Đạo

Quyển 2 - Chương 65: Gặp gỡ (Chương 177)




Trong đại điện âm u trống trải, trên không trung đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng truyền tống trận, đợi cho thanh mang tiêu tán, thân ảnh của một gã thanh sam tu sĩ xuất hiện trong đại điện từ từ ngưng thực lại.

Người này chau mày, ánh mắt lợi hải đảo qua một vòng đại điện, đưa tay vỗ vỗ túi trữ vật. Một thân thể màu cam cao ba trượng bỗng dưng xuất hiện trước mặt.

Người này chính là Tiêu Thần.

Hốc mắt của khô lâu mới xuất hiện nhất thời toát ra hai ngọn lửa màu cam mãnh liệt, hung dữ nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy một địch nhân nào, lúc này mới thân mật cọ cọ đầu vào trên người Tiêu Thần, trong ý thức truyền đến cảm giác thân cận vô cùng.

Tiêu Thần khóe miệng nhịn không được lộ ra vài phần ý cười, đưa tay sờ sờ đầu nó, mà Tu La cốt lại vui vẻ phe phẩy cái đầu to lớn của mình. Tuy rằng thực lực Tu La cốt bây giờ có thể so với Kim Đan trung kỳ tu sĩ, nhưng ý thức chỉ mới sinh ra không lâu, linh trí vẫn còn như một hài đồng ba tuổi bình thường. Người khác tốt với nó, nó tự nhiên sẽ ghi tạc trong lòng.

Tiêu Thần trong lòng đối với điểm này cũng không được rõ ràng lắm, tuy rằng sau khi trải qua luyện hóa, hắn với Tu La cốt tâm ý tương thông, càng có thể cảm giác được ý thức nó sinh ra biến hóa, nên không cần phải lo lắng tương lai nó sẽ phản lại, nhưng nếu có thể gây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với nó thì đương nhiên mọi chuyện sẽ tốt hơn. Sau khi vỗ về Tu La cốt một lúc, Tiêu Thần dùng ánh mắt âm u đảo quanh đại điện, ánh mắt chợt lộ ra vẻ âm trầm. Tuy rằng không biết được nơi này là gì, nhưng mà với không khí âm trầm trong này cũng làm cho lòng hắn có chút bất an.

Tiêu Thần duỗi tay ra, thần thức tản ra xung quanh, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ kinh nghi:

- Thần thức của ta chỉ có thể bao trùm phạm vi mười lăm dặm xung quanh, nói như vậy thì nơi này áp chế thần thức so ra còn yếu hơn Bạch Cốt điện năm lần!

- Xem ra sau khi ta được thanh sắc ngọc điệp truyền thống đi, hẳn là đã ly khai khu vực của Bạch Cốt điện? Nhưng nơi này lộ ra khí tức âm lãnh, hiển nhiên cũng không phải là nơi tốt đẹp gì!.

- Với tu vi hiện tai của ta, còn có Tu La cốt tương trợ, chỉ cần không gặp phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chẳng may gặp tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, cho dù không thể đem hắn đánh chết cũng có thể tự bảo vệ mình

Nghĩ đến đây, Tiêu Thần liền minh bạch, trong lòng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Trở tay lấy từng mảnh huyết ngọc Long Nha Mễ trong túi trữ vật nuốt vào trong bụng, đem linh lực bao vây trong cơ thể luyện hóa. Từng luồng sinh cơ mạnh mẽ phát tán ra từ trong đó dung nhập vào cợ thể Tiêu Thần, khiến cho hắn cảm thấy thoải mái, sắc mặt đang tái nhợt cũng rất nhanh trở nên hồng nhuận.

Ba!

Ba!

Ba!

....

Tiếng bước chân dày đặc như cuồng phong mưa rào đang tiến đến, Tiêu Thần chợt biến sắc, ánh mắt hắn chợt lạnh đi. Vừa rồi khi hắn dùng thần thức quét qua chung quanh mười lăm dặm lại không có phát hiện bất cứ điều gì dị thường, chẳng lẽ nơi này cũng có cấm chế lợi hại đến nổi có thể ngăn cách thần thức của hắn thăm dò?

Nhưng lúc này cũng không kịp suy nghĩ, thần thức dừng ở hơn mười đạo bóng đen đang vọt tới. Đồng tử Tiêu Thần chợt co rút lại, thất thanh nói:

- Khống Thi Trùng!

Lúc trước vì tìm kiếm phương pháp Trúc Cơ, trước khi Tiêu Thần dùng biến dị đan đã đi tra qua các ngọc giản điển tịch, từ một mai ngọc giản luận đàm biết đươc hạo kiếp của Tu Chân giới gần tám ngàn năm trước, đã khắc sâu vào lòng hung danh hiển hách của Khống Thi trùng.

- Nơi này đến tột cùng là địa phương nào, không chỉ có Bạch Cốt điện nguy nga, và vô số khô lâu, mà bây giờ còn xuất hiện Khống Thi Trùng!

Vẻ mặt Tiêu Thần trầm như nước, trong lòng sinh ra vô vàn nghi hoặc.

Rống!

Rống!

