Đạo

Quyển 2 - Chương 53: Dẩn ra khỏi hồ (Chương 165)




Đồng tử Tiêu Thần kịch liệt co rút lại, trong mắt lộ vẻ vô cùng kiêng kỵ:

- Xem ra chỗ này không phải không có sự sống, chỉ là toàn bộ sinh linh đều bị vật ấy cắn nuốt, nên bây giờ mới trở thành một mảnh đất chết. Thanh Đằng này đã chiếm cứ đáy hồ, thần thức không thể dò xét, mắt nhìn không rõ lắm, Tùy tiện xuống nước nguy hiểm không biết được. Nhưng ta không thể rút lui, Thanh Ngọc Kiếm còn ở dưới đấy hồ, ta đương nhiên phải đi lấy nó.

Tiêu Thần trầm ngâm một lát, đáy mắt hiện lên vẻ âm trầm, pháp lực trong cơ thể nháy mắt bạo lên dữ dội, một cỗ uy áp mạnh mẽ quét qua.

- Thôn thiên chỉ, chỉ thôn thiên!

Một chỉ điểm ra, pháp lực trong cơ thể trải qua quỹ tích đặc biệt phun mạnh từ ngón tay ra, một tia sáng trong suốt, thuần túy do pháp lực tạo thành linh lực trên ngón tay, nháy mắt ngưng tụ mà ra, bắn tơi mặt hồ. Theo ngón tay chỉ, linh khí khắp thiên địa dao động kịch liệt, dưới một cỗ lực hấp dẫn quỷ dị, bị mạnh mẽ nuốt vào. Linh lực ngoại giới không ngừng rót vào đó, ngón tay càng hiện lên rỏ ràng, dần dần xuất hiện dấu vân tay người.

Ầm!

Một chỉ này còn chưa rơi xuống mặt hồ, hồ nước đã bị một áp lực mạnh mẽ gạt ra, hình thành một xoáy nước hơn mười trượng. Theo ngón tay hạ xuống, xoáy nước kia càng lúc càng sâu, khiến nước trong hồ hình thành một cột sóng cao bằng mấy người, ầm ầm dạt sang ngang.

Hưu!

Vào lúc này, dưới mặt hồ, một bóng đen bay ra khỏi mặt nước dựng thẳng lên, đúng là thứ giống như Thanh Đằng dữ tợn vừa rồi đâm thủng quái điểu kia, trong tiếng xé gió chói tai, cùng Thôn Thiên Chỉ va chạm vào nhau.

Ầm!

Thôn Thiên Chỉ, được ghi lại trong cuốn thượng cổ Đại Sâm La Thủ, Tiêu Thần có được nó trong lần tông môn trao đổi, uy lực mạnh mẽ, lấy tu vi của hắn hiện giờ đã có thể so sánh với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, toàn lực thi triển ra, uy lực không thể khinh thường.

Nhưng Thanh Đằng rõ ràng cực kỳ cứng rắn, chống lại một kích này, cũng chỉ đức gãy một chút, hơn nữa nới bị gãy có chất lỏng màu xanh tràn ra, linh quang lóe lên, thế nhưng chỉ trong nháy mắt nó lại khôi phục bình thường.

- Thân thể bất tử!

Tiêu Thần cả kinh, yêu thú ẩn dưới đáy hồ lại có được thể chất như vậy, cứ thế mà muốn giết nó, sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Trong tu chân giới, yêu thú có thân thể bất tử có thể điếm được trên đầu ngón tay, không có con nào tồn tại mà không cực kỳ lợi hại! yêu thú nào có được thể chất này, vô luận là bị đả thương nghiêm trọng thế nào, chỉ cần không thể nháy mắt giết chết nó, thì trong một thời gian ngắn nó sẽ khôi phục như lúc ban đầu.

Đương nhiên, thể chất bất tử không có nghĩa là không thể giết được, mỗi lần khôi phục lại đều tiêu hao phần lớn sinh cơ, nếu liên tục bị thương nặng nhiều lần, cơ thể cũng sẽ vì tiêu hết sinh cơ mà chết.

Nhưng dù vậy, loại yêu thú có thể chất bất thường nay, muốn giải quyết nó khó hơn rất nhiều so với yêu thú cùng cấp gấp mấy lần.

Hưu!

Hưu!

Hưu!

Xút tu bị Thôn Thiên Chỉ đánh nát một chút, tuy rằng nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu, nhưng lần này rõ ràng Tiêu Thần đã chọc giận yêu thú thần bí dưới đáy hồ, ba xúc tu Thanh Đằng gào thét đâm ra khỏi mặt nước, hướng cổ Tiêu Thần mà tới.

Ba Thanh Đằng này hiện lên có màu xanh, trần đầy vết rạn nứt, mỗi chỗ rạn đều sinh ra một chiếc gai dài. Ba Thanh Đằng này rõ ràng mạnh hơn hai cái trước rất nhiều, tốc độ nhanh tới mức tạo thành tàn ảnh, hưởng thẳng đến cổ Tiêu Thần.

- Nhanh thật!

Tiêu Thần cả kinh, tốc độ của Thanh Đằng cực nhanh tốc độ còn vượt qua cả dự liệu của hắn một chút, xem ra vừa rồi yêu thú này chưa thực sự ra tay.

