Đạo

Quyển 2 - Chương 55: Thanh sắc ngọc điệp cùng khống thi trùng (Chương 167)




- Hai chúng ta hãy nhìn lại xem ai là người chết trước, Phiên Thiên Ấn, tiếp tục đập cho ta!”

Tiêu Thần gầm nhẹ một tiếng, Phiên Thiên Ấn từ trên cao ầm ầm lần thứ hai hạ xuống!

- Đập!

- Đập!

- Tiếp tục đập!

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Phiên Thiên Ấn liên tục nện xuống, mặt đất chấn động, giống như sơn băng địa liệt, hơn mười dặm ao hồ như là bị một bàn tay vô hình hung hăng quấy lên, sóng cuộn ngất trời, hoàn toàn sôi trào lên!

Yêu thú kia há miệng phun ra lục dịch, trong mắt thần sắc ảm đạm, sớm đã cận kề cái chết, nhưng vài cái xúc tu càng ngày càng quấn chặt, khiến cho cơ thể Tiêu Thần không ngừng truyền ra tiếng khung xương kêu răng rắc!

- Đi chết đi!

Tiêu Thần trừng lớn hai mắt. trong miệng phát ra một tiếng hét giận dữ. Phiên Thiên Ấn bay lên trên cao, quang mang lóe ra thể tích lần thứ hai bành trướng lên gấp ba lần, giống như một tòa núi cao, hung hăng nện xuống!

Oanh!

Phiên Thiên Ấn nện xuống, tia thần thái cuối cùng trong mắt yêu thú độc nhãn hoàn toàn biến mất, thân thể của nó cũng không có cách nào duy trì hình dáng ban đầu. Trong nháy mắt bị đè bẹp, nhưng quỷ dị là da của nó không có bất kỳ tổn hại nào, cả người không có chút dịch thể nào chảy ra.

Bản thể yêu thú tử vong, xúc tu quấn quanh trên người Tiêu Thần cũng chậm rãi trượt xuống, rơi xuống dưới đáy hồ!

- Hô!

Tiêu Thần một lần nữa phát động linh lực tạo thành vòng bảo hộ. Hắn hít sâu một hơi , trong mắt vẫn còn vẻ khiếp sợ.

- Yêu thú này thật là khó giải quyết, nếu không phải trong tay ta có Lôi Âm Hạch Đào, hơn nữa còn có nhiều con bài chưa lật, nếu không thì tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của nó!

- Bất quá yêu thú này thần trí không thấp, đáy mắt cũng có vẻ sợ hãi. Vừa rồi vì sao lại muốn cùng ta tử chiến mà không lựa chọn đào thoát, chẳng lẽ nơi này còn ẩn tàng bí mật nào đó?

Ánh mắt Tiêu Thần lộ ra vẻ trầm ngâm, đưa tay đặt lên túi trữ vật. Tức thì một đạo ô quang hiện ra, Tu La Cốt nháy mắt lớn như người trưởng thành. Một chưởng trực tiếp hướng về phía yêu thú nhanh chóng được đánh ra.

Từng đạo lục mang từ bản thể yêu thú kia cùng mười mấy cái xúc tu thật lớn hội tụ mà ra, theo cốt chưởng mà điên cuồng nhập vào trong cơ thể Tu La Cốt. Thi thể yêu thú này lớn như vậy, huyết nhục trong cơ thể nó cũng rất lớn. Lấy tốc độ của Tu La Cốt vậy mà cũng hao phí gần nửa khắc mới đem huyết nhục con yêu thú này cắn nuốt sạch sẽ

Sau khi cắn nuốt thân thể yêu thú, trong mắt Tu La Cốt hồng mang hỗn loạn, từng sợi máu xanh như là gân của con người chạy dài theo khung xương.

Oanh!

Một cỗ sát khí mạnh mẽ bộc phát ra, làm cho độ ẩm khắp đáy hồ nhanh chóng hạ thấp xuống!

Sắc mặt Tiêu Thần hiện lên vài phần vui mừng. Từ lúc bắt đầu nhận được Tu La Cốt, cái pháp bảo Quỷ đạo này tuy rằng chắc chắn dị thường, nhưng bản thể uy lực không lớn, bất quá trải qua một đoạn thời gian không ngừng cắn nuốt nguyên thần cùng huyết nhục tinh hoa, uy lực của nó rõ ràng tăng lên vài cấp độ, không bao lâu liền sẽ trở thành lá bài tẩy trong tay hắn!

Sau một lát, Tiêu Thần đưa tay đem Tu La Cốt thu hồi. Nhìn cái xác của con yêu thú khô quắt, ánh mắt lộ ra vài phần hứng thú:

- Xác yêu thú này có vài phần quỷ dị. Không chỉ chắc chắn dị thường, ngay cả Tu La Cốt cũng không thể cắn nuốt được nó.

Bất quá hiện giờ cũng không phải lúc nghiên cứu vật này. Tiêu Thần chìa tay ra nắm xác nó trong tay. Không ngờ từ trong xác rớt xuống một khối ngọc điệp màu xanh.

- Di.

Tiêu Thần kêu lên một tiếng, cúi xuống lấy viên ngọc diệp màu xanh.

Nhưng ngay lúc tay hắn cầm lấy vật ấy thì ngọc điệp cũng trong nháy mắt cũng bộc phát một cỗ ánh sáng màu trắng. Bên trong nó có một tàn ảnh của Truyền tống trận trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Tiêu Thần.

Tiêu Thần trong lòng cả kinh, độn quang trên người chợt lóe đang muốn chạy ra, nhưng Truyền Tống Trận trong nháy mắt vận chuyển. Sau một trận ánh sáng, thân ảnh của hắn biến mất không thấy gì nữa.

