Đạo

Quyển 2 - Chương 49: Hổn độn xuân sắc (Chương 161)




Một ngày này, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Thần sau khi đem cấm cố pháp lực toàn thân Lăng Thanh Nhi, liền tìm một sơn động bí ẩn bố trí nàng trong đó, sau đó canh giữ ở cửa động, tai không ngừng nghe âm thanh nữ tử rên khẽ, tâm thần hắn luôn phải chịu tra tấn

- Cuối cũng cũng vượt qua rồi.

Tiêu Thần đứng lên, do dự bên ngoài cửa động một chút, rồi chậm rãi bước vào trong.

Vừa vào mấy trượng, một đống hỗn độn đầy xuân sắc đã đập vào tầm mắt.

Chỉ thấy Lăng Thanh Nhi kia mềm nhũn nằm trên một tảng đá vuông vắn, sắc mặt ửng hồng, y sam nửa kín nửa hở, tóc đen rối loạn, cái miệng căng mọng hơi hơi hé, thở gấp từng đợt.

Lúc này vạt áo trước ngực nàng đã bị bung mất, lộ ra mảnh lớn trắng mịn màu tuyết trắng, dưới cái yếm màu đỏ tươi che phủ, hai điểm nho nhỏ trước ngực nổi lên cực kỳ dụ nhân, phần váy bên hông hơi trễ xuống, để lộ vùng bụng bằng phẳng bóng loáng, cái rốn nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra bên ngoài, làn váy ôm lấy bờ mông tròn trịa mềm mại nở nang, một chiếc hài tú hoa không biết đã rơi ở nơi nào lộ ra bàn chân trắng như tuyết, cùng với năm ngón chân thon nhỏ trắng hồng mịn như măng non, tất cả toát lên một vẻ đầy hấp dẫn.

Ngửi được mùi hương như có như không từ thân thể nữ tử phát ra trong không khí, Tiêu Thần sắc mặt có chút cứng lại. Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, trở tay lấy từ túi trữ vật ra một bộ thanh sam che trên người nàng, đoạn xoay người bước nhanh ra ngoài.

Đợi đến khi thân ảnh Tiêu Thần đã đi xa, đôi mắt khép hờ của Lăng Thanh Nhi mới chậm rãi mở ra, thần thức đảo qua, nhận thấy được nguyên âm không mất, khuôn mặt nàng vốn là hồng nhuận, lúc này lại càng trở nên đỏ rực, trong mắt che kín vẻ thẹn thùng xen lẫn cảm kích.

Tiêu Thần đứng ở cửa động, một lát sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn khẽ ho một tiếng, xoay người lại chậm rãi nói:

- Thanh Nhi cô nương, cô nương không có việc gì chứ?

Lời ra khỏi miệng, Tiêu Thần phát giác có chỗ không đúng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Quả nhiên, Lăng Thanh Nhi nghe vậy, gương mặt đang cố gắng giữ cho bình tĩnh, nháy mắt liền trở nên hồng nhuận, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, một lúc sau mới nhẹ giọng như muỗi kêu nói:

- Đã không có việc gì, đa tạ Tiêu Thần đại ca xuất thủ cứu giúp, Thanh Nhi vô cùng cảm kích.

Tiêu Thần giờ phút này cảm xúc trong lòng cuối cùng bình ổn lại, nghe vậy mỉm cười, khoát tay nói:

- Thanh nhi cô nương không cần phải khách khí, chúng ta vốn là quen biết nhau, Tiêu Thần tự nhiên không thể ra vẻ không thấy khoanh tay đứng nhìn.

- Nhưng hiện giờ Thanh Nhi cô nương thân thể suy yếu, không nên tiếp tục lưu lại bên trong Thí Luyện Giới, sớm đi ra ngoài đi.

Lăng Thanh Nhi nghe vậy mặt phấn ửng đỏ, đôi môi hồng hơi nhếch lên, lộ vẻ cười khổ.

- Tiêu Thần đại ca có điều không biết, Thí Luyện Thạch trên người muội sớm đã bị ba gã tu sĩ Âm Dương Hợp Hoan Tông đoạt mất, nếu không như thế, lúc trước muội đã đem nó đánh nát rời khỏi Thí Luyện Giới rồi.

Tiêu Thần nghe vậy nhíu mày, lập tức đưa tay vỗ túi trữ vật, một khối thanh sắc Thí Luyện Thạch liền xuất hiện trong tay,

- Cô nương lập tức rời khỏi nơi này đi, bên trong Thí Luyện Giới nguy cơ trùng trùng, cho dù có Thí Luyện Thạch trong tay, cũng có thể thân tử đương trường, cô nương không nên tiếp tục chuyến đi này để tránh gặp kẻ xấu.

- Đa tạ Tiêu Thần đại ca, chỉ là. . . Chỉ là huynh đưa nó cho muội, rồi làm sao mà trở về?

Trong mắt Lăng Thanh Nhi lộ ra sắc mặt vui mừng, lập tức đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, lo lắng hỏi.

- Điểm ấy cô nương không cần phải lo lắng, ta tự có biện pháp.

Trong lòng Tiêu Thần mỉm cười, hôm qua diệt sát ba người Âm Dương Hợp Hoan Tông thu được một khối Thí Luyện Thạch, lúc thu lấy Địa Nguyên Bảo Thạch từ người tu sĩ đánh lén lại được một khối nữa, hơn nữa hắn cũng có một, giờ phút này trên người hắn toàn bộ có đến ba khối, cho nàng một khối, cũng không ngại.