Ma Phong Độn nháy mắt thi trien, thanh mang lóe lên, thân ảnh Tiêu Thần đột nhiên hiện lên ở một bên, chỉ một lúc sau, tàn ảnh con lại kia đã bị ba Thanh Đằng đáng sợ nhanh chóng đánh nát.

Một kích không thành, ba Thành Đằng nhất thời tức giận, giống như ba thiết côn lớn có mũi nhọn xung quanh, ầm ầm nện xuống.

Tiếng xé gió nháy mắt truyền ra, trong lòng Tiêu Thần đột nhiên sinh ra hàn ý vô tận, không quay đầu lại lập tức thi triển Ma Phong Độn, khó khắn thoát khỏi một kích của Thanh Đằng chỉ trong gang tấc.

Hưu!

Hưu!

Yêu thú dưới đáy hồ hình như hiểu được ba cái xúc tu kia không thể giết được Tiêu Thần, mặt nước lại bị phá vỡ lần nữa, đồng thời có thêm hai cây Thanh Đằng cùng vươn lên, hợp lại với ba Thanh Đằng kia, tạo thành thế vây quanh Tiêu Thần.

Thanh Đằng này bản chất cứng rắn, gai của nó dứi ánh mặt trời làm người khác sợ xanh mặt, nếu bị nó quấn lấy, Tiêu Thần sẽ không chút nghi ngờ rằng cho dù cơ thể mình có thể so sánh với thượng phẩm linh khí, cũng sẽ nhanh chóng bị đè ép thành một đám thịt nát.

- Đà Sâm La Huyết Độn.

Năm Thanh Đằng liên thủ tấn công, khiến không gian né tránh của Tiêu Thần bị thu nhỏ lại, muốn thoát khỏi cảnh này, cần phải có tốc độ nhanh hơn! Cho nên cảm nhận được tiếng gió rít đằng sau, hắn không chút do dự, thi triển huyết độn bí thuật đã từng dùng để diệt Trình Tam Kim của Kim Thủy Tông.

Há miệng khẽ cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụn máu. Máu huyết này đang trôi nổi bên người đột nhiên hóa thành huyết vụ bao phủ lấy Tiêu Thần ở bên trong, tia máu chợt lóe lên, thân ảnh của hắn đã xuất hiện cách đó trăm trượng.

Thi triển Đà Sâm La Huyết Độn, tiêu hao tinh huyết, đối với tu sĩ hao tổn rất nhiều! Nhưng Tiêu Thần bât quá sắc mặt chỉ hơi trắng bệch, qua vài nhịp thở, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường. Mấy tháng qua hắn không ngừng luyện hóa Huyết Ngọc Long Nha Mễ, bởi vì không thể đột phá tu vi, phần lớn sinh cơ trong đó đều dung nhập vào cơ thể hắn, từ đó tuổi thọ hắn tăng vọt đủ để sánh ngang bằng với Kim Đan tu sĩ, huyết nhục trong cơ thể lại dồi dào tới mức khiến người khác phải sợ hãi, điểm hao tổn đó đối với hắn không là cái gì.

Năm Thanh Đằng đánh tới, đều không thể đụng lấy dù chỉ là vạt áo của Tiêu Thần, yêu thú ẩn dưới đáy hồ giờ phút này đã bị chọc giận thực sự!

- Mu!

Đáy hồ mơ hồ truyền ra tiếng gào thết trầm buồn, sau tiếng thét này, mặt nước nhất thời sôi trào, vô số bùn cát dưới đáy hồ bị kích thích, hồ nước nhanh chóng đục ngàu. Mấy cột sóng cao bằng mấy người cuồn cuộn dân lên, ầm vang nện về tứ phía.

Rầm!

Bên trong làn sóng, hơn mười Thanh Đằng dữ tợn lộ ra, tiếp theo một bóng đen khổng lồ đâm ra khỏi mặt nước bẩn, xuất hiện trước mặt Tiêu Thần.

Yêu thú thần bí ẩn giấu dưới đáy hồ, bây giờ đã chịu lộ diện.

Bản thể của yêu thú này là một đám bướu thịt hơn mười trượng, thân thể không theo quy tắc nào, ở chính giữa các bướu thịt chỉ có một con mắt, lóe lên vẻ lạnh như băng. Dưới con mắt, lộ ra cái miệng đầy răng nanh, lúc này trong chiếc miệng khổng lồ kia, mơ hồ còn có ít máu, mà Thanh Đằng kia là từ bướu thịt đó sinh trưởng ra!

- Mu!

Sao khi yêu thú ra khỏi mặt nước, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, mắt hiện lên vẻ băng lãnh, chặt chẽ bao phủ Tiêu Thàn ở bên trong.

Đột nhiên, một cỗ thần thức vô hình xung kích từ bướu thịt kia bắn ra, hướng Tiêu Thần mà bao phủ.

- Hừ!

Tiêu Thần rên lên một tiếng, cảm giác nguyên thần bị tê dại, đúng lúc này, yêu thú lập tức ra tay, hơn mười Thanh Đằng điên cuồng đánh tới, trong mắt của nó lộ ra vẻ đắc ý.