Đạo

Quyển 2 - Chương 131: Bị bắt (Chương 243)




Cảnh nội Nam Duyệt Châu, trên tầng mây một đạo thanh mang lướt cực nhanh, sau vài hơi thở đã đi được rất xa.

Bên trong độn quang, khóe miệng Tiêu Thần lộ ra ý cười, giờ phút này, vấn đề Trúc Cơ khó khăn nhất đã được loại bỏ, từ nay về sau con đường tu chân trở nên dễ dàng bằng phẳng hơn.

- Trở về Lạc Vân cốc, mang sư tỷ về gặp nhị lão, chắc hẳn cha mẹ sẽ cực kì hài lòng.

Nghĩ đến bóng hình xinh đẹp chòi mát kia, Tiêu Thần nhếch khóe miệng cười, trong lòng càng muốn nhanh chóng được về nhà.

- Cứ cho là ta chỉ tạm thoát khỏi Mộc gia, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, lần này về sau, lập tức mang sư tỷ cùng song thân rời khỏi Tiêu thành, tìm một chỗ bí mật an trí.

Trong lòng Tiêu Thần âm thầm hạ quyết tâm, hắn đã cùng Mộc gia hoàn toàn kết thù oán, bị một tu sĩ Nguyên Anh nhìn chằm chằm, cảm giác như lúc nào cũng bị mũi giáo chĩa vào lưng, khó có thể cảm thấy bình an được.

Nhưng vào thời khắc này, sắc mặt Tiêu Thần nháy mắt biên đổi, long tơ cả người dựng đứng lên, cảm giác nguy hiểm nảy lên mãnh liệt. Thu lại độn quang, không chút do dự Tiêu Thần đưa tay vào túi trữ vật liên tục lấy ra Tiểu Tháp, Tiểu Chuyên Hắc Thủy Liên Diệp, tất cả được hắn triệu hoán ra, ánh mắt âm trầm nhìn bốn phía.

Đột nhiên, một tiếng cười theo bốn phương tám hướng truyền đến, tiếng cười như xuyên từ khoảng cách cực xa đến, khiến người khác không thể cảm nhận được ngọn nguồn.

- Hảo tiểu tử tỉnh táo, bất quá bổn quân tự mình ra tay, ngươi có thể chạy trốn hay sao?

- Chụp lấy!

Sau khi cảm ứng được khí tức của thanh âm này, sắc mặt Tiêu Thần hoàn toàn âm trầm xuống.

Người chưa thèm lộ diện này không ngờ lại là tu sĩ Nguyên Anh.

Không đợi hắn có nửa điểm phản ứng, trên đỉnh đầu bỗng nhiên phát sinh biến đổi lớn, một lốc xoáy màu máu lớn hơn mười trượng nháy mắt ngưng tụ, hơn nữa chậm rãi chuyển động, cùng lúc đó một cỗ hấp lực, phô thiên cái địa điên cuồng hình thành.

Nhưng quỷ dị là mây trắng dưới thân Tiêu Thần vẫn bình yên vô sự, chậm rãi phiêu đãng, hình như hấp lực chỉ tập trung lên mỗi thân người hắn.

Tuy không biết lốc xoáy này là vật gì nhưng cỗ sát khí bạo ngược kia là không thể nghi ngờ, một khi hút vào trong, hậu quả tất nhiên khó lường.

Hát!

Tiêu Thần quát lên một tiếng lớn, pháp lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, một thanh mang nồng đậm bộc phát ra, đem thân hình gắt gao áp lại, tránh bị lốc xoáy kia hút lấy.

- Oa oa oa! Chủ nhân thân ái của ta, ngươi đã làm chuyện tình thương thiên hại lý nào thế, tại sao lại có lão quỷ Nguyên Anh giết tới đây, ngươi cú tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ thật sự không xong đấy.

Cam ứng uy áp nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, nhất thời một trận oa oa loạn lên, bất quá thằng ku này động tác cũng không chậm, nhanh chóng hóa thành bản thể Thanh Ngọc Điện, một thanh quang mênh mông che trên người Tiêu Thần áp giữ thân thể lại.

Tiểu Chuyên thì lại trầm mặc hơn rất nhiều, sau khí cảm ứng được ý niệm nguyên thần của Tiêu Thần, không nói một lời thể tích liền bành trướng lên cực hạn chín mươi chín trượng, thần quang màu vàng đất đem Tiêu Thần bao bọc bên trong.

Hắc Thủy Liên Diệp, ở thí luyện giới, trong lúc thống lĩnh giáp vàng tự bạo đã bị hao tổn, giờ phút này uy lực chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn bị Tiêu Thần tóm lấy chắn trước người.

Lấy tu vi Tiêu Thần bây giờ, có thể ra tay khiến hắn chật vật như vậy, chỉ có thể là tu sĩ Nguyên Anh.

Tiêu gia, Huyết La Sát, một lốc xoáy màu máu giống hệt trên đầu Tiêu Thần đang chậm rãi vận chuyển, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện hai cái mỗi lần vận chuyển, đều giống nhau như đúc, như đều chịu ảnh hưởng từ cùng một bản thể.

