Đạo

Quyển 2 - Chương 32: Tề tụ (Chương 144)




- Tiến vào lãnh thổ Mộc gia, mỗi người cần giao nạp ba hạ phẩm linh thạch.

Chỗ cửa thành, có mười mấy tên tu sĩ mặc áo giáp, sắc mặt nghiêm trang duy trì trật tự, một lão giả áo tím ngồi trên ghế, híp mắt, lười nhác, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên mấy phần tinh mang.

Tiêu Thần khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lão giả kia là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, hơn mười tên nam tử mặc áo giáp, tu vi phần lớn ở Luyện Khí kỳ tầng sáu trở lên, hai người cao nhất thậm chi đã đạt đến Luyện Khí kỳ tầng tám, hơn nữa nhìn tuổi so với Tiêu Thần bất quá chỉ lớn hơn mấy tuổi thôi. Những người này nếu là đặt ở Bắc Hoa châu, sợ rằng đã sớm là đệ tử chân truyền của các môn phái, thậm chí hai người cầm đầu rất có khả năng trở thành đệ tử hạch tâm.

Nhưng giờ phút này, những người này cũng chỉ dùng để trông cửa!

- Mộc gia quả thật cường đại.

Trong lòng Tiêu Thần âm thầm kinh ngạc, sắc mặt dấu diếm, nộp ba hạ phẩm linh thạch, theo dòng người hướng bên trong thành bước đi.

Sau lưng, lão giả áo tím trong mắt toát ra mấy phần tinh mang, nhìn chằm chằm Tiêu Thần, một lúc sau mới khẽ lắc đầu, một lần nữa khôi phục dáng vẻ vô lực lười nhác.

Trong thành Đông Phương, cửa hàng san sát, ven đường trồng nhiều loại cây không biết tên, toàn thân một màu xanh biếc, những bông hoa nhỏ đã nở màu trắng nhạt hương thơm thoang thoảng trong gió. Ngã tư đường rộng mấy trượng, đủ để mười chiếc xe ngựa đi cùng lúc cũng không hỗn loạn, kiến trúc hai bên phần lớn không tầm thường, trước cửa tiểu nhị không ngừng thét to mời chào khách nhân.

Tiêu Thần một đường đi tới, trong lòng lại càng âm thầm cảm thán không thôi. Bên trong Đông Phương thành, tu sĩ vô luận số lượng hay là chất lượng đều cao hơn so với bên ngoài nhiều lắm, tùy ý cũng có thể thấy được tu sĩ Trúc Cơ, vừa rồi hướng trong thành có một tia khí tức của Kim Đan tu sĩ chợt lóe rồi biến mất.

- Nếu so sánh với nơi này, Tu Chân Giới Bắc Hoa Châu quả thật giống như nơi hoang dã, chỉ sợ chỉ cần tu sĩ của một thành này, liền đủ để quét ngang cả giới tu chân ở Bắc Hoa Châu!

Trình độ giới tu chân ở lãnh thổ Mộc gia càng cao, trong lòng Tiêu Thần càng hy vọng, có lẽ chuyện Trúc Cơ thật có thể tìm được phương pháp ở Mộc gia.

Trong thành Đông Phương có một ngôi nhà chiếm diện tích hơn ngàn mẫu, xa hoa, có vân vụ bao quanh tựa như nhân gian tiên cảnh.

Trước cửa có dựng bốn thạch trụ Bạch Ngọc cao mười trượng giống như Thiên Đình Chi Môn trong truyền thuyết. Ngoài cửa có mấy tên mặc giáp đen, ánh mắt âm lệ canh giữ. Tuy rằng xung quanh yên tĩnh không tiếng động, nhưng trên người bọn họ đều toát ra sát khí, khiến cho mọi người kinh sợ, tình nguyện đi vòng một đoạn cũng không dám đi qua nơi này.

Tiêu Thần nhìn ngôi nhà trước mắt trong lòng hơi rung động, so với nơi này Tiêu gia quả thật không đáng nhắc tới, khí chất thâm trầm như vậy chỉ có thể trải qua trăm ngàn năm tích lại, Tiêu gia trong thời gian ngắn không thể có được.

Hít sâu một hơi đem tâm tư vững vàng lại, hắn chậm rãi đi thẳng về phía trước.

- Biệt viện Mộc gia, không có ngọc điệp thông hành, người nào xâm nhập, giết không tha!

Mấy tên tu sĩ giáp đen chậm rãi xoay người, ánh mắt bao phủ Tiêu Thần, kêu lên một tiếng, nhất thời sát khí ở đáy mắt chậm rãi ngưng tụ mà ra. Sát khí này tuyệt đối không phải uy hiếp, cảm giác được lông tơ trên lưng hơi dựng thẳng lên, Tiêu Thần trong lòng run sợ, vội vàng dừng bước lại.

- Tại hạ Tiêu Thần đệ tử Lạc Vân Cốc ở Bắc Hoa Châu, được Thánh Địa mời đến, đây là Ngọc Điệp.

Một gã tu sĩ giáp đen đem ngọc điệp cầm trong tay, dán lên trán, thần thức đảo qua, lập tức đem trả lại Tiêu Thần, trầm giọng nói:

- Chờ.

