Đạo

Quyển 2 - Chương 26: Nguy cơ (Chương 138)




Tu sĩ ban nãy cố ý nâng giá nội đan Xuyên Sơn Giáp đột ngột lên một vạn hạ phẩm linh thạch, hiện giờ lại bất thình lình ra tay, chẳng lẽ cũng muốn làm cái việc đội giá khi hai tu sĩ Kim Đan đấu giá, chẳng lẽ không sợ sau này chết không có chỗ chôn!

- Hừ

- Hừ!

Trong phòng đấu giá, bên tai các tu sĩ nhất tề truyền đến tiếng hừ lạnh của hai người, đồng thời một cỗ khí tức mạnh mẽ từ hai nơi trên lầu ba phóng ra, thẳng đến lô ghế người báo giá ở tầng hai.

- Hai vị đạo hữu xin tự trọng, trong Trân Bảo Các tuyệt đối không ngầm đấu đá, chẳng lẽ hai vị muốn hủy uy tín Trân Bảo Các chúng ta hay sao?

Thanh âm trầm thấp từ khoảng không đài đấu giá truyền đến, chẳng biết từ lúc nào một gã tu sĩ bao phủ bởi bộ đồ đen, lại là lăng không mà đứng, thần quang từ đôi mắt vô tình lạnh như băng lóe ra, hướng hai chỗ trên lầu ba nhìn lại.

Trong trướng, mi tâm Tiêu Thân hung hăng nhíu lại, sắc mặt âm tình bất định, hắc bào tu sĩ kia đúng là đã đạt đến cảnh giới Kim Đan trung kỳ!

- Đạo hữu hiểu lầm rồi, hai người chúng ta bất quá là nhất thời tức giận, vừa rồi mới thất thố như thế, tuyệt đối không có ác ý.

Hắc bào tu sĩ đột nhiên hiện thân, hai ghế tại lầu ba độn quang lóe lên, từ trong đi ra hai người.

Một người là lão già có gò má cao, dáng người cao gầy, sắc mặt âm u, giờ phút này trên mặt lộ ý cười gượng ép, chắp tay từ xa. Người còn là một lão bà già khòm, bất quá nàng tựa hồ đối với tu sĩ hắc bào không mấy úy kị, khẽ gật đầu rồi xoay người ra chỗ khác.

- Hừ!

Tu sĩ hắc bào hừ lạnh một tiếng, cũng không đem việc này làm náo lên, trầm giọng nói:

- Trân Bảo các ta đấu giá từ trước tới nay, người trả nhiều thì được nhận, nếu có người nào nháo sự, lão phu tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.

Lão giả cao gầy nghe vậy nhãn tình sáng lên, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh như băng, lập tức chắp tay nói:

- Lời đạo hữu thật đúng, lão phu hôm nay còn có chuyện quan trọng, liền đi trước một bước, cáo từ.

Dứt lời chắp tay, xoay người bước ra ngoài.

- Lão thân cũng có chuyện quan trọng, cáo từ.

Lão bà kia khẻ nhìn thoáng qua lô ghế yên tĩnh ở lầu hai, rồi lập tức đi ra ngoài, nháy mắt không thấy bóng dáng.

- Đấu giá tiếp tục tiến hành!

Sau khi hai người rời đi, tu sĩ hắc bào đảo qua phòng đấu giá, hừ lạnh một tiếng, thân ảnh cũng chậm rãi tan biến.

Lầu hai, Tiêu Thần sắc mặt âm trầm, thật lâu sau cười lạnh lùng, sau khi chi mười vạn hạ phẩm linh thạch, đem tàn đồ thoáng kiểm tra, rồi cẩn thận cất vào túi trữ vật.

- Hôm nay vì việc này có thể sẽ đem đến cho ngươi nhiều phiền toái, nhưng ngươi bất quá cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, chắc hẳn cũng không ai thực sự gây cho khó ngươi, chỉ cần cẩn thận một chút là không sao.

Tiêu Thần nói cực nhanh, mày gắt gao chau lại, trở tay lấy ra một túi trữ vật giao vào tay Hồ Tam.

- Trong đây có một vạn hạ phẩm linh thạch, ngươi cất kĩ, bồi thường cho ngươi chuyện hôm nay.

Nói xong Tiêu Thần liền đứng lên, lãnh mang trong mắt liên hiện, cất bước hướng ra ngoài.

- Đợi một chút, ta đi trước!

Hồ Tam đột nhiên hít một hơi thật sâu, khi nói chuyện rất nhanh từ túi trữ vật lấy ra hai kiện hắc bào phủ kín toàn thân. Một món mặc lên người, một cái ném cho Tiêu Thần, không đợi hắn cự tuyệt, đẩy cửa vội vàng bước ra ngoài.

Tiêu Thần hơi ngây ra, lập tức lắc nhẹ đầu, thầm nghĩ trong lòng:

- Muôn lừa dối chỉ sợ khó càng thêm khó, bất quá cũng có thể tranh thủ cho ta một ít thời gian.

- Người này cũng tính là có ân tất báo, ngày sau nếu còn cơ hội, còn cần phải cảm tạ hắn một phen.