- Mộc đạo hữu, kẻ kia trên người lắm pháp bảo như thế, vì sao lúc trước ngươi không nói rõ cho ta?

Hắc Thiên nhìn cảnh tượng trong độc nhãn Huyết La Sát, sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống, lạnh giọng nói.

Mộc lão tổ nghe thế, sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nói:

- Sau khi đem người này chém giết đem Thanh Ngọc Điện về, ta sẽ đem pháp bảo Tiểu Chuyên cho ngươi.

Hắc thiên nghe vậy, mắt chớp lên lập tức lộ vẻ hài lòng. Bằng nhãn lực hắn có thể dễ dàng nhận ra Tiểu Chuyên này cũng là đạo khí có tiềm lực tiến giai thật lớn.

- Hắc hắc, nếu đạo hữu không tiếc trả giá nhiều như thế, lão phu tự nhiên không thể tàng tư, chỉ bằng vào pháp bảo đó mà ngăn được bí pháp Quỷ Vương tông ta, quả thật si tâm vọng tưởng.

Người này nói xong, đơn giản chỉ một cái vào sâu bên trong, một huyết kiếm đỏ thẫm nháy mắt từ ngón tay bay ra, nhắm thắng huyết la sát phóng tới.

Huyết La Sát thấy huyết kiếm phóng tới, trong miệng phát ra một tiếng tham lam, vui mừng gầm gừ, há mồm nuốt vào. Máu đã vô miệng, trên người Huyết La Sát nhất thời toát ra vô tận huyết sắc, ngửa đầu phát ra một tiếng rít gào kinh thiên.

Theo tiếng gầm vang lên, toàn bộ thân thể tộc nhân Tiêu thị đột nhiên đỏ bừng, từng giọt máu theo lỗ chân long hút ra, hóa thành huyết vũ, bay ngược về hướng Huyết La Sát.

Máu tiếp xúc với cơ thể, nháy mắt bị dung nhập, uy lực Huyết La Sát càng tăng, thể tích đã tăng vọt hơn gấp đôi. Lốc xoáy trên đỉnh đầu cũng trướng lớn, điên cuồng vận chuyển.

Nhìn qua độc nhãn, mọi người chứng kiến rõ ràng, chỗ của Tiêu thần cũng xảy ra biến hóa đồng dạng.

- Không tốt!

Tiêu Thần biến sắc, lốc xoáy này không báo trước bành trướng, phát tán hấp lực mạnh hơn mấy lần.

- Oa dựa vào! Bổn thần chịu không được, lốc xoáy này ăn Kim Thương Bất Khuất à, như thế nào lại đột nhiên lợi hại như vậy.

Tiểu Điện kinh hô một tiếng, thanh mang bao phủ Tiêu Thần run rẩy kịch liệt, lập tức dày đặc vết nứt.

Tiểu Chuyên trầm mặc, nhưng thần mang màu vàng đất phóng ra từ bản thể cũng nháy mắt tăng vọt, hóa thành tầng tầng làn sóng đem Tiêu Thần bao phủ bên trong. Nhưng dưới tác dụng của hấp lực, thần quang cũng dần tiêu giảm, trong chốc lát bị phá vỡ.

Về phần Hắc Thủy Liên Diệp, uy lực gần đạt tới hàng pháp bảo cực phẩm, giờ phút này cũng bị hấp lực hung hăng vặn lấy, kêu thảm một tiếng, liền bị dập nát, hoàn toàn bị phá hủy.

Phốc!

Mất đi toàn bộ phòng hộ, bại lộ dưới toàn bộ hấp lực, sắc mặt Tiêu Thần tái nhợt, một ngụm máu tươi phun ra. Máu thoát khỏi cơ thể, liền bị lốc xoáy hút lấy, cả lốc xoáy run lên rồi lập tức vận chuyển tốc độ, lần thứ hai tăng vọt.

Ánh mắt Tiêu Thần âm lệ, thân thể nháy mắt bị lốc xoáy hút vào, bất quá cũng nhanh chóng đánh ra hai chưởng, đem Tiểu Chuyên, Tiểu Điện tống ra ngoài phạm vi lốc xoáy, đồng thời đem nguyên thần Ngu Cơ đẩy ra ngoài cơ thể.

Ánh mắt hai người liếc nhau, Tiêu Thần chua sót cười, thậm chí không có cơ hội mở miệng, thân thể nháy mắt bị cắn nuốt.

Đem Tiêu Thần nhiếp đi, tốc độ lốc xoáy nhanh chóng giảm xuống, sau đó tiêu tán.

Sắc mặt Ngu Cơ rét lạnh, nhìn về phía lốc xoáy tiêu tán, quát lớn:

- Nếu Tiêu Thần xảy ra chuyển gì, bổn quân thề nhất định khiến ngươi hồn phi phách tán, chết không có chỗ chôn.

. . . . .

