khắc sẽ bỏ mạng.
Tiêu Thần vẫn đứng yên tại chỗ, trong ánh mắt lộ vẻ cảm khái, bấm tay đánh ra một số quả cầu lửa đem Lý Thanh Liễu, Tử Tinh Nguyệt cùng hủ thi kia thiêu đốt.
Còn thi thể nữ thi kia, đương nhiên là để lại cho Tu La cốt cắn nuốt, lúc này nó đã có thể đạt đến uy lực của cuối Kim Đan trung kì, nói không chừng có thể tiến hóa lên đến Kim Đan hậu kỳ.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Tiêu Thần không khỏi lộ ra vẻ mong chờ, hạ ý thức thúc dục, Tu La cốt đi đến bên xác chết nữ thi, chưởng cốt xác nhập vào cơ thể, nhanh chóng cắn nuốt.
Một lát sau, sau khi Tu La cốt cắn nuốt xong, tuy rằng trên người ánh sáng bừng lên lần nữa, thân thể cao thêm, khí tức trên người tăng cường, nhưng vẫn chưa tiến vào cảnh giới khác, vẫn như cũ dùng lại ở Kim Đan trung kỳ.
Mặc dù đối với việc này có chút tiếc nuối, nhưng lập tực bỏ ý nghĩ này đi, dù sao đã tiến vào cổ mộ, trợ giúp Tu La cốt đạt đến Kim Đan trung kì đã là thu hoạch nằm ngoài dự liệu của hắn rồi. Huống chi tiếp theo, có lẽ còn một bảo tàng khổng lồ đang chờ hắn.
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, đảo qua Huyệt động, lập tức dừng trước một vách đá bóng loáng. Thần thức đảo qua chỗ này, hắn không nhịn được hơi hơi nhíu mày, lấy tu vi nguyên thần hắn là Kim Đan sơ kỳ, thế nhưng lại không nhận thấy được nửa điểm dị thường.