Thiên Hải thành, bên ngoài chủ trận Truyền Tống trận, một lão giả cao gầy mắt hơi nhắm, khoanh chân ngồi trên nóc phòng.

Một lát sau, hắn đột nhiên mở mắt, liền lạnh lùng cười, độn quang lóe lên nháy mắt hóa thành đạo hắc ảnh gào thét mà đi.

Cách chủ trận không xa, trong một tửu lâu, Quỷ bà kia đang ngồi ở lầu ba, nhẹ nhàng uống một ly linh tửu. Vào thời khắc này, trong mắt đột nhiên hiện một đạo dị sắc, thấp giọng nói:

- Tiểu bối kia, dám can đảm cướp miếng ăn trong miệng hổ, nói vậy phải có chỗ dựa, không bằng nhường Kim Bằng đi trước dò xét một phen, nếu có thể động thủ, ta ra tay cũng không muộn.

Vừa nói xong liền trở tay lấy ra một số linh thạch bỏ trên bàn, một trận gió nhẹ

thổi qua, thân anh bà cuối cùng cũng chẫm rãi tiêu tán.

Trân Bảo Các, tu sĩ hắc bào thần bí kia giờ phút này khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, đột nhiên mở hai mắt, thở dài nói:

- Đáng tiếc, kẻ mới vừa rồi đấu giá, nếu ta ra tay với hắn, tất tổn hại danh dự, đành không công tiện nghi cho hai người này.

Nói xong nhắm mắt nhập định, nhưng thần thức luôn kéo dài hướng ra ngoài, chú ý tới việc này.

- Người này nếu dám tranh đoạt tàn đồ trong tay hai tu sĩ Kim Đan, ắt hẳn cũng không phải hạng người dễ đối phó. Hừ hừ, hai hổ đánh nhau, ta cẩn thận theo đuôi, xem có cơ hội đực nước béo cò hay không.

Mạc Tam Thiếu kia nhỏ giọng, cười lạnh một tiếng, ra khỏi nơi đấu giá, độn quang tiến thẳng ra ngoài thành.

Trân Bảo Các đấu giá đại hội xuất hiện tu sĩ thần bí, mạnh mẽ từ trong tay hai đại tu sĩ Kim Đan đoạt tàng đồ.

Từ đấu giá đại hội truyền ra, tin này trong nháy mắt oanh động toàn thành!

- Hắc hắc, đồng thời đắc tội hai tu sĩ Kim Đan, người này thần trí không rõ ràng hay sao? Lần này xem hắn làm sao mà rời khỏi Thiên Hải thành.

- Có lẽ sự tình không như ngươi hiểu, người này dám can đảm nhổ răng cọp, trong lòng tất phải có điều dựa vào, có lẽ sẽ phát sinh điều gì ngoài ý muốn không chừng.

- Chúng ta lúc này ngồi đây thảo luận cũng vô nghĩa, không bằng nhanh chóng ra khỏi thành, tận mắt nhận thức một phen, thế nào?

- Ta cũng nghĩ như vậy!

Nhất thời trên không Thiên Hải thành độn quang như thủy triều, phong vân lôi động, gào thét bắn ra ngoài nhanh như điện!

- Hừ, còn không mau dừng lại, chẳng lẽ muốn lão phu tự thân động thủ đem người bắt lại hay sao?

Kim Bằng kia thu kiễm độn quang, chặn đường đi, nhìn hắc bào nhân cười lạnh không ngớt.

- Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng!

Hồ Tam đột nhiên xoay người, đem hắc bào ngăn thần thức do thám cởi xuống, quỳ rạp trên đất, liên tục dập đầu!

- Không tốt! Mắc lừa rồi!

Kim Bằng mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, độn quang lóe lên, nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.

Hồ Tam lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn phương hướng độn quang kia thì thào nói:

-Ngài cho ta một vạn hạ phẩm linh thạch, ta đánh cược tính mạng giúp ngươi kéo dài thời gian. Hiện giờ may mắn còn sống, hai người chúng ta liền xem như thanh toán xong xuôi.

- Về phần có tránh thoát một kiếp này hay không, liền xem vận mệnh của tiền bối rồi.

Nói xong, hắn cẩn thận đánh giá xung quanh một phen, độn quang trên người lóe lên, trực tiếp hướng Thiên Hải thành bay đi.

Tiêu Thần mặt trầm như nước, ra khỏi đấu giá đại hội, cũng không để ý quy định không dùng pháp lực trong thành, mặc lên người hắc bào, độn quang lóe lên, toàn lực thi triển Ma Phong độn, lao thẳng ra ngoài thành mà đi!

Ra khỏi Thiên Hải thành, phía trước bất quá hơn mười dặm, độn chợt quang biến mất chậm rãi dừng lại trên mặt đất, mặt không biểu tình nhìn phía chân trời, trong lòng một cỗ sát khí băng lạnh cũng từ từ nổi lên!

- Hôm nay trên đấu giá hội, đắc tội hai tên Kim Đan, lại càng lộ ra người mang rất nhiều linh thạch, nếu không thể nắm lấy cơ hội khiến tất cả những người này thấy sợ hãi, hậu quả về sau sẽ cực kì phiền toái đây!