- Đáng chết, tiểu tử này lại có thể đem toàn bộ pháp bảo bỏ qua, như vậy chúng ta làm sao có được bây giờ.

Sắc mặt Hắc Thiên nháy mắt âm trầm xuống, buồn bực quát lên phẫn nộ:

- Còn có nguyên thần kẻ khác trong cơ thể bay ra, là người phương nào, Mộc đạo hữu, việc này ngươi nhất định phải cấp cho ta một cái công đạo.

Vốn tưởng sẽ có một pháp bảo có tiềm lực, không nghĩ tới lại là công dã tràng, Hắc Thiên này tự nhiên rất giận dữ.

Sắc mặt Mộc lão tổ lại càng khó coi, quát khẽ nói:

- Việc này lão phu cũng nửa điểm không biết, nguyên thần này dĩ nhiên bất phàm, lại có thể qua được dò xét của lão phu.

- Đáng giận, Tiêu Thần này lại đem Thanh Ngọc Điện cùng Chuyên pháp bảo bỏ qua, hôm nay không đem chúng hoàn toàn khuất phục, ngày sau tất thành tai họa ngầm của Mộc gia.

Mộc lão tổ âm tình bất định, một lát sau mới ngẩng đầu, sát khí tung hoành.

- Nhưng bất luận thế nào hôm nay cũng đem kẻ này chém giết, nếu không lấy thiên tư kẻ này, nếu sống sót, tương lai Mộc gian khó tránh khỏi kiếp nạn.

Sắc mặt Mộc Hiển Thánh rét lạnh, trọng lòng r5a quyết định. Tu vi Tiêu Thần tăng nhanh khủng bố, khiến trong lòng tu sĩ Nguyên Anh có đại thần thông này cũng phải kiêng kị không thôi.

Vào thời khắc này hắn nhe răng cười, ngẩng đầu lên. Chỉ thấy lốc xoáy trên không cấp tốc chuyển động, một đạo thân ảnh thanh sắc chậm rãi hiện ra trong đó.

- Tiêu Thần! không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại gặp mặt.

Tiêu Thần nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua, thấy được đám tộc nhân Tiêu thị hoảng sợ thất thố, thấy vẻ mặt song thân tái nhợt, thấy Cơ Nguyệt Vũ đang bất tỉnh, thấy khí tức sư tôn Dược Đạo Tử bị trấn áp.

Một cỗ sát khí kinh thiên trong cơ thể châmh rãi nổi lên, như trường thương chỉ thiên, xuyên thẳng chân trời.

- Mộc Hiển Thánh, nếu người hôm nay dám có nửa điểm hành động với tộc nhân của ta, Tiêu Thần ta thề sẽ để diện mạo thật của Mộc gia ngươi lan khắp tu chân giới.

Mộc Hiển Thánh nghe vậy, ánh mặt hơi lóe lên, lập tức đưa tay vờn quanh, chỉ, trầm giọng nói:

- Đó là ngươi bức bổn quân tới tuyệt lộ. Vì che giấu bí mật, Tiêu thị ngươi, Bắc Hoa châu tu sĩ, không một áo có thể sống sót rời khỏi nơi đây.

- Ta nghĩ, hẳn là ngươi hiểu được, bổn quân có thực lực làm được điều này.

Tiêu Thần nghe vậy trầm mặc, lúc trước bị lốc xoáy bắt đến hắn đã nhận định chuyện này tất có quan hệ cùng Mộc gia, mà Mộc Hiển Thánh này dám ra tay, chắc hẳn mười phần nắm chắc oánh giết được hắn. Cho nên hắn đem tất cả tiểu Chuyên, Tiểu Điện, cùng Ngu Cơ bỏ lại, lưu cho mình một đường sinh cơ.

Bất quá hiện tại xem ra Mộc Hiển Thánh tím niệm đã định, chỉ sợ hôm nay. . .

Ánh mắt Mộc Hiển Thánh dừng trên người Tiêu Thần, cười oán độc, quát khẽ:

- Bởi vì người, Mộc gia ta bị tổn thất thật lớn, hôm nay, ngươi nhất định phải chết.

- Nhưng bổn quân có thể thề với ngươi, nếu ngươi nguyện ý đem Thanh Ngọc điện, Chuyên Pháp bảo cùng nguyên thân kia gọi về, ta liền cho ngươi thống khoái, nếu không lúc này Hắc Thiên đạo hữu có thể khiên ngươi nhận lấy ngàn vạn thống khổ, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Sắc mặt Tiêu Thần bình thản, nhưng đôi mắt đầy ý bi thương, miệng chậm rãi nói:

- Tiểu Điện, Tiểu Chuyên đã có thần trí của chính mình, tuy là pháp bảo nhưng ta luôn đối đãi như bằng hữu.

- Nguyên thần nọ chính là người thân nhất của ta, sao ta có thể làm hại được.

- Sự tình như vậy, Tiêu Thần không làm được.

Thanh âm thản nhiên, nhưng ẩn chứa sự kiên định không thể bản cãi.