Rống!

Hơn mười đầu Khống Thi trùng điều khiển hủ thi sau khi cảm giám có tu sĩ đều tức giận phát ra tiếng rống trầm thấp, phóng tới với tốc độ cực nhanh.

- Hừ!

Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, tuy rằng Khống Thi trùng hung danh vang xa, nhưng chỉ có hơn mười con hủ thi Luyện Khí kỳ, thì vẫn không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với hắn cả.

Cảm ứng được sát khí từ Tiêu Thần tản ra, Tu La cốt đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, thân hình cao ba trượng nháy mắt hóa thành một mũi nhọn màu cam xông về phía trước.

Tu La cốt có thể so với tu giả tu vi Kim Đan trung kỳ, cường độ khung xương so sánh với pháp bảo trung phẩm cũng chỉ kém hơn một chút, đi đối phó với đám hủ thỉ này thì dễ như thái dưa. Một quyền ầm ầm đánh ra, hủ thi bị trúng quyền nhất thời hóa thành một đoàn thịt nát, bên trong có không ít Khống Thi trùng không kịp làm gì đã bị một kích đánh chết. Sau mười lần hô hấp, hơn mười đầu hủ thi đều bị đánh chết.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt Tiêu Thần đột nhiên biến đổi, lãnh mang trong mắt lóe ra nhìn về phía một đoàn huỳnh quang chậm rãi xuất hiện cách đó không xa.

- Ân? Đúng là người này!

Tiêu Thân ngây ra, nhưng sau đó khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ băng lãnh.

Tu La cốt cũng cảm ứng được nguyên thần của Thiêu Thần tản mát ra lãnh ý, đồng thời cũng hung hăng nhìn về phía người vừa mới xuất hiện.

Dương Vĩ thông qua ngọc điệp trong nháy mắt chạy trốn ra khỏi mười dặm, khi thân ảnh vừa hiện ra thì trong lòng nảy sinh cảm giác nguy hiểm. khi quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Tiêu Thần quét về phía hắn.

- Không ngờ là tiểu tử này!

Dương Vĩ biến sắc, trong mắt nhất thời lộ vẻ cảnh giác, lúc này hắn cũng thấy rõ thân ảnh màu cam cao ba trượng của Tu La cốt cách đó không xa, trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.

Một lát sau, hắn mới miễn cưỡng cười nói:

- Ở chỗ này gặp được đạo hữu thật sự là quá tốt, dù sao có hai người chúng ta liên thủ, chắc chắn sẽ có khả năng rời khỏi nơi này

Khóe miệng Tiêu Thần nhếch lên, thản nhiên nói:

- Ta cùng với đạo hữu vẫn còn nhiều mối hận cũ, chỉ sợ trong lòng đạo hữu hận không được đem tại hạ ra giết cho thống khoái. Khi gặp ngươi, ta không làm ngươi khó xử đã là nể mặt lắm rồi, chẳng lẽ đạo hữu còn hi vọng có thể cùng ta hợp tác sao?

- Đạo hữu, xin hãy nghe ta nói, nơi này nguy cơ trùng trùng, nếu chúng ta liên thủ thì còn có nửa phần sinh cơ, không thì hôm nay chúng ta chỉ có chết không thể nghi ngờ!

Dương Vĩ nghe vậy liền lộ ra vài phần lo lắng

- Xem tình hình là đạo hữu cũng vừa mới bị mấy con Khống Thi trùng công kích, nhưng ta muốn nói cho ngươi rằng, cách nơi này mười dặm, còn có hai đầu tam giai hủ thi, tu vi có thể so với Kim Đan kỳ tu sĩ. Vừa rồi ta cùng với sư muội và Tử Tinh Nguyệt đạo hữu bị bọn chúng đuổi giết, cũng chỉ có một mình ta miễn cưỡng thoát được một mạng!

Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt khẽ biến, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư, nhưng lập tức cười lạnh nói

- Nếu ba vị cùng với hai đầu hủ thi Kim Đan kỳ giao thủ, thì sao chỉ có một mình đạo hữu chạy ra?

- Hắc hắc, chẳng lẽ đạo hữu thấy tình huống không ổn, liền không để ý đến sống chết của đồng bạn, mình một một người chạy trốn?

- Ngươi!

Dương Vĩ nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm, Tiêu Thần lời vừa nói ra đã đụng trúng điểm yếu của hắn,

- Việc này không quan hệ gì tới đạo hữu, ngươi chỉ cần trả lời ta là có nguyện ý cùng ta liên thủ hay không thôi!.

Tiêu Thần thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, trong lòng cũng thầm đoán, không khỏi âm thầm cười lạnh vài tiếng, liền cười nhạo nói:

- Liên thủ là việc không cần nhắc lại nữa, dù sao người giống Dương đạo hữu không để ý đến sống chết của đồng bạn mà tại thời khắc mấu chốt một mình chạy trốn, thì thật khiến người ta không thể tin tưởng được. Huống chi chúng ta lúc này còn có mối hận cũ, nếu bị đánh lén sau lưng, chẳng phải tại hạ tự mình chuốc lấy khổ hay sao