Một lát sau, một đạo ánh sáng cẩn thận hạ xuống bên hồ. Đó là một tu sĩ, chính là cái người tự xưng là Tiểu Hồ. Nhưng hiện tại ở nơi này chỉ có một mình hắn, hai gã tu sĩ bên người không biết đã đi nơi nào.

Ánh mắt người này ngay lập tức rơi xuống bên kia hồ. Nhìn làn sóng hung dữ quay cuồng hướng về phía những cây gần đó đập vào. Trong mắt tràng đầy vẻ khiếp sợ.

Một lúc sau, lòng hắn mới chậm rãi yên tĩnh trở lại, khẽ nói:

- Nơi này có khí tức Thanh Ngọc Kiếm cùng tên tu sĩ thần bí đồng thời biến mất, không thể cảm giác được cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra ở nơi này.

- Khí tức cơ thể biến mất có thể giải thích là do thi triển pháp quyết đỉnh cấp thu liễm khí tức. Nhưng khí tức Thanh Ngọc Kiếm như thế nào cũng không cảm ứng được? Chẳng lẽ hắn có thủ đoạn nào đó đem khí tức Thanh Ngọc Kiếm hoàn toàn che dấu đi?

Người này chau mày suy nghĩ, một lát sau không cam lòng lại chui vào trong hồ tra xét nửa ngày. Sau khi không có bất kỳ thu hoạch nào, lúc này mới hướng nơi xa xa bay đi.

………………….

- Bên trong bí cảnh này cực kỳ nguy hiểm, chúng ta đều phải cẩn thận, không nên tách ra. Nếu gặp nguy hiểm thì còn có thể hợp lực ngăn cản.

Trên đầu ba người Dương Vĩ hiện tại đang có một viên Bảo Châu đang lơ lửng ở giữa không trung. Đúng là một viên ngọc dùng để chiếu sáng. Vật ấy không có bất kỳ năng lực công kích hay phòng ngự nào, nhưng dùng để chiếu sáng trong bóng đêm thì cực kỳ hữu ích.

Hai người Lý Thanh Liễu, Tử Tinh Nguyệt không nói gì khẽ gật đầu.

Ở nơi âm u tối tăm như thế này, ba người sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt cẩn thận chậm rãi đảo qua bốn phía, trong tay cầm pháp bảo, cực kỳ cẩn thận đi về phía trước. Viên ngọc chiếu sáng tản mác ra ánh sáng nhàn nhạt, đủ để chiếu sáng phạm vi năm mươi trượng, nhưng cũng không thể nhìn thấy điểm cuối cùng của đại điện này.

Ba! Ba! Ba!

Vào thời khắc này, phía trước đột nhiên truyền đến hơn mười tiếng bước chân hỗn loạn. Sắc mặt ba người căng thẳng đồng thời dừng bước, ánh mắt ngưng trọng hướng về nơi phát ra tiếng bước chân đó.

Vài đạo bóng đen từ trong đại điện âm u xuất hiện ở trong tầm mắt ba người. Ngay lập tức một mùi tanh tưởi bao phủ lấy không khí xung quanh.

Đợi cho ba người thấy rõ bộ mặt những bóng đen đó, sắc mặt Dương Vĩ cùng Tử Tinh Nguyệt có chút khá hơn một chút, nhưng Lý Thanh Liễu không nhịn được trong nháy mắt thân thể cúi xuống nôn mửa liên tục.

Chỉ thấy những hắc ảnh kia tất cả đều là thi thể tu sĩ. Nhưng bên ngoài cơ thể bị bao phủ bởi một tầng hồ màu vàng giống như vật chứa nhiều dầu mỡ. Giống như mỡ lợn bị ngâm mấy năm trong vạc lấy ra. Bên ngoài vẻ bóng nhẫy hiện ra màu sắc hơi mờ, có thể nhìn xuyên thấu qua thấy được lớp ngoài của những xác chết này. Những xác chết này phần lớn là thân thể không trọn vẹn, thậm chí bị chặt đứt những bộ phận trên thân thể. Toàn bộ đều bị tầng hồ màu vàng mạnh mẽ liên kết lại một chỗ. Mà những xác chết này đã sớm biến chất, thối rữa. Thỉnh thoảnh chui ra từng con kiến nhỏ kỳ dị chạy qua chạy lại như là những con dòi. Từng luồng khí hôi đúng là từ những xác chết này mà phát tán ra.

- Khống Thi Trùng!

Tử Tinh Nguyệt kinh hô một tiếng, trên mặt lô ra vẻ hoảng sợ, hình như nghĩ tới chuyện tình cực kỳ đáng sợ.

Dương Vĩ nghe vậy tức thì sắc mặt đại biến, đưa mắt nhìn xuống, âm trầm, lạnh giọng nói:

- Quả nhiên là loại thi trùng sớm đã tuyệt chủng ở Tu Chân Giới này, không nghĩ chúng vẫn còn tồn tại ở đây!

- Chúng ta cố gắng cách xa một chút. Ngàn vạn lần không nên tới gần những xác chết này. Mặc khác sử dụng Hỏa hệ pháp thuật hoặc pháp bảo, toàn lực cố gắng đem Khống Thi Trùng toàn bộ giết sạch!

Lý Thanh Liễu sau khi nghe đến danh hiệu Khống Thi Trùng. Sắc mặt tức thì cắt không còn một chút máu nào. Đối với loại yêu thú khủng bố từng hoành hành tại Tu Chân Giới thậm chí thiếu chút nữa hủy diệt cả Tu Chân Giới này, trong nội tâm nàng tự nhiên phi thường rõ rang mức độ đáng sợ của nó như thế nào.