Bất quá việc này nếu truyền ra ngoài có thể sẽ đưa tới phiền toái, cho nên Tiêu Thần hàm hồ đáp, không có giải thích kỹ.

Nhưng Lăng Thanh Nhi thông minh dị thường, mỉm cười nói chuyện liền có thể đoán ra bảy tám phần, không cần phải nhiều lời nữa, chỉnh đốn trang phục rồi thi lễ nói:

- Một khi đã như vậy, Thanh Nhi tạ ơn Tiêu Thần đại ca.

Tiêu Thần khẽ gật đầu, nhìn thấy nàng bóp nát Thí Luyện Thạch, thân ảnh nhu mỹ nháy mắt biến mất giữa Truyền Tống Trận.

Đợi tới khi nàng rời khỏi, Tiêu Thần đứng yên một lát, đang muốn xuất độn quang rời đi, đột nhiên nhướng mày, trở tay đem hắc bào lấy ra mặc lên người, một đạo thanh mang hiện lên, thân ảnh cùng khí tức nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.

Một lát sau, từ phía đông nam, vài đoàn độn quang nhanh như chớp xuất hiện.

- Đạo hữu phía trước, ngươi đừng cố làm gì, Thanh Ngọc Kiếm ba người chúng ra nhất định phải có, nếu ngươi tự nguyện buông tha, lập tức bóp nát Thí Luyện Thạch rời đi nơi này , chúng ta quyết không làm khó dễ ngươi.

Từ trong ba đoàn độn quang phía sau, truyền đến tiếng quát khẽ của một tu sĩ.

Độn quang phía trước, tu sĩ bên trong nghe vậy khóe miệng nhịn không được lộ ra vẻ cười khổ, nguyên bản sau khi hắn tiến vào thí luyện giới, hành sự thật cẩn thận, vốn đang bình an vô sự, nhưng tới một ngày hắn đang ở một sơn cốc bí ẩn chém giết cùng một con yêu thú, sau khi chém chết nó liền phát hiện Thanh Ngọc Kiếm ở bên trong khe núi.

Người này mừng như điên, vội vàng cẩn thận đem thu vào trữ vật. Nhưng không may việc bị ba tu sĩ phía sau thấy được, khiến hiện giờ hắn bị ba người đuổi giết! Hắn tuy tu vi không kém, đạt cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, nhưng ba người phía sau cũng đều là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, lấy một địch ba hắn không có nửa điểm thắng thế. Nếu không phải là ba người này đề phòng lẫn nhau đều lưu lại con bài chưa lật không dám toàn lực ra tay, chỉ sợ hắn đã sớm bị bắt.

Nhưng tới giờ phút này, hắn đã muốn đem hết tất cả vốn liếng, kể cả con bài cuối cùng cũng lật ra, không những không thể thoát khỏi ba người đuổi giết, ngược lại trong cơ thể còn bị thương không nhẹ.

- Nếu cứ tiếp tục thế này, ta không những không thể có được Thanh Ngọc Kiếm, mà còn có thể nguy hiểm tính mạng!

Ý niệm trong đầu tu sĩ này nhanh chóng lưu chuyển, một lát sau đột nhiên thu liễm độn quang, hạ xuống đất.

Hô!

Hô!

Hô!

Ngay sau đó, ba người sau lưng cũng đồng thời thu liễm độn quang, tạo thành hình tam giác đem người này vây lấy.

- Lý đạo hữu vì sao không trốn, chẳng lẽ còn muốn bày trò gì nữa sao?

Người đứng đối diện, là một tu sĩ mặc áo bào đen ánh mắt lộ vẻ cẩn trọng, chậm rãi nói.

Hai người còn lại nghe vậy trong lòng cũng hơi lo lắng, dù sao vừa rồi ba người vì quá kinh xuất mà bị ăn thiệt thòi không nhỏ, thiếu chút nữa để người này chạy thoát.

Tu sĩ họ Lý nghe vậy vậy sắc mặt liền trở nên âm trầm, ánh mắt dừng trên người hắc bào tu sĩ, lạnh lùng nói:

- Hừ! Trần đạo hữu, chúng ta lúc trước cũng coi như có tình bạn cố tri, hôm nay ngươi bức bách ta như vậy, ngày sau nhất định ta sẽ hướng ngươi đòi một lời giải thích.

Tu sĩ họ Trần nghe vậy sắc mặt khẽ biến, đáy mắt hiện lên vẻ âm lãnh, lập tức thản nhiên nói:

- Lý đạo hữu sao phải khổ như vậy, tu sĩ các phái chúng ta vào trong Thí Luyện Giới là đều muốn tranh đoạt Thanh Ngọc Kiếm, nếu đạo hữu không thể thu vào trong túi, không bằng dứt khoát giao ra đây, để tránh chịu nhiều đau khổ.

- Trần đạo hữu nói không sai, nếu đạo hữu thức thời tốt nhất đem kiếm giao ra đây, miễn cho chúng ta phí một phen tay chân.

Bên trái tu sĩ họ Trần, là một gả tu sĩ nhỏ gầy, xấu xí, lạnh lùng nói.

- Nên là như thế.

Người mở miệng cuối cùng sắc mặt trầm như nước, vẻ âm lãnh trong mắt không chút nào che lấp.