Nói xong, liền xoay người hướng bên trong cánh cửa bước vào.

Bất quá trong khoảnh khắc hắc giáp tu sĩ đã trở ra, đi theo phía sau là một lão giả thân mặc hoàng sam rộng thùng thình. Người này nhìn như tuổi già sức yếu đi lên đường còn hơi lảo đảo, nhưng một thân tu vi cũng đạt được cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ.

- Tham kiến Nhị quản gia.

Hắc giáp tu sĩ canh cửa thấy lão giả này, trong mắt hiện lên vẻ kính sợ, nhất tề xoay người thi lễ.

Nhị quản gia khoát tay áo, ánh mắt dừng trên người Tiêu Thần, một đạo tinh mang lóe lên khi đảo qua hăn, nhưng ngay sao đó liền trở lại bình thường.

- Đã được mời mà đến, thì đi theo ta.

Tiêu Thần trong lòng âm thầm nghiêm túc, ánh mắt nhị quản gia này thật lợi hại, hắn có cảm giác như bị nhìn thấu trong lòng đang nghĩ gì vậy. Bất quá cũng may người phía trước cũng không nhiều lời, thản nhiên nói một câu, sau đó liền đi về phía trước.

- Trong biệt viện nhiều cấm địa, nếu không được phép không nên rời khỏi nơi đây, nếu không xảy ra chuyện gì Mộc gia ta không chịu trách nhiệm.

Nhị quản gia nói xong thản nhiên liếc Tiêu Thần một cái rồi xoay người bước ra ngoài.

Tiêu Thần khoanh chân ngồi trên nệm, thần thức quét ngan một vòng bên trong phòng, lập tức nhíu mày, nhìn đầu thú trang trí chỗ cửa, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm.

- Trong đầu thú này có cấm chế cực kỳ cao minh, hẳn là do tu sĩ Kim Đan tự mình bố trí, nếu ta tùy tiện ra tay phá vỡ, thật sự quá sức mạo hiểm, vẫn nên ẩn nhẩn một chút.

Tiêu Thần nghĩ đến đây, mày giãn ra, trở tay lấy hai viên Bồi Nguyên Đan trong túi trữ vật ăn vào, ngồi xuống tu luyện.

Sâu trong Mộc gia biệt viện, nơi lầu các âm u, một lão gìa nhíu mày nhìn vào vần sáng giống như chậu nước nhỏ trước mặt, trong đó đương nhiên là hình ảnh Tiêu Thần đang ngồi trong phòng.

- Người này vừa rồi thần sắc khác thường, chẳng lẽ là phát hiện điều gì?

Lão giả nhíu mày, phất tay đem vầng sáng kia xua tan, trong lầu các càng âm u hơn vài phần.

Liên tiếp ba ngày, Tiêu Thần đóng cửa không ra ngoài, khoanh chân đả tọa tu luyện, nhưng cảm giác bị người giám thị cũng vẫn chưa thấy xuất hiện lại, hắn suy nghĩ một lát cũng không đem việc này để ở trong lòng.

Một ngày, Tiêu Thần đột nhiên mở mắt, một đạo Truyền Âm Phù dừng lại ở trước mặt hắn, không đợi hắn tiếp được, mà bắt đầu tự bốc cháy lên.

- Hôm nay giờ ngọ, ở Càn Vu Điện.

Tiêu Thần vươn người đứng dậy, sửa sang lại một phen, sau đó đi ra cửa. Trước sân sớm có một gã hắc giáp tu sĩ chờ đợi, thấy hắn đi ra cũng không nói nhiều, xoay người hướng bước ra ngoài.

- Dương Vĩ đạo hữu, ngày mai chính là ngay đi đến Thánh Địa, sao Mạc Thanh Hoa đạo hữu của quý tông còn chưa đến, không phải là xảy ra điều gì ngoài ý muốn chứ?

Mộc gia biệt viện Càn Vu Điện, mười chín tên tu sĩ trẻ tuổi phân ngồi hai hàng, ánh mắt giao phong, tất cả đều lộ ra ý lạnh lẽo.

Giờ phút này vị đứng đầu bên trái, Phá Diệt tông Hình Thiên ánh mắt lóe lên, ra vẻ ân cần thăm hỏi.

Đối diện, một gã tu sĩ trẻ tuổi văn nhã mặc bạch bào, nghe vậy đáy mắt hiện lên mấy phần sát khí, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa cười nói:

- Làm phiền Hình Thiên Tà đạo hữu quan tâm, Mạc sư đệ trước giờ ham chơi, bất quá đối với việc đại sự rất có chừng mực, giờ phút này có thể là đang trên đường đến đây.

- Hi vọng như thế.

Hình Thiên Tà khóe miệng lộ ra vài phần cười lạnh, ra vẻ thoải mái nói :

- Trong lòng ta có chút dự cảm không tốt, có lẽ sư đệ ngươi thật sự không tới được.

Thanh âm ngưng lại, trong đại điện đột nhiên yên tĩnh. Phía dưới trong mắt tất cả tu sĩ đều lộ ra ý nhìn có chút hả hê, nếu lần này lưỡng đại tông môn tranh chấp, đối với bọn họ tự nhiên trăm lợi mà